Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 43: Cô Nương, Trên Mặt Cháu Có Hắc Khí

Tôi thấy Viên Doanh gật đầu thì mới buông tay, cô ấy thở gấp mấy hơi, nâng tay vỗ vỗ vai của tôi.

Viên Doanh: “Vào trong xem đi, có thể sẽ có đồ tốt.”

Tôi ừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi về phía trước, trên cổng vào là mấy chữ đỏ ‘chợ đồ cổ’ mặt tiền cửa hàng rất lớn. Sau khi bước vào, bên trong càng rộng rãi, mỗi một cửa hàng, nhiều tới nỗi không thể đếm được.

Hôm nay không phải là cuối tuần, nhưng những người đến cũng rất nhiều, có một số người mặc đạo bào đi đi lại lại, nhìn thấy đạo bào tôi lại nhớ tới chú của Hướng học trưởng.

Chú của anh ấy đã dạy cho tôi một đạo lý, đạo sĩ cũng có tốt có xấu, giống như giáo phái.

Tôi vừa nhìn xung quanh vừa đi theo Viên Doanh, ngoài bùa và một số đồ vật bình thường thì những thứ khác tôi đều không biết, hiếm lạ, cổ quái, cái gì cũng có.

Viên Doanh: “Nhiều bảo bối như vậy, tại sao hôm nay mình mới phát hiện chứ? Tình Thiên, cậu nhìn đồng thau đó.”

Tôi nhìn theo hướng tay của cô ấy chỉ, trong một cửa hàng không lớn không nhỏ, một thanh đồng bậc trung đặt ở giữa cửa hàng, trên mặt bàn có một khối vải đỏ.

Viên Doanh: “Đi, chúng ta qua đó xem.”

Tôi bị cô ấy kéo đi về phía trước, cô ấy vẫn luôn ngắm thanh đồng, một chút cũng không dời tầm mắt. Không bao lâu, chủ cửa hàng tới, tôi nhìn về phía ông ấy, ông ấy mặc quần áo bình thường hưu nhàn, người trung niên đại khái khoảng bốn mươi mấy tuổi, để một bộ râu đen dài.

Lúc ông ấy nhìn thấy tôi, tôi phát hiện ông ấy rõ ràng sửng sốt, ông ấy không nhìn Viên Doanh mà nhìn chằm chằm vào tôi.

Qua một lúc ông ấy vừa lắc đầu vừa nói “cô gái, cháu còn trẻ tuổi, tại sao trên người lại có nhiều hắc khí như vậy? Cháu thời gian này không tốt a!”

Viên Doanh: “Chú, chú nhìn ra rồi?”

Sau khi Viên Doanh nói thì ông ấy mới chú ý tới Viên Doanh, vừa thấy Viên Doanh ông ấy liền chậc chậc vài cái.

“Gà mờ mao sơn đạo sĩ, là vừa nhập môn đi?”

Viên Doanh: “Chú nhìn ra rồi?”

“Đương nhiên, ta tu đạo nhiều năm như vậy, điểm ấy mà nhìn không ra thì không phải phí công hay sao?”

Nghe tới đây, tôi thấy Viên Doanh một phen giữ chặt ông chú ấy, thập phần kích động.

Viên Doanh: “Chú, xem ra chú và cháu là cùng một phái rồi, xem xét trên phần đồng môn này, vũ khí thanh đồng của chú hãy bán rẻ cho cháu đi?”

Thấy dáng vẻ chân chó của cô ấy thì tôi liền biết cô ấy cố ý lôi kéo làm quen, muốn mua được bảo bối với giá rẻ. Chỉ là mặt bằng của cửa hàng đồ cổ cũng cần phải thuê, người ở đây lưu lượng không nhỏ, đừng nói là đồng môn, cho dù là cháu gái ruột cũng không thể mặc cả.

Quả nhiên ông chú rất nhanh lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết “tiểu cô nương, đây là đồ tốt là trấn điếm chi bảo, ta không bán, càng đừng nói tới mặc cả.”

Viên Doanh: “Vậy mà lại không bán, vậy có thể cho cháu dùng vài ngày được không ạ? Chúng ta là đồng phái a, cháu nói thực với chú, bạn học của cháu gặp nạn, chú đã nhìn ra rồi, đúng không nào?”

Rất nhanh, tôi liền thấy ông chú đó một lần nữa đánh giá tôi, vừa nhìn vừa lắc đầu “con quỷ này thực lợi hại, mấy đoàn hắc khí, ta nhìn không ra là cấp bậc quỷ gì?”

Nói tới đây ông ấy đột nhiên ngừng lại, một lần nữa mở miệng thì có chút phẫn nộ “con quỷ này thực không biết xấu hổ mà.”

Tôi: “Chú, thanh đồng có thể loại trừ quỷ thai không?”

“Tiểu cô nương, có thể loại trừ, chỉ là…”

Tôi: “Phương pháp rất nguy hiểm sao? Chú, bao nhiêu tiền vậy, chú chịu giúp cháu?”

Tôi biết, ở đây đại đa số đều xem tiền, chỉ cần đủ tiền thì sẽ động tâm.

Viên Doanh: “Tình Thiên, chú có tiết tháo, lại là người đồng phái với mình, mình vừa mới nhập môn, chú ấy chính là sư tổ của mình.”

Hai chữ ‘sư tổ’ đã cho ông chú thể diện rất lớn, trong đáy mắt của ông chú hiện lên ý cười, thập phần hài lòng.

“Miệng lưỡi thật ngọt, xem xét trên phần này, bạn học của cháu lưu lại giúp ta dọn dẹp vệ sinh, lau chùi thanh đồng.”

Thanh đồng có vài niên đại, ngày ngày chung sống với nó, hắc khí trên người có thể bị khống chế, cũng có thể ức chế quỷ thai trưởng thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương