****

Mạnh Vĩ Giác không biết tại sao mình lại muốn đuổi theo cô gái này, người đã chết không thể sống lại, nhưng cô ấy rất giống Tần Ngữ Mạt! Mười bốn năm không phải ngắn, ai cũng sẽ thay đổi. Nếu như 14 năm trước Tần Ngữ Mạt không chết, cô ấy cũng sẽ giống như cô gái này.

Nhìn bóng lưng xa lạ ngay trước mặt, cô đang ở trong vườn hoa, ngẩng đầu hít thở không khí trong lành, hắn định lên tiếng, nhưng tiếng nói lại nghẹn trong cổ họng, không thoát ra được.

Cảm giác giống như có ai đó đang nhìn mình, cô chậm rãi quay người lại, yên lặng nhìn hắn một lúc, nở nụ cười dịu dàng như nước làm hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ, “Mạnh Vĩ Giác”.

Mạnh Vĩ Giác ngẩn ngơ nhìn cô, cô gọi tên hắn, nụ cười của cô, tiếng nói của cô rất giống Tần Ngữ Mạt… Mãi đến khi có cơn gió thổi qua mặt hắn, hắn mới run rẩy lên tiếng: “Cô là Tần Ngữ Mạt?”.

Tiếng cười dịu dàng, dễ nghe hòa vào trong gió, cô lắc đầu cười cười: “Một người đã chết 14 năm, có thể đứng đây nói chuyện với anh sao?”.

Một lúc lâu sau, Mạnh Vĩ Giác vẫn im lặng, đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, hắn mới buồn buồn hỏi: “Cô không phải là Tần Ngữ Mạt?”.

“Tất nhiên tôi không phải Tần Ngữ Mạt rồi, tôi là Tần Ngữ Nghê, là em gái sinh đôi của Tần Ngữ Mạt”.

“Em gái sinh đôi?”.

“Đúng vậy! Ngữ Mạt không nói cho anh biết sao?”. Thấy Mạnh Vĩ giác lắc đầu, Tần Ngữ Nghê cười khanh khách, nói: “Ngữ Mạt không nói với anh về tôi, nhưng lại nói với tôi rất nhiều chuyện về anh, còn cho tôi xem hình của anh nữa. Ngữ Mạt cất tấm hình trong ví da của chị ấy, giữ gìn rất cẩn thận. Anh cũng không thay đổi gì so với 14 năm trước”.

Mạnh Vĩ Giác khẽ thở dài thất vọng. Hắn biết không thể có chuyện Tần Ngữ Mạt vẫn còn sống, nhưng lại hi vọng cô gái này chính là Tần Ngữ Mạt.

“Anh hi vọng tôi là Ngữ Mạt sao?”. Tần Ngữ Nghê mở đôi mắt to tròn, trong suốt, nhìn Mạnh Vĩ Giác.

“Tôi rất hi vọng Tần Ngữ Mạt còn sống”. Mạnh Vĩ Giác chân thành nói.

Tần Ngữ Nghê cụp mắt xuống, buồn buồn nói: “Tôi cũng hi vọng chị ấy còn sống”.

“Cô…… ba mẹ cô có khỏe không?”

“Ba mẹ tôi rất tốt, cám ơn anh đã quan tâm”.

“Tôi……” Mạnh Vĩ Giác muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì cho đúng.

Tần Ngữ Nghê hiểu được tâm trạng của hắn, chân thành nói: “Chuyện của Ngữ Mạt, là do tự chị ấy lựa chọn, không phải lỗi của anh. Anh không cần trách bản thân mình, nếu không chị ấy cũng rất đau khổ”.

Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Vĩ Giác cảm thấy ấm áp trong lòng, Tần Ngữ Nghê không trách cứ hắn.

“Cám ơn cô. Nếu có thể, tôi rất muốn nhờ cô chuyển một tiếng ‘xin lỗi’ của tôi tới ba mẹ cô”.

“Tôi có thể chuyển lời giúp anh, nhưng anh cũng không nợ ba mẹ tôi cái gì. Ba mẹ tôi trước kia có nói gì không hay với anh, cũng chỉ vì không kiềm chế được xúc động, nên anh cũng không cần phải để ý”. Ánh mắt cô nhìn hắn tràn ngập áy náy.

Nhìn vào mắt cô, hắn cảm thấy ánh mắt của cô thật dịu dàng, ấm áp, rất giống ánh mắt của Tần Ngữ Mạt 14 năm trước, làm cho người ta thương tiếc không nỡ tổn thương, nhưng hắn…. Mạnh Vĩ Giác buồn buồn, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ cô rất tốt sao? họ không nói gì, nhưng tôi….”.

“Chị!” Một tiêng gọi cắt đứt lời nói của Mạnh Vĩ Giác.

Tần Ngữ Nghê lo lắng nhìn em gái vội vàng chạy đến giống như lính cứu hỏa, nói: “Ngữ Quyên, em đừng chạy nhanh như vậy!”

Chưa đến 10 giây, Tần Ngữ Quyên đã chạy tới trước mặt Tần Ngữ Nghê, tức giận quát: “Em tìm khắp nơi nhưng không thấy chị, lo lắng muốn chết”.

“Chị chỉ đi dạo một chút thôi, không phải mất tích”. Tần Ngữ Nghê đưa tay vén mấy sợi tóc của Tần Ngữ Quyên bị gió thổi loạn, sau đó kéo tay e gái, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chị giới thiệu với em một người, anh ấy là Mạnh Vĩ Giác”.

Tần Ngữ Quyên mở to hai con mắt tò mò, nhìn chằm chằm vào Mạnh Vĩ Giác, như muốn nhìn xem hắn có gì đặc biệt.

“Đây là Tần Ngữ Quyên, em gái tôi”. Tần Ngữ Nghê nhìn Mạnh Vĩ Giác, giới thiệu Tần Ngữ Quyên với hắn.

“Chào cô”. Mạnh Vĩ Giác nhìn Tần Ngữ Quyên, nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn biết rõ tên của mình tuyệt đối không xa lạ với người nhà họ Tần, hắn gián tiếp hại chết Tần Ngữ Mạt, người nhà họ Tần sao có thể không biết hắn được.

“Chào anh”. Tần Ngữ Quyên nhìn Mạnh Vĩ Giác khẽ gật đầu.

Mạnh Vĩ Giác kinh ngạc nhìn thái độ bình tĩnh của Tần Ngữ Quyên. Người nhà họ Tần không hận hắn sao?

“Mạnh Vĩ Giác, chuyện đã qua rồi. Anh không cần biến tình cảm của Ngữ Mạt thành nỗi đau của bản thân, chị ấy sẽ rất đau lòng. Chúng tôi còn có việc nên đi trước, hẹn gặp lại”. Tần Ngữ Nghê nhìn hắn, rồi kéo Tần Ngữ Quyên, xoay người rời đi.

Mạnh Vĩ Giác nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi, trong lòng đan xen những cảm xúc phức tạp. Hắn không ngờ lại gặp được người nhà họ Tần, gặp được em gái sinh đôi của Tần Ngữ Mạt, hắn với cô là hai người xa lạ, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc. Cô rất giống Tần Ngữ Mạt, cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân, nụ cười của cô ấm áp như tia nắng giữa trời đông lạnh giá. Chẳng qua, Tần Ngữ Mạt hồn nhiên, e thẹn, còn cô lại là cô gái phóng khoáng, quyến rũ.

Trước đây, mẹ của Tần Ngữ Mạt vừa khóc vừa mắng hắn, không chịu nhận lời xin lỗi của hắn. Hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ của người nhà họ Tần, vậy mà hôm nay, Tần Ngữ Nghê lại tha thứ cho hắn, khiến hắn thật bất ngờ. Tất cả đều là thật sao?

Hắn không biết vì sao trong lòng lại vẫn không thoải mái, luôn có cảm giác áy náy. Nhìn Tần Ngữ Nghê, lại nghĩ đến Tần Ngữ Mạt đã chết, trong lòng luôn có cảm giác đau nhói, hắn hi vọng có thể bù đắp cho cô, nhưng mà….

Đã sửa bởi keoponggon lúc 10.04.2014, 19:11, lần sửa thứ 2.

Mạnh Vĩ Giác tinh thần không tập trung quay lại phòng ăn vườn hoa (cái này là chỗ mà mọi người ngồi khi nãy ý, tớ thấy gọi hơi kì kì nhưng nguyên bản nó là như thế ^_^), mọi người thấy vậy cũng đành kiềm chế tò mò trong lòng lại, tạm thời gác lại chuyện này, cho đến đêm khuya yên tĩnh.

“Được rồi! Ngôn Hi cũng vui vẻ đi nghỉ ngơi rồi. Chỉ còn lại năm người chúng ta, cậu có thể giải thích chuyện xảy ra chiều nay rồi, tại sao lại xông ra ngoài gấp như vậy, muốn đuổi theo cô gái ấy làm gì?” Tề Hàn Tinh là người đầu tiên không nén nổi tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Mạnh Vĩ Giác nhìn mọi người một cái, dừng một chút, nói: “Cô ấy rất giống Tần Ngữ Mạt”.

“Chỉ vì cô ấy giống Tần Ngữ Mạt nên cậu đuổi theo?” Tân Trinh không tin nhìn chằm chằm Mạnh Vĩ Giác, hắn bị tẩu hỏa nhập ma hay sao mà chỉ cần nhắc đến Tần Ngữ Mạt thì đầu óc sẽ biến thành đậu phụ như thế. Thật buồn cười, hắn cho rằng một người đã chết có thể từ trong mộ nhảy ra hay sao chứ.

“Cậu làm sao hiểu được, khi cậu nghĩ rằng một người đã chết rồi, đột nhiên người đó lại xuất hiện sờ sờ trước mắt cậu, thì lòng của cậu sẽ không thể yên ổn được. Cứ xem như không phải cô ấy thì cậu vẫn muốn chính tai mình nghe cô ấy phủ nhận”. Bọn họ chưa ai gặp mặt Tần Ngữ Mạt, dĩ nhiên không thể cảm nhận được một khắc rung động kia rồi.

“Kết quả là chính tai cậu nghe cô ấy nói cô ấy không phải Tần Ngữ Mạt, đúng không?” Thật ra, Tập Diệu Doãn đã sớm nghĩ đến, chỉ có Tần Ngữ Mạt mới có thể làm Blue mất khống chế như vậy.

Mạnh vĩ Giác gật đầu, không che dấu được tâm trạng thất vọng, “Cô ấy là Tần Ngữ Nghê, em gái xinh đôi của Tần Ngữ Mạt”.

“Tần Ngữ Mạt có em gái xinh đôi?”. Đàm Diễm Văn ngạc nhiên hỏi: “Nhưng tại sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến?”.

“Hôm nay tôi cũng mới biết”.

“Chẳng trách được cậu lại nói cô ấy giống Tần Ngữ Mạt”. Tân Trinh rốt cuộc đã hiểu được tại sao Mạnh Vĩ giác lại kích động như vậy.

“Blue, cô ấy có biết cậu là ai không?”. Đàm Diễm Văn quan tâm hỏi.

“Biết, Tần Ngữ Mạt đã kể với cô ấy về tôi”. Mạnh Vĩ Giác có thể đoán được sau đó mọi người sẽ hỏi cái gì, nên cũng nói luôn: “Tần Ngữ Nghê rất hòa nhã, không làm khó tôi chuyện gì. Cô ấy còn nói tôi không cần áy náy vì cái chết của Tần Ngữ Mạt, tôi cũng gặp được em gái của cô ấy ‘Tần Ngữ Quyên’, thái độ cũng rất tốt”.

Đàm Diễm Văn rốt cuộc cũng an tâm, “Hiện tại, trong lòng cậu có thoải mái hay không?”.

Mạnh Vĩ Giác chậm rãi thở dài, lắc đầu, “Tôi không biết”.

“Cái gì gọi là không biết?”. Tề Hàn Tinh tức giận nhíu mày, “Blue, đến giờ cậu còn không chịu tha thứ cho bản thân mình sao?”.

Mạnh Vĩ Giác im lặng không lên tiếng.

“Tôi thật sự bị cậu làm cho tức chết mất, cậu nghĩ mình là ai, chàng trai si tình sao?”. Tề Hàn Tinh hừ lạnh một tiếng, không đành lòng nhìn hắn tự hành hạ bản thân mình như vậy, “Nếu Tần Ngữ Mạt còn sống, cậu sẽ tiếp nhận tình cảm của cô ấy, không để cho cô ấy phải chịu tổn thương?”.

Mạnh Vĩ Giác chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Khi nhà họ Mạnh thu nhận hắn, để cho hắn trở thành một thành viên của nhà họ Mạnh, hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ là cố gắng học tốt, tương lai có thể đi theo bước chân của ba nuôi, trở thành một bác sĩ giỏi, đền đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ nuôi, đây là mục tiêu cả cuộc đời, hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề tình cảm. Ban đầu Tần Ngữ Mạt cực khổ theo đuổi, hắn đã nghĩ như thế. Cho đến sau khi cô chết, hắn càng khép chặt trái tim của mình, không biết tình cảm hắn dành cô ngoại trừ áy náy thì còn có gì?

“Blue, người nhà họ Tần đã tự nguyện tha thứ cho cậu, cậu cần gì phải khăng khăng làm khổ mình như vậy?”. Đàm Diễm Văn nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ.

Mạnh Vĩ Giác sau một hồi trầm ngâm, sâu kín nói: “Nợ ân tình còn có thể trả, nợ tình cảm muốn trả cũng rất khó khăn”.

Đàm Diễm Văn khẽ thở dài, vừa bất đắc dĩ, vừa đau lòng nói: “Thật không biết nên khuyên cậu làm thế nào cho đúng?”. Blue chính là một người trọng tình cảm, mặc dù giữa hắn và Tần Ngữ Mạt không có tình yêu nam nữ, nhưng Tần Ngữ Mạt lại vì hắn mà chết, cô ấy và hắn phải dây dưa với nhau cả đời, làm sao hắn có thể quên cô được đây.

“Blue, không ai bắt cậu phải quên đi Tần Ngữ Mạt, chỉ hi vọng cậu có thể mở rộng trái tim mình, tìm kiếm hạnh phúc của cậu”. Tập Diệu Doãn vỗ vai Mạnh Vĩ Giác, quan tâm nói.

“White, tôi hiểu”.

“Khuya rồi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi”. Tập Diệu Doãn ra lệnh, dẫn đầu đi ra ngoài, trả lại yên tĩnh cho Mạnh Vĩ Giác, để cho hắn một mình suy nghĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương