Thiệu Ly được bà Thiệu nhặt từ bệnh viện thành phố S đem về nuôi.

Bà Thiệu thời còn trẻ thủ tiết, không tái giá hai mấy năm trời. Về sau, con gái con rể gặp tai nạn xe cộ qua đời, thành ra chỉ còn hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau.

Bà cụ tốt bụng, mùa đông năm ấy thấy đứa trẻ bị vứt bỏ trong nhà vệ sinh của bệnh viện, mặt mũi da dẻ tím bầm vì gió lạnh, tiếng khóc yếu ớt chẳng hơn gì tiếng mèo, nghĩ mình giờ chẳng có con cái, còn mỗi đứa cháu gái tên Thiệu Phỉ, bèn thương tình nhặt Thiệu Ly về.

Ba bà cháu vui vẻ sống nương tựa vào nhau, thoáng chốc đã hơn mười năm.

Khi Thiệu Ly sắp tốt nghiệp trung học, bà Thiệu lại đột nhiên ngã bệnh, không gượng dậy được nữa.

Trước khi lâm chung, bà cụ nhất quyết không chịu tốn tiền đi bệnh viện. Tối hôm bà qua đời, lôi dưới gối ra một cuốn sổ tiết kiệm, đặt vào tay Thiệu Ly, cầm tay hai cháu, dặn dò: “A Ly, bà không còn gì để nói với cháu, nhớ tự chăm lo cho bản thân, thay bà chăm sóc tốt Phỉ Phỉ.”

Nói xong những lời này, bà cụ trút hơi thở cuối cùng.

Hai đứa trẻ nằm úp sấp bên giường, khóc đến đứt gan đứt ruột.

Bà cụ mất, rường cột của Thiệu gia cũng suy sụp.

Ba ngày sau, sau khi xong hết hậu sự cho bà, Thiệu Ly nói với Thiệu Phỉ: “Chị, hết hè này em sẽ nghỉ học đi kiếm việc làm.”

Trong nhà này, nếu có ai phải đứng lên gánh trọng trách thì cũng chẳng thể là Thiệu Phỉ.

Thiệu Phỉ đỏ mắt, vẻ mặt có chút bất lực: “Tiểu Ly…”

Thiệu Ly dùng mắt tỏ ý bảo chị đừng lo lắng.

Hoàn cảnh gia đình không cho phép, chín năm phổ cập giáo dục còn đỡ, học phí ít, không tốn mấy, nhưng về lâu dài, bất kể là học lên đại học hay trường nghề đều tốn không ít tiền. Bà Thiệu để lại một khoản gửi ngân hàng không nhiều, cho một người học đến tốt nghiệp đại học còn chưa đủ, đừng nói cho hai người cùng lứa.

Thiệu Ly rất quyết đoán nhường cơ hội này cho Thiệu Phỉ.

Thiệu Phỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là chị cũng nghỉ? Bà mất rồi, hoàn cảnh nhà mình…”

Thiệu Ly gõ nhẹ trán chị gái: “Nói linh tinh. Chị phải học thật tốt, sau này đến lượt chị kiếm tiền nuôi gia đình đó.”

Thiệu Phỉ hô to: “Tiểu Ly…”

Thiệu Ly cười, vẻ mặt tỏ ra hào hiệp: “Đó, coi như em đầu tư, biết không? Chờ chị tốt nghiệp rồi, kiếm được thật nhiều tiền, nuôi em cũng được ha?”

Đối với bước ngoặt cuộc đời này, chỉ nói vội vội vàng vàng hai ba câu tào lao như vậy mà thành quyết định.

◇◆◇

Thiệu Phỉ cũng không phụ kỳ vọng, thi đậu vào một trường chính quy của thành phố S, ngành biểu diễn. Cô xinh đẹp, dáng chuẩn, sau khi phỏng vấn liền nhận được thông báo trúng tuyển như mong muốn.

Hôm nhận được giấy báo, Thiệu Phỉ vui mừng cầm thông báo vung vẩy, nhảy lên lưng Thiệu Ly, hét to, nói: “Ly Ly, chờ qua mấy năm, chị sẽ mua cho em cái xe thật xịn, Volkswagen luôn.”

Từ khi còn bé, mỗi khi cô xúc động đều đeo trên lưng Thiệu Ly gọi “Ly Ly” ầm ĩ.

Lúc ấy Thiệu Ly đang một tay cầm dao một tay cầm khoai tây gọt, cảm nhận cơ thể người khác phái áp trên lưng, không biết làm sao, tai đỏ bừng lên.

Thiệu Phỉ không phải là chị ruột của cậu, việc này, bà chưa bao giờ giấu cậu

Để ăn mừng trúng tuyển thuận lợi, bữa tối ngoài món trộn sa-lát, cải thìa xào, Thiệu Ly còn làm một nồi to khoai tây thịt bò. Hai người ăn như lấy được đến no căng, nằm vật ra sofa, nhìn nhau hồi lâu rồi bắt đầu cười khúc khích.

Thiệu Phỉ đổi sang một tư thế thoải mái hơn, gối lên đùi Thiệu Ly, kều kều đầu ngón tay cậu, không kìm chế được hưng phấn, nói: “Chị nghe bảo ở trường đó, khóa nào cũng sản xuất ra mấy đại minh tinh.”

Cô kể ra tên mấy người đã thuộc như lòng bàn tay.

Thiệu Ly vừa nghe vừa gật đầu cười, cực kỳ rất phối hợp diễn vẻ kinh ngạc tấm tắc, cuối cùng mới vỗ vỗ trán Thiệu Phỉ, nghiêm trang nói: “Chị…”

Thiệu Phỉ hỏi: “Cái gì?”

Thiệu Ly đáp: “Sau này nhắc đến xe xịn, có thể không lấy ví dụ Volkswagen không? … Ít ra… cũng phải Audi chẳng hạn.”

Cậu dáng dấp trêu tức, bày ra vẻ cố nhịn cười. Thiệu Phỉ vừa tức vừa thẹn, đấm qua một cái: “Em thì biết cái gì? Volkswagen không ngon sao? Audi cũng là của Volkswagen.”

Thiệu Ly che bụng, phối hợp bày ra vẻ bị đau, tay kia nắm lấy khuôn mặt Thiệu Phỉ đang bỉu môi: “Á à à, chị cũng biết Audi là của Volkswagen cơ à? Cô gái nhà chúng ta cũng hiểu biết nha. Quả nhiên tóc dài mà trí không ngắn.”

Thiệu Phỉ kêu ầm lên: “Em mới là tóc dài trí ngắn. Cả nhà em đều trí ngắn.”

Cô nói xong mới ý thức lời này còn có ý khác, tức đến đỏ bừng mặt, làm bộ lại muốn đấm Thiệu Ly.

Cứ chị một cú em một đấm như thế náo loạn một trận, đến tận mười hai giờ, buồn ngủ không chịu được mới mò về phòng ngủ.

Like Loading…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương