“Cha, là con cầu xin nha đầu xấu xí vào cung xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn, cha muốn trách thì trách con được rồi”.

“Thằng khốn này, xem lát nữa ta trừng trị con thế nào”.

Advertisement

Cố Sơ Vân nhìn mọi người, nhẹ nhàng hành lễ: “Lão tướng quân, thời gian học ở học viện cũng sắp đến, Sơ Vân ở lại phủ Tướng Quân cũng không được hoan nghênh, Sơ Vân xin cáo từ trước”.

Advertisement

“Được”, lúc này gương mặt tức giận của Tiêu lão tướng quân mới hơi hòa hoãn lại.


Cố Sơ Vân rời đi, mùi thuốc súng lại dâng lên.

Tiêu Vũ Hiên nói: “Cha, người phụ nữ Cố Sơ Vân kia trong ngoài bất nhất, cha đừng bị nàng ta lừa”.

“Người đâu, mau đưa tiểu công tử về phòng, không có mệnh lệnh của ta thì không được cho nó ra ngoài”.

“Vâng”.

Vài thị vệ bắt Tiêu Vũ Hiên ra ngoài, Tiêu Vũ Hiên tức tối mắng chửi: “Ông già, cha vì một người ngoài mà lại giam lỏng con lần nữa, chẳng lẽ trong lòng cha, đứa con trai này không bằng một người ngoài sao? Thả ra, thả ta ra”.

Tiêu Vũ Hiên có mắng chửi thế nào vẫn bị bắt đi, Tiêu lão tướng quân liếc nhìn Cố Thanh Hy vẫn còn đứng yên tại chỗ, thái độ không có thiện cảm, giọng nói lạnh lùng: “Không biết Dạ Vương phi còn có chuyện gì?”


“Lão tướng quân, ta có thể nói chuyện riêng với người được không?”

Cố Thanh Hy trịnh trọng hành lễ, thái độ rất khiêm nhường lịch sự, trong mắt chứa sự cầu khẩn.

Tiêu lão tướng quân vốn muốn đuổi thẳng nàng ra ngoài, thế nhưng Cố Thanh Hy lại hành đại lễ. Đại lễ này là lễ nghi đẳng cấp cao nhất của Dạ Quốc, người bình thường sẽ không tùy tiện hành lễ này.

Lời đến bên miệng, cuối cùng ông ấy vẫn làm tư thế mời.

Cố Thanh Hy mỉm cười, lại chắp tay: “Đa tạ lão tướng quân”.

Sau khi vào phòng, Cố Thanh Hy quan sát cách bài trí trong phòng. Đây là thư phòng, bày biện không ít binh thư, còn có một bộ mũ giáp và binh khí.

Mũ giáp lóe ra tia sáng lạnh lẽo, bên ngoài có không ít vết cắt. Xem ra bộ mũ giáp này đã đi theo ông ấy dẫn binh xuất chinh nhiều năm, những vết cắt đó cũng là để lại từ trên chiến trường.

“Dạ Vương phi có chuyện gì cứ nói thẳng, ở đây trừ ta và cô đã không còn người ngoài nào nữa”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương