Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
-
Chương 85: Cảm Ứng Của Tiểu Gia Hỏa
Tôi: “Cậu cảm thấy mình có thể tìm thấy anh ta không? Dựa vào năng lực của anh ta thì sớm đã biết hoàn cảnh hiện tại của mình rồi, chậm chạp không xuất hiện, vẫn là đừng tìm nữa.”
Tôi vừa dứt lời, vai của tôi bị Viên Doanh vỗ mạnh một cái, cô ấy mở to hai mắt nhìn tôi.
Viên Doanh: “Ít nhất thì anh ta là ba của đứa nhỏ, tại sao lại mặc kệ cậu chứ? Nếu không chúng ta đem con của anh ta làm rụng xuống đi!”
Khi nghe thấy tiếng ‘rụng’ bụng của tôi nóng lên, tôi lập tức đưa tay lên xoa bụng.
Viên Doanh: “Yo! Tiểu gia hỏa này cảm ứng được rồi? Đều nói quỷ thai năng lực phi phàm, quả nhiên là như vậy.”
Tôi: “Viên Doanh, mình muốn đứa nhỏ này, bất kể Dị Tư Ẩn như thế nào, đứa nhỏ này có duyên phận với mình, là tất cả sinh mệnh…”
Viên Doanh: “Mình biết cậu từ nhỏ đã khuyết thiếu tình yêu, đối với cậu mà nói thì đó là bóng ma, cho dù là quỷ thai cậu cũng sẽ muốn. Tình Thiên, cậu đã có quyết định, mình sẽ giúp cậu. Không đi tìm Dị Tư Ẩn nữa, chúng ta tự điều tra Chu Tiên?”
Tôi cẩn thận suy nghĩ, không cần phải điều tra, chỉ cần yên lặng xem biến hóa là được. Nếu như Trương Tiểu Mẫn thực sự bị người khác hạ thủ, người phía sau màn sẽ trước khi Tiểu Mẫn tỉnh dậy mà một lần nữa động thủ.
Tôi: “Viên Doanh, chúng ta mau đi mua đồ ăn đi, nhanh chóng quay lại bệnh viện, ai cũng không cần điều tra, bảo vệ cho Tiểu Mẫn là được.”
Viên Doanh vừa nghe đã hiểu, cô ấy và tôi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, ở gần bệnh viện mua đồ ăn nhanh, đồ ăn vặt để lấp đầy bụng.
Viên Doanh: “Đi!”
Tôi: “Ừ.”
Hai người chúng tôi một đường chạy về bệnh viện, nhìn thấy Tiểu Mẫn ở trong phòng bệnh và trái tim đang đập thì tôi mới yên tâm.
Mẹ của Tiểu Mẫn nhận lấy đồ ăn, vẻ mặt cảm kích “cảm ơn các cháu.”
Tôi: “Dì, đây là việc nên làm, chú và dì đi ăn đi, trước cửa phòng bệnh không được ăn, chúng cháu sẽ ở đây trực.”
“Cảm ơn các cháu!”
Ba của Tiểu Mẫn vô cùng giản dị, luôn nói cảm ơn. Qua một lát hai người mới đi tới khu ăn cơm của bệnh viện. Tôi với Viên Doanh canh ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cách cửa kính nhìn trái tim cô ấy đập.
Viên Doanh: “Nếu như không phải là ngoài ý muốn, là có người rắp tâm, vậy nhất định là Tiểu Mẫn đã biết được điều gì đó.”
Tôi: “Người này không muốn Tiểu Mẫn chết, mục đích chính là làm cô ấy vĩnh viễn không thể tỉnh lại, nếu không chủ xe sẽ không ở lúc nguy nan mà thanh toán tiền.”
Nghĩ tới đây tôi càng hoài nghi chủ xe và Tịch Hoa có quan hệ. Nhưng chủ xe và Chu Tiên nhìn như không phải là bình thường. Chu Tiên là vị hôn thê của Dị Tư Ẩn, cô ta vì chuyện này mà canh cánh trong lòng muốn đối phó tôi. Như vậy hẳn nên là đối với Dị Tư Ẩn có tình, nếu đã có tình vậy tại sao lại có quan hệ với Tịch Hoa?
Trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể hiểu rõ, lòng người rốt cuộc là như thế nào? Tôi sống hai mươi mấy năm, vẫn là quá đơn thuần rồi.
Viên Doanh: “Đi một bước tính một bước, nếu như bà nội có ở đây, sự việc có lẽ đã ít đi một chút rồi.”
Tôi: “Trước khi Tiểu Mẫn làm phẫu thuật, Tịch Hoa có tới đây.”
Viên Doanh: “Cái gì, anh ta tới đây! Tại sao cậu không nói sớm???”
Tôi: “Phẫu thuật cần hai mươi vạn, mình không có tiền, anh ta uy hiếp mình, muốn cứu Tiểu Mẫn thì phải viết hưu thư, không có biện pháp nào nên mình đã viết rồi. Nhưng sau khi viết xong phát hiện chủ xe trả tiền cứu mạng, mình có lẽ đã mắc lừa rồi.”
Viên Doanh trầm tư, suy nghĩ thật lâu mới mở miệng.
Viên Doanh: “Nếu Chu Tiên thực sự là vị hôn thê của Dị Tư Ẩn, vậy, bức bách cậu viết hưu thư trốn không thoát trách nhiệm của Chu Tiên. Cô ta không muốn cậu và Dị Tư Ẩn có dây dưa. Bây giờ Dị Tư Ẩn không tới, mình không nghĩ là anh ta thực sự không để ý tới cậu mà là bị ngăn chặn. Bây giờ Dị Tư Ẩn là mấu chốt giải quyết của vấn đề, nhưng lại không xuất hiện.”
Tôi nhìn Tiểu Mẫn trên giường bệnh, sự tình đi tới đâu hay tới đó. Tôi lâm vào lốc xoáy, không cách nào thoát thân. Chu Tiên sống cùng tôi hơn ba năm, đến tột cùng là người như thế nào? Tại sao cô ta có thể âm ngoan hạ thủ với Tiểu Mẫn?
Vì đạt được mục đích mà thề không bỏ qua, Chu Tiên, cậu là người như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook