Cuồng Luyến Pharaoh Vương
-
Chương 30
“Ba~!”
“Ahh!”
Một tiếng roi chói tai cùng tiếng của tên lính đồng thời vang lên, phá vỡ không khí tịch mịch, Khải Nhạc co rút thân thể run nhè nhẹ. Mặc dù người bị đánh không phải cậu, nhưng mà lại đánh tỉnh sự sợ hãi trong cậu.
Khải Nhạc nhắm chặt hai mắt, Oropesa Seth giống như kẻ khát máu lãnh khốc mỉm cười, trên tay cầm chặt roi da, hung ác quật lên thân thể của tên lính.
Tên lính bị đánh ngã trên mặt đất, trên khuôn mặt cương nghị đã toàn là máu, máu không ngừng chảy xuống, nửa má đã được bao phủ bởi những vết máu, trông rất đáng sợ.
“Rất tốt! Ngươi thật đúng là có dũng khí rất đáng khen nha!” Âm thanh Oropesa Seth lạnh lùng quanh quẩn trong phòng, càng tăng thêm sự đáng sợ.
Đã bị đánh đến như thế nhưng tên lính vẫn chưa một lần cau mày, bàn tay từ từ sờ lên mặt, máu liền lập tức chảy xuống, vẫn tiếp tục cung kính đứng dậy, vì đang bị thương nên tựa hồ có chút chao đảo.
“Người đâu!” Oropesa Seth vẫn chưa nguôi giận, gọi những tên thị vệ ngoài cửa vào ra lệnh “Đem hắn ta dẫn đi, cực hình ba mươi.”
“Không! Không được! Anh không thể làm như thế!” Mệnh lệnh của Oropesa Seth làm cho Khải Nhạc khiếp sợ mở mắt ra, trong lời nói có ý cầu xin. Nhìn khuôn mặt đầy máu của tên lính, không gì so sánh nổi cảm giác tội lỗi hiện tại xông lên trong lòng cậu, đây đã là lần thứ mấy rồi? Đây đã là lần thứ mấy bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà liên lụy người vô tội rồi? Đã đủ rồi, thật sự đã đủ rồi.
“Ta không thể? Kỳ thật hắn phải cảm thấy may mắn, nếu như vừa rồi hắn phủ nhận… ta đã sai người giết chết hắn tại đây rồi.” Oropesa Seth nhìn cậu tay chỉ về hướng bọn thị vệ đang giữ tên lính xui xẻo kia.
“Tôi xin anh thả anh ta ra đi! Anh ta căn bản không làm sai gì cả” Khải Nhạc không muốn lại xung đột với Oropesa Seth, cậu biết rõ, cậu vốn yếu thế hơn nên chống cự hắn không nổi. Cậu cắn chặt môi dưới ăn nói khép nép mà xin tha cho tên lính, cậu biết anh ta là một người trung thành và tận tâm tuyệt đối sẽ không nói dối chủ nhân của mình, càng sẽ không vì mình mà cầu xin, nhưng mà cậu không thể nhìn thấy anh ta vì cậu mà vô cớ chịu hình phạt.
“Em… Là đang cầu xin ta tha cho hắn sao?” Oropesa Seth mắt hí lại nhìn thật kỹ Khải Nhạc, chậm rãi nói ra, trên mặt nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
“Đúng, tôi đang cầu xin anh, xin anh buông tha cho anh ta đi!” Khải Nhạc lặp lại từng câu từng chữ.
“Được!” Oropesa Seth trầm thấp cười, trong mắt lại xẹt qua một tia sắc bén.
Khải Nhạc mừng rỡ tưởng rằng Oropesa Seth đáp ứng buông tha cho tên lính, nhưng còn chưa kịp cười, Oropesa Seth lại hạ một câu như sấm chùy xuống lồng ngực của cậu.
“Đem tên kia đi, cực hình năm mươi.”
Khải Nhạc lập tức ngẩn ngơ, môi của cậu run rẩy, gian nan mà mở miệng: “Anh… Tại sao lại như vậy?”
“Vì em cầu xin cho hắn!” Giọng nói Oropesa Seth cường ngạnh, ánh mắt của hắn đảo qua Khải Nhạc, nhìn hành động chậm chạp của bọn thị vệ, lạnh lùng nói “Còn không mau giải đi!”
“Vâng! Pharaoh” Tên lính kia không có bất kỳ giãy dụa nào mặc cho bọn thị vệ kéo ra ngoài.
“Tại sao… Tại sao anh cứ vớ vẩn như thế? Anh ta vốn không làm sai điều gì… Tại sao anh lại làm như thế chứ?” Khải Nhạc hai tay chống xuống giường để cho thân thể không bị ngã xuống, cậu cúi đầu đờ đẫn nhìn một chút máu còn lưu lại trên mặt đất thì thào nói.
Oropesa Seth đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Khải Nhạc, nhìn thẳng lấy đôi mắt vô thần xinh đẹp của cậu, nhẹ giọng tuyên bố “Tại sao? Bởi vì ngoại trừ ta ra, ta không muốn bất luận kẻ nào trông thấy vẻ đẹp của em, ta hận không thể làm cho tất cả mọi người đều mù lòa, hận không làm cho nơi này chỉ có hai chúng ta, hận không thể giết hết từng người đã nhìn vào người em!”
Khải Nhạc trừng mắt nhìn đôi mắt cuồng loạn của Oropesa Seth, quả thực không thể tin được hắn lại có suy nghĩ đáng sợ như thế, trong đầu thoáng oanh một phát khiến đầu cậu đau nhức không thôi, miệng chỉ có thể phát ra âm thanh như đang bị nghiền nát
“Tại sao… Tại sao lại như vậy… Tôi phải làm gì đây…”
“Ahh!”
Một tiếng roi chói tai cùng tiếng của tên lính đồng thời vang lên, phá vỡ không khí tịch mịch, Khải Nhạc co rút thân thể run nhè nhẹ. Mặc dù người bị đánh không phải cậu, nhưng mà lại đánh tỉnh sự sợ hãi trong cậu.
Khải Nhạc nhắm chặt hai mắt, Oropesa Seth giống như kẻ khát máu lãnh khốc mỉm cười, trên tay cầm chặt roi da, hung ác quật lên thân thể của tên lính.
Tên lính bị đánh ngã trên mặt đất, trên khuôn mặt cương nghị đã toàn là máu, máu không ngừng chảy xuống, nửa má đã được bao phủ bởi những vết máu, trông rất đáng sợ.
“Rất tốt! Ngươi thật đúng là có dũng khí rất đáng khen nha!” Âm thanh Oropesa Seth lạnh lùng quanh quẩn trong phòng, càng tăng thêm sự đáng sợ.
Đã bị đánh đến như thế nhưng tên lính vẫn chưa một lần cau mày, bàn tay từ từ sờ lên mặt, máu liền lập tức chảy xuống, vẫn tiếp tục cung kính đứng dậy, vì đang bị thương nên tựa hồ có chút chao đảo.
“Người đâu!” Oropesa Seth vẫn chưa nguôi giận, gọi những tên thị vệ ngoài cửa vào ra lệnh “Đem hắn ta dẫn đi, cực hình ba mươi.”
“Không! Không được! Anh không thể làm như thế!” Mệnh lệnh của Oropesa Seth làm cho Khải Nhạc khiếp sợ mở mắt ra, trong lời nói có ý cầu xin. Nhìn khuôn mặt đầy máu của tên lính, không gì so sánh nổi cảm giác tội lỗi hiện tại xông lên trong lòng cậu, đây đã là lần thứ mấy rồi? Đây đã là lần thứ mấy bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà liên lụy người vô tội rồi? Đã đủ rồi, thật sự đã đủ rồi.
“Ta không thể? Kỳ thật hắn phải cảm thấy may mắn, nếu như vừa rồi hắn phủ nhận… ta đã sai người giết chết hắn tại đây rồi.” Oropesa Seth nhìn cậu tay chỉ về hướng bọn thị vệ đang giữ tên lính xui xẻo kia.
“Tôi xin anh thả anh ta ra đi! Anh ta căn bản không làm sai gì cả” Khải Nhạc không muốn lại xung đột với Oropesa Seth, cậu biết rõ, cậu vốn yếu thế hơn nên chống cự hắn không nổi. Cậu cắn chặt môi dưới ăn nói khép nép mà xin tha cho tên lính, cậu biết anh ta là một người trung thành và tận tâm tuyệt đối sẽ không nói dối chủ nhân của mình, càng sẽ không vì mình mà cầu xin, nhưng mà cậu không thể nhìn thấy anh ta vì cậu mà vô cớ chịu hình phạt.
“Em… Là đang cầu xin ta tha cho hắn sao?” Oropesa Seth mắt hí lại nhìn thật kỹ Khải Nhạc, chậm rãi nói ra, trên mặt nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
“Đúng, tôi đang cầu xin anh, xin anh buông tha cho anh ta đi!” Khải Nhạc lặp lại từng câu từng chữ.
“Được!” Oropesa Seth trầm thấp cười, trong mắt lại xẹt qua một tia sắc bén.
Khải Nhạc mừng rỡ tưởng rằng Oropesa Seth đáp ứng buông tha cho tên lính, nhưng còn chưa kịp cười, Oropesa Seth lại hạ một câu như sấm chùy xuống lồng ngực của cậu.
“Đem tên kia đi, cực hình năm mươi.”
Khải Nhạc lập tức ngẩn ngơ, môi của cậu run rẩy, gian nan mà mở miệng: “Anh… Tại sao lại như vậy?”
“Vì em cầu xin cho hắn!” Giọng nói Oropesa Seth cường ngạnh, ánh mắt của hắn đảo qua Khải Nhạc, nhìn hành động chậm chạp của bọn thị vệ, lạnh lùng nói “Còn không mau giải đi!”
“Vâng! Pharaoh” Tên lính kia không có bất kỳ giãy dụa nào mặc cho bọn thị vệ kéo ra ngoài.
“Tại sao… Tại sao anh cứ vớ vẩn như thế? Anh ta vốn không làm sai điều gì… Tại sao anh lại làm như thế chứ?” Khải Nhạc hai tay chống xuống giường để cho thân thể không bị ngã xuống, cậu cúi đầu đờ đẫn nhìn một chút máu còn lưu lại trên mặt đất thì thào nói.
Oropesa Seth đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Khải Nhạc, nhìn thẳng lấy đôi mắt vô thần xinh đẹp của cậu, nhẹ giọng tuyên bố “Tại sao? Bởi vì ngoại trừ ta ra, ta không muốn bất luận kẻ nào trông thấy vẻ đẹp của em, ta hận không thể làm cho tất cả mọi người đều mù lòa, hận không làm cho nơi này chỉ có hai chúng ta, hận không thể giết hết từng người đã nhìn vào người em!”
Khải Nhạc trừng mắt nhìn đôi mắt cuồng loạn của Oropesa Seth, quả thực không thể tin được hắn lại có suy nghĩ đáng sợ như thế, trong đầu thoáng oanh một phát khiến đầu cậu đau nhức không thôi, miệng chỉ có thể phát ra âm thanh như đang bị nghiền nát
“Tại sao… Tại sao lại như vậy… Tôi phải làm gì đây…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook