Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
-
Quyển 3 - Chương 26-2
Hôm sau.
Mọi người thu dọn hành lý rồi cùng với hơn ba lăm vạn đại quân, rời khỏi Chiêu Thành.
Bách tính trong thành đưa tiễn họ suốt mười dặm, ánh mắt chân thành tha thiết, chúc phúc và không nỡ, đến lúc đã đi xa rồi vẫn thấy bóng họ đứng đó chưa về.
Buông mành xe ngựa xuống để ngăn gió lạnh, giờ là tháng mười một, tuy rằng không tính là trời đông giá rét nhưng cũng đã rất lạnh rồi, cây cối bên đường đều trơ trọi, chỉ có vài cây còn lưa thưa ít lá.
Nam Hàn ở cực nam, ngày đông rất ngắn, nói là quanh năm ấm áp như xuân cũng không quá đáng, đông chỉ đến một hai tháng rồi lại qua đi, nhưng đông đến không báo trước gì cả, hai ba ngày trước vẫn đang thu mà đùng một cái đã thành gió rét.
Chiến Bắc Liệt cầm tay Lãnh Hạ để sưởi ấm, nhíu mày nói: “Nàng mặc nhiều một chút.”
Lãnh Hạ tựa vào vai hắn, cười tủm tỉm: “Gió thổi thôi mà, tý nữa sẽ lại ấm, chỉ có ngươi mới coi ta là nữ nhi yếu đuối.”
Rèm cửa bị xốc lên, Chiến Thập Thất đỏ bừng mặt chui vào, Chiến Bắc Liệt lập tức ôm lấy nó, để nó ngồi trên đùi mình rồi vận nội lực sưởi ấm cho nó.
Mỗ tiểu hài tử ít khi đưởng hưởng thụ tình thương của cha, ngoái đầu lại, trong tiểu ưng mâu lộ vẻ tò mò: “Mẫu thân, không biết Hoa cô cô bị làm sao ý, vừa nãy ra khỏi thành thì đi tập tễnh, giờ ngồi trên ngựa thì ngọ nguậy không yên.”
Lãnh Hạ dại ra.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn Chiến Bắc Liệt cũng đang đờ đẫn như mình, bắt đầu nghĩ xem phải trả lời câu hỏi uyên thâm này như thế nào.
Nhìn con trai tò mò, Lãnh Hạ đổ mồ hôi lạnh, nghiêm túc đáp: “Là do hôm qua con va phải.”
Chiến Thập Thất mím môi, cúi đầu xuống ảo não nói: “Thác Bạt thúc thúc không nói thế mà!”
Trước mắt tối sầm.
Lãnh Hạ suýt thì ngã xuống xe ngựa, hít vào một ngụm lãnh khí hỏi: “Hắn nói như thế nào?”
Mỗ nữ âm thầm nghiến răng, Thác Bạt Nhung kia, nếu để cho nàng biết hắn dám làm hư con trai nàng thì chờ đấy…..
Mỗ nam nhân bên ngoài xe lựa đột nhiên nổi da gà toàn thân, xoa xoa tay thì thầm: “Sao lại lạnh thế này.”
Hoa cô nương ai oán liếc hắn, lẩm bẩm: “Thận hư dễ lạnh.”
Thác Bạt Nhung trừng mắt.
Mà trong xe ngựa, Lãnh Hạ vừa nghĩ nên dằn vặt nam nhân kia thế nào vừa đợi câu trả lời của con.
Ai ngờ, Thác Bạt Nhung vẫn còn có lương tâm, Chiến Thập Thất nói: “Thác Bạt thúc thúc bảo, đêm qua Hoa cô cô bị ngã từ trên giường xuống, aizz…. Thập Thất biết, nhất định là vì không muốn con tự trách nên mới nói thế.”
Lãnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, hai mắt đẫm lệ nhìn Chiến Bắc Liệt.
Chiến Bắc Liệt đón nhận công việc khó khăn, xoa xoa đầu mỗ tiểu hài tử, gật đầu nói: “Ừm, có lẽ thế, con không thể phụ ý tốt của hắn, cứ làm như không biết đi!”
Chiến Thập Thất gật đầu một cái thật mạnh.
Lãnh Hạ giơ ngón tay cái lên, lén mỗ tiểu hài tử ném cho nam nhân một cái hôn gió, làm hắn cười như tên ngốc.
Bỗng nhiên, ưng mâu lóe lên sát khí!
Chiến Bắc Liệt nhanh như chớp ôm lấy Lãnh Hạ và con trai lao ra khỏi xe ngựa, đáp xuống đất vẫn ôm chặt không buông, như là cánh chim ưng dang rộng che chở cho hai người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Cũng trong lúc đó, bên ngoài xe ngựa vang lên những tiếng xé gió sắc nhọn.
Mưa tên bắn tới……
Vô số mũi tên bắn thẳng vào xe ngựa, chỉ trong chớp mắt, xe ngựa vỡ nát.
Chiến Bắc Liệt đứng lên, che trước người tức phụ và con trai: “Có sao không?”
Lãnh Hạ lắc đầu, phượng mâu nhìn Tùng lâm phía xa, còn Chiến Thập Thất thì vô cùng sùng bái nhìn hắn.
Thấy hai người không sao, Chiến Bắc Liệt mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đầu Chiến Thập Thất, ưng mâu ngập đầy sát khí, toàn thân cũng tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhất thời khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.
Mấy người đều lao xuống ngựa bảo vệ ba người họ ở giữa, sẵn sàng đón địch, nhìn phía vừa bắn tên, không biết tên điên nào dám đánh lén giữa ba mươi lăm vạn đại quân?
Hơn nữa, đánh lén ai không đánh, lại dám chọc vào hai tôn sát thần này?
Trong rừng rậm vang lên tiếng động ồn ào, Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cười: “Không biết sống chết!”
Vung tay lên, két…. két…
Hơn mười vạn đại quân đã sớm chuẩn bị, đồng loạt quỳ xuống, giương cung lên, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, là lập tức bắn đám thích khách kia thành con nhím!
“Liệt Vương khoan đã!”
Công Tôn Liễu chạy ra, nét mặt có vài phần bất đắc dĩ, vài phần hổ thẹn: “Liệt Vương, đây là người của ta.”
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nhìn hắn, không hề có ý dừng tay.
Trong khoảng thời gian này, Công Tôn Liễu đã trải qua không ít khó khăn với họ, coi như là cùng chung hoạn nạn, ngay cả lúc vạn Ngự lâm quân bao vây hắn cũng mạo hiểm chạy đến giúp đỡ, tình cảm như vậy Chiến Bắc Liệt luôn khắc trong lòng, nói hắn là bằng hữu cũng không quá.
Nhưng ai cũng có điểm mấu chốt, suýt thì khiến mẫu sư tử và nhóc con của hắn bị thương, đám người kia đã chạm phải điểm mấu chốt rồi.
Công Tôn Liễu bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt có vài phần bi ai, thỉnh cầu: “Tại hạ đảm bảo, sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, xin Liệt Vương giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một lần.”
“Chủ tử!”
Một tiếng hét vang lên từ trong rừng, một hắc y nhân lao ra, hắn quát to: “Không cần xin hắn, hôm nay chúng ta tới là không hề nghĩ đến chuyện sống sót quay về.”
“Là hắn!” Thác Bạt Nhung quay đầu lại nói với Lãnh Hạ: “Thích khách trong đại hội mỹ nam.”
Người này, lúc đó ám sát Hoa Mị bị Thác Bạt Nhung bắt được, rồi nhờ ám khí của Công Tôn Liễu mà chạy thoát.
Hắn bước đến gần, gương mặt hiên ngang lẫm liệt, theo sau có hơn mười hắc y nhân, cả đám thấy chết không sờn, quỳ xuống trước mặt Công Tôn Liễu: “Chủ tử, thuộc hạ vô dụng.”
Mục đích của bọn họ, Lãnh Hạ hiểu.
Công Tôn Liễu vốn là Hoàng Trưởng tử Nam Hàn, nhất là hiện tại, Nam Hàn bị giặc xâm chiếm, triều đình nội loạn, đang rất cần một người chủ trì đại cục, chỉ cần Công Tôn Liễu có thể trở về triều đình, chắc chắn sẽ được văn võ bá quan ủng hộ, vậy thì long ỷ Nam Hàn coi như đã ngồi vững!
Trong mắt Công Tôn Liễu hiện lên vẻ thống khổ.
Hắn lắc đầu: “Các ngươi cớ gì phải ép ta, Hoàng cung kia ngươi lừa ta gạt, lẽ nào đã trải qua nhiều như thế vẫn chưa đủ sao, ta chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế, lưu lạc thiên nhai cũng tốt, ẩn cư làm một tiên sinh dạy học cũng được, ta không bao giờ muốn quay lại nơi ăn thịt người ấy, ngồi trên cái ghế ăn thịt người ấy!”
“Chủ tử, người là Hoàng Trưởng tử tôn quý! Trước đó vì bất đắc dĩ nên phải ẩn cư ở ngoại thành, giờ có cơ hội lên làm Hoàng đế, sao người lại chán chường buông xuôi như thế!”
Công Tôn Liễu thất vọng nhìn hắn: “Các ngươi coi Đại Tần và Tây Vệ là phế vật sao, nếu Liệt Vương và Nữ hoàng chết, bọn họ nhất định sẽ dốc toàn lực diệt Nam Hàn, các ngươi để bách tính Nam Hàn ở đâu? Đến lúc đó, Nam Hàn có thể chịu được lửa giận của hai nước sao?”
Hắc y nhân không cam lòng, phản bác: “Tây Vệ Nữ hoàng và Đại Tần Chiến thần chết sẽ là một đả kích lớn với Tây Vệ và Đại Tần, đến lúc đó Nam Hàn chỉ cần toàn lực chống lại Đông Sở thì nhất định có thể xoay chuyển tình thế.”
“Đả kích lớn?”
Công Tôn Liễu cười nhạo một tiếng: “Triều đình đại loạn? Bách tính kinh hãi? Sĩ khí giảm sút? Đúng vậy, nhưng dù thế, chuyện hai nước liên thủ, Nam Hàn bị diệt, cũng chỉ dễ như trở bàn tay! Nam Hàn bị diệt là chuyện sớm muộn thôi!”
Thị vệ kia cả kinh, cúi đầu suy tư…..
Hắn không hề nghĩ xa như thế, giờ bị Công Tôn Liễu chỉ ra, giống như là bị đả kích vô cùng lớn, thụt lùi hai bước, không tự chủ được mà lẩm bẩm: “Hắn gạt ta….”
Nghe thế, mọi người đều giật mình.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, lạnh lùng nở nụ cười.
‘Hắn’ này là ai, dùng móng chân cũng đoán được, hai nước hỗn loạn lớn như thế, kẻ được lợi là ai?
Công Tôn Liễu cũng siết chặt hai tay, thốt lên: “Đông Phương Nhuận?”
“Các ngươi…..” Hắn không dám tin nói: “Sao các ngươi lại nghe lời hắn?”
Hắc y nhân kia không ngừng thụt lùi, ánh mắt không có tiêu cự, luôn miệng lẩm bẩm: “Hắn gạt ta…”
Đến giờ hắn mới biết mình ngốc như thế nào, suýt thì phảm phải sai gì, hắn quỳ phịch xuống, máy móc nói: “Chủ tử, đều là thuộc hạ tự cho rằng mình thông minh……. thuộc hạ biết nhất định chủ tử sẽ không đồng ý….. là thuộc hạ tự chủ trương…”
Lời nói của hắn gián đoạn, không hề theo trình tự nào, chỉ không ngừng lặp lại mấy câu.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ kiên quyết!
Máu tươi phun tung toé!
Hắc y nhân ngã xuống xong, một loạt hắc y nhân bên cạnh hắn cũng cùng rút đao tự vẫn…..
Công Tôn Liễu không hề ngăn cản, hắn bi ai nhìn thuộc hạ của mình, bọn họ một lòng vì Nam Hàn vì hắn, giờ lại biết bị người ta lợi dụng có khi còn thống khổ hơn chết.
Chậm rãi nhắm mắt lại, hai dòng lệ từ từ chảy xuống, hắn xoay người, thi lễ với Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ: “Tại hạ không đi cùng chư vị nữa.”
Xoay người, lên ngựa, nhìn Công Tôn Minh hỏi: “Ngươi đi cùng ta không?”
Công Tôn Minh do dự nhìn hắn rồi nhìn Hoa Thiên.
Công Tôn Minh đã mười tuổi nên đương nhiên biết bọn họ muốn đi đâu, đi làm gì, mà càng biết, nó lại càng không muốn đối mặt.
Hoa Thiên xoa đầu nó cười nói: “Đi thôi! Lớn lên rồi đến thăm cậu.”
Nó nhào vào lòng Hoa cô nương rồi thầm khóc.
Khóc xong, nó nhảy lên ngựa, lựa chọn rời đi cùng Công Tôn Liễu.
Không ai ngăn cản, bọn họ cũng đều biết, đây là kết cục tốt nhất, tại Nam Hàn này, Công Tôn Liễu đã không còn người thân, ngay cả thuộc hạ trung tâm cũng chết hết, mục tiêu cuối cùng chính là báo thù, mà khi bọn họ tiến vào Đô thành, thì chắc chắn Hoa Mị phải chết!
Hoa Mị chết, là chuyện tàn nhẫn đến mức nào với Công Tôn Minh, dù oán dù hận, cũng là mẹ ruột của nó, nếu bắt nó phải chọn giữa cậu và mẹ thì không bằng đừng chọn.
“Bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
Hai người một ngựa, lao nhanh về hướng ngược lại.
Mọi người nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, trong mắt có sự chúc phúc lặng lẽ, trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, có bằng hữu có thể bên nhau suốt đời, cũng có bằng hữu lưu lạc thiên nhai, đây không phải là vĩnh biệt, cũng không phải thành người xa lạ, mà là đi tới những con đường khác nhau, sống những cuộc sống khác nhau.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt lên xe ngựa, đại quân lại xuất phát về hướng nam.
Hai chữ rất đơn giản, bảo trọng, lại có bao nhiêu tình cảm, bọn họ từng đi chung một con đường, cùng chung hoạn nạn, họa phúc cùng chia, dù thời gian không lâu nhưng cũng đủ để khắc trong lòng.
Dù hai phương nam bắc.
Dù cách nhau vạn dặm.
Mọi người thu dọn hành lý rồi cùng với hơn ba lăm vạn đại quân, rời khỏi Chiêu Thành.
Bách tính trong thành đưa tiễn họ suốt mười dặm, ánh mắt chân thành tha thiết, chúc phúc và không nỡ, đến lúc đã đi xa rồi vẫn thấy bóng họ đứng đó chưa về.
Buông mành xe ngựa xuống để ngăn gió lạnh, giờ là tháng mười một, tuy rằng không tính là trời đông giá rét nhưng cũng đã rất lạnh rồi, cây cối bên đường đều trơ trọi, chỉ có vài cây còn lưa thưa ít lá.
Nam Hàn ở cực nam, ngày đông rất ngắn, nói là quanh năm ấm áp như xuân cũng không quá đáng, đông chỉ đến một hai tháng rồi lại qua đi, nhưng đông đến không báo trước gì cả, hai ba ngày trước vẫn đang thu mà đùng một cái đã thành gió rét.
Chiến Bắc Liệt cầm tay Lãnh Hạ để sưởi ấm, nhíu mày nói: “Nàng mặc nhiều một chút.”
Lãnh Hạ tựa vào vai hắn, cười tủm tỉm: “Gió thổi thôi mà, tý nữa sẽ lại ấm, chỉ có ngươi mới coi ta là nữ nhi yếu đuối.”
Rèm cửa bị xốc lên, Chiến Thập Thất đỏ bừng mặt chui vào, Chiến Bắc Liệt lập tức ôm lấy nó, để nó ngồi trên đùi mình rồi vận nội lực sưởi ấm cho nó.
Mỗ tiểu hài tử ít khi đưởng hưởng thụ tình thương của cha, ngoái đầu lại, trong tiểu ưng mâu lộ vẻ tò mò: “Mẫu thân, không biết Hoa cô cô bị làm sao ý, vừa nãy ra khỏi thành thì đi tập tễnh, giờ ngồi trên ngựa thì ngọ nguậy không yên.”
Lãnh Hạ dại ra.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn Chiến Bắc Liệt cũng đang đờ đẫn như mình, bắt đầu nghĩ xem phải trả lời câu hỏi uyên thâm này như thế nào.
Nhìn con trai tò mò, Lãnh Hạ đổ mồ hôi lạnh, nghiêm túc đáp: “Là do hôm qua con va phải.”
Chiến Thập Thất mím môi, cúi đầu xuống ảo não nói: “Thác Bạt thúc thúc không nói thế mà!”
Trước mắt tối sầm.
Lãnh Hạ suýt thì ngã xuống xe ngựa, hít vào một ngụm lãnh khí hỏi: “Hắn nói như thế nào?”
Mỗ nữ âm thầm nghiến răng, Thác Bạt Nhung kia, nếu để cho nàng biết hắn dám làm hư con trai nàng thì chờ đấy…..
Mỗ nam nhân bên ngoài xe lựa đột nhiên nổi da gà toàn thân, xoa xoa tay thì thầm: “Sao lại lạnh thế này.”
Hoa cô nương ai oán liếc hắn, lẩm bẩm: “Thận hư dễ lạnh.”
Thác Bạt Nhung trừng mắt.
Mà trong xe ngựa, Lãnh Hạ vừa nghĩ nên dằn vặt nam nhân kia thế nào vừa đợi câu trả lời của con.
Ai ngờ, Thác Bạt Nhung vẫn còn có lương tâm, Chiến Thập Thất nói: “Thác Bạt thúc thúc bảo, đêm qua Hoa cô cô bị ngã từ trên giường xuống, aizz…. Thập Thất biết, nhất định là vì không muốn con tự trách nên mới nói thế.”
Lãnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, hai mắt đẫm lệ nhìn Chiến Bắc Liệt.
Chiến Bắc Liệt đón nhận công việc khó khăn, xoa xoa đầu mỗ tiểu hài tử, gật đầu nói: “Ừm, có lẽ thế, con không thể phụ ý tốt của hắn, cứ làm như không biết đi!”
Chiến Thập Thất gật đầu một cái thật mạnh.
Lãnh Hạ giơ ngón tay cái lên, lén mỗ tiểu hài tử ném cho nam nhân một cái hôn gió, làm hắn cười như tên ngốc.
Bỗng nhiên, ưng mâu lóe lên sát khí!
Chiến Bắc Liệt nhanh như chớp ôm lấy Lãnh Hạ và con trai lao ra khỏi xe ngựa, đáp xuống đất vẫn ôm chặt không buông, như là cánh chim ưng dang rộng che chở cho hai người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Cũng trong lúc đó, bên ngoài xe ngựa vang lên những tiếng xé gió sắc nhọn.
Mưa tên bắn tới……
Vô số mũi tên bắn thẳng vào xe ngựa, chỉ trong chớp mắt, xe ngựa vỡ nát.
Chiến Bắc Liệt đứng lên, che trước người tức phụ và con trai: “Có sao không?”
Lãnh Hạ lắc đầu, phượng mâu nhìn Tùng lâm phía xa, còn Chiến Thập Thất thì vô cùng sùng bái nhìn hắn.
Thấy hai người không sao, Chiến Bắc Liệt mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đầu Chiến Thập Thất, ưng mâu ngập đầy sát khí, toàn thân cũng tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhất thời khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.
Mấy người đều lao xuống ngựa bảo vệ ba người họ ở giữa, sẵn sàng đón địch, nhìn phía vừa bắn tên, không biết tên điên nào dám đánh lén giữa ba mươi lăm vạn đại quân?
Hơn nữa, đánh lén ai không đánh, lại dám chọc vào hai tôn sát thần này?
Trong rừng rậm vang lên tiếng động ồn ào, Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cười: “Không biết sống chết!”
Vung tay lên, két…. két…
Hơn mười vạn đại quân đã sớm chuẩn bị, đồng loạt quỳ xuống, giương cung lên, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, là lập tức bắn đám thích khách kia thành con nhím!
“Liệt Vương khoan đã!”
Công Tôn Liễu chạy ra, nét mặt có vài phần bất đắc dĩ, vài phần hổ thẹn: “Liệt Vương, đây là người của ta.”
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nhìn hắn, không hề có ý dừng tay.
Trong khoảng thời gian này, Công Tôn Liễu đã trải qua không ít khó khăn với họ, coi như là cùng chung hoạn nạn, ngay cả lúc vạn Ngự lâm quân bao vây hắn cũng mạo hiểm chạy đến giúp đỡ, tình cảm như vậy Chiến Bắc Liệt luôn khắc trong lòng, nói hắn là bằng hữu cũng không quá.
Nhưng ai cũng có điểm mấu chốt, suýt thì khiến mẫu sư tử và nhóc con của hắn bị thương, đám người kia đã chạm phải điểm mấu chốt rồi.
Công Tôn Liễu bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt có vài phần bi ai, thỉnh cầu: “Tại hạ đảm bảo, sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, xin Liệt Vương giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một lần.”
“Chủ tử!”
Một tiếng hét vang lên từ trong rừng, một hắc y nhân lao ra, hắn quát to: “Không cần xin hắn, hôm nay chúng ta tới là không hề nghĩ đến chuyện sống sót quay về.”
“Là hắn!” Thác Bạt Nhung quay đầu lại nói với Lãnh Hạ: “Thích khách trong đại hội mỹ nam.”
Người này, lúc đó ám sát Hoa Mị bị Thác Bạt Nhung bắt được, rồi nhờ ám khí của Công Tôn Liễu mà chạy thoát.
Hắn bước đến gần, gương mặt hiên ngang lẫm liệt, theo sau có hơn mười hắc y nhân, cả đám thấy chết không sờn, quỳ xuống trước mặt Công Tôn Liễu: “Chủ tử, thuộc hạ vô dụng.”
Mục đích của bọn họ, Lãnh Hạ hiểu.
Công Tôn Liễu vốn là Hoàng Trưởng tử Nam Hàn, nhất là hiện tại, Nam Hàn bị giặc xâm chiếm, triều đình nội loạn, đang rất cần một người chủ trì đại cục, chỉ cần Công Tôn Liễu có thể trở về triều đình, chắc chắn sẽ được văn võ bá quan ủng hộ, vậy thì long ỷ Nam Hàn coi như đã ngồi vững!
Trong mắt Công Tôn Liễu hiện lên vẻ thống khổ.
Hắn lắc đầu: “Các ngươi cớ gì phải ép ta, Hoàng cung kia ngươi lừa ta gạt, lẽ nào đã trải qua nhiều như thế vẫn chưa đủ sao, ta chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế, lưu lạc thiên nhai cũng tốt, ẩn cư làm một tiên sinh dạy học cũng được, ta không bao giờ muốn quay lại nơi ăn thịt người ấy, ngồi trên cái ghế ăn thịt người ấy!”
“Chủ tử, người là Hoàng Trưởng tử tôn quý! Trước đó vì bất đắc dĩ nên phải ẩn cư ở ngoại thành, giờ có cơ hội lên làm Hoàng đế, sao người lại chán chường buông xuôi như thế!”
Công Tôn Liễu thất vọng nhìn hắn: “Các ngươi coi Đại Tần và Tây Vệ là phế vật sao, nếu Liệt Vương và Nữ hoàng chết, bọn họ nhất định sẽ dốc toàn lực diệt Nam Hàn, các ngươi để bách tính Nam Hàn ở đâu? Đến lúc đó, Nam Hàn có thể chịu được lửa giận của hai nước sao?”
Hắc y nhân không cam lòng, phản bác: “Tây Vệ Nữ hoàng và Đại Tần Chiến thần chết sẽ là một đả kích lớn với Tây Vệ và Đại Tần, đến lúc đó Nam Hàn chỉ cần toàn lực chống lại Đông Sở thì nhất định có thể xoay chuyển tình thế.”
“Đả kích lớn?”
Công Tôn Liễu cười nhạo một tiếng: “Triều đình đại loạn? Bách tính kinh hãi? Sĩ khí giảm sút? Đúng vậy, nhưng dù thế, chuyện hai nước liên thủ, Nam Hàn bị diệt, cũng chỉ dễ như trở bàn tay! Nam Hàn bị diệt là chuyện sớm muộn thôi!”
Thị vệ kia cả kinh, cúi đầu suy tư…..
Hắn không hề nghĩ xa như thế, giờ bị Công Tôn Liễu chỉ ra, giống như là bị đả kích vô cùng lớn, thụt lùi hai bước, không tự chủ được mà lẩm bẩm: “Hắn gạt ta….”
Nghe thế, mọi người đều giật mình.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, lạnh lùng nở nụ cười.
‘Hắn’ này là ai, dùng móng chân cũng đoán được, hai nước hỗn loạn lớn như thế, kẻ được lợi là ai?
Công Tôn Liễu cũng siết chặt hai tay, thốt lên: “Đông Phương Nhuận?”
“Các ngươi…..” Hắn không dám tin nói: “Sao các ngươi lại nghe lời hắn?”
Hắc y nhân kia không ngừng thụt lùi, ánh mắt không có tiêu cự, luôn miệng lẩm bẩm: “Hắn gạt ta…”
Đến giờ hắn mới biết mình ngốc như thế nào, suýt thì phảm phải sai gì, hắn quỳ phịch xuống, máy móc nói: “Chủ tử, đều là thuộc hạ tự cho rằng mình thông minh……. thuộc hạ biết nhất định chủ tử sẽ không đồng ý….. là thuộc hạ tự chủ trương…”
Lời nói của hắn gián đoạn, không hề theo trình tự nào, chỉ không ngừng lặp lại mấy câu.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ kiên quyết!
Máu tươi phun tung toé!
Hắc y nhân ngã xuống xong, một loạt hắc y nhân bên cạnh hắn cũng cùng rút đao tự vẫn…..
Công Tôn Liễu không hề ngăn cản, hắn bi ai nhìn thuộc hạ của mình, bọn họ một lòng vì Nam Hàn vì hắn, giờ lại biết bị người ta lợi dụng có khi còn thống khổ hơn chết.
Chậm rãi nhắm mắt lại, hai dòng lệ từ từ chảy xuống, hắn xoay người, thi lễ với Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ: “Tại hạ không đi cùng chư vị nữa.”
Xoay người, lên ngựa, nhìn Công Tôn Minh hỏi: “Ngươi đi cùng ta không?”
Công Tôn Minh do dự nhìn hắn rồi nhìn Hoa Thiên.
Công Tôn Minh đã mười tuổi nên đương nhiên biết bọn họ muốn đi đâu, đi làm gì, mà càng biết, nó lại càng không muốn đối mặt.
Hoa Thiên xoa đầu nó cười nói: “Đi thôi! Lớn lên rồi đến thăm cậu.”
Nó nhào vào lòng Hoa cô nương rồi thầm khóc.
Khóc xong, nó nhảy lên ngựa, lựa chọn rời đi cùng Công Tôn Liễu.
Không ai ngăn cản, bọn họ cũng đều biết, đây là kết cục tốt nhất, tại Nam Hàn này, Công Tôn Liễu đã không còn người thân, ngay cả thuộc hạ trung tâm cũng chết hết, mục tiêu cuối cùng chính là báo thù, mà khi bọn họ tiến vào Đô thành, thì chắc chắn Hoa Mị phải chết!
Hoa Mị chết, là chuyện tàn nhẫn đến mức nào với Công Tôn Minh, dù oán dù hận, cũng là mẹ ruột của nó, nếu bắt nó phải chọn giữa cậu và mẹ thì không bằng đừng chọn.
“Bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
Hai người một ngựa, lao nhanh về hướng ngược lại.
Mọi người nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, trong mắt có sự chúc phúc lặng lẽ, trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, có bằng hữu có thể bên nhau suốt đời, cũng có bằng hữu lưu lạc thiên nhai, đây không phải là vĩnh biệt, cũng không phải thành người xa lạ, mà là đi tới những con đường khác nhau, sống những cuộc sống khác nhau.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt lên xe ngựa, đại quân lại xuất phát về hướng nam.
Hai chữ rất đơn giản, bảo trọng, lại có bao nhiêu tình cảm, bọn họ từng đi chung một con đường, cùng chung hoạn nạn, họa phúc cùng chia, dù thời gian không lâu nhưng cũng đủ để khắc trong lòng.
Dù hai phương nam bắc.
Dù cách nhau vạn dặm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook