Cuồng Luyến Pharaoh Vương
-
Chương 2
Cho đến khi hai người đi đến gần cuối khu rừng, Ô Nạp Tư quay người mỉm cười nhìn vẻ mặt đang không vui nhưng vẫn đi theo của Khải Nhạc.
“Rốt cuộc cậu muốn đưa tôi đi đâu?” Tuy cậu không hoàn toàn tin tưởng Ô Nạp Tư…, nhưng Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ thật sự quá hấp dẫn cậu, cho dù cậu chẳng mong đợi gì nhưng vẫn theo đến đây, hiện tại xung quanh vắng tanh, Khải Nhạc bắt đầu tức giận.
“Ha ha, quả nhiên chỉ có cái này mới khiến cậu cảm thấy hứng thú.” Đối với sự gấp gáp Khải Nhạc, Ô Nạp Tư vô tư cười đùa, sau đó từ trong cuốn sách sử Trung lấy ra một mảnh giấy cũ kỹ." Cậu xem đi đây là gì?”
Khải Nhạc khiếp sợ nhìn mảnh giấy cũ nát, cậu có thể nhận ra nó được làm từ cỏ gấu, do người Ai Cập và người Trung Đông chế tạo thành, tất cả văn hiến Ai Cập cổ đều ghi chép trên loại giấy này, nhưng bảo tồn được đến nay lại rất hiếm.
Khải Nhạc tiếp nhận tờ giấy kia cảm giác tay run nhè nhẹ,… Nhưng điều làm cậu khiếp sợ hơn là nội dung trong mảnh giấy. ”Đây là…” Cậu không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vui vẻ Ô Nạp Tư, giọng nói có chút run rẩy, máu trong cơ thể như nghẹn lại.
“Xem đi, tôi biết cậu sẽ cảm thấy hứng thú mà, đúng không?” Ô Nạp Tư vẻ mặt vui tươi nhìn cậu.
Trên mặt giấy là văn tượng hình dùng mực màu đỏ ghi lên, viết theo trình tự từ phải qua trái, bởi vì đã trãi qua thời gian rất lâu nên chữ viết đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn được. Ở góc trái trang giấy có vẽ một cái hình quái dị, cậu đã nghiên cứu không ít chữ tượng hình, “Đây là… Bản đồ lăng mộ Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ.” Khải Nhạc cả kinh mở miệng. Đúng là không thể tin được đây là thật, quả thực thật giống đang nằm mơ.
“Đúng rồi, đây thật sự là bản đồ dẫn đến lăng mộ Vương Triều thứ tám.”
“Ô Nạp Tư, cậu… sao cậu tìm được cái này?” Khải Nhạc ngẩng đầu nhìn y, trên mặt đầy nghi hoặc, vui sướng khó tả.
“Điều này cậu không cần biết, nếu như cậu tin tôi, chúng ta cùng nhau đi tìm lăng mộ.” Ô Nạp Tư hào hứng đề nghị.
“Bây giờ? Không phải quá gấp gáp sao?” Khải Nhạc do dự nói, nhưng bản thân cậu thật sự rất muốn đến lăng mộ này.
“Lăng mộ nằm ngay vùng Giza, cách chúng ta bất quá chỉ hơn mười km, nếu chúng ta hiện tại xuất phát…, trời tối có thể đến nơi rồi.” Nhìn ra cậu đang do dự, Ô Nạp Tư cố gắng thuyết phục, đây chính là cơ hội tốt y có thể gắn kết tình cảm với Khải Nhạc, y không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
“Đúng là vậy, Giza tôi đã đi qua không dưới mười lần, nhưng cũng không phát hiện lăng mộ nào như bản đồ?” Khải Nhạc nhìn kỹ tấm bản đồ, trong đầu hồi tưởng về nơi này lúc trước cậu đi khảo sát.
“Ha ha, nếu như dễ dàng tìm được thì Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ đã không là chỗ trống trong lịch sử rồi.” Ô Nạp Tư nhìn Khải Nhạc đang do dự mà trêu chọc, sau đó cầm lấy mảnh giấy nâng cao lên, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, trang giấy mờ ảo hiện ra, Ô Nạp Tư hướng vẫy tay ý bảo Khải Nhạc tới gần chút nữa.”Khải Nhạc, cậu xem đây là cái gì?”
Khải Nhạc nghi hoặc bước đến, hồ nghi ngẩng đầu nhìn lên xem có gì đó hiện ra trên mảnh giấy, khi cậu nhìn được ý nghĩa của nó khiến cho cậu không dám tin mà trừng lớn hai mắt, trên giấy mơ hồ có thể thấy được hai hàng chữ: Khi ánh nắng mặt trời cuối cùng biến mất ở đường chân trời, khi ánh trăng sáng chói sẽ thấy được kỳ tích!
Hai hàng chữ kia dùng chữ hiện đại của Ai Cập ghi, tại sao có thể như vậy? Chuyện này… Thật sự quá kì lạ.
“Cân nhắc kĩ như vậy, cậu rốt cuộc có đi hay là không? Tôi chuẩn bị xong tất cả rồi, chỉ chờ một câu của cậu.” Ô Nạp Tư cẩn thận cuộn mảnh giấy lại, một lần nữa hỏi ý kiến của cậu.
Khải Nhạc nhìn hắn thật lâu, tâm lý đấu tranh dữ dội, nhưng kết quả cậu vẫn gật đầu, đồng ý đi cùng Nạp Tư.
“Thật tốt quá, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!” Ô Nạp Tư vui vẻ, kéo tay Khải Nhạc đi đến cổng trường.
“Rốt cuộc cậu muốn đưa tôi đi đâu?” Tuy cậu không hoàn toàn tin tưởng Ô Nạp Tư…, nhưng Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ thật sự quá hấp dẫn cậu, cho dù cậu chẳng mong đợi gì nhưng vẫn theo đến đây, hiện tại xung quanh vắng tanh, Khải Nhạc bắt đầu tức giận.
“Ha ha, quả nhiên chỉ có cái này mới khiến cậu cảm thấy hứng thú.” Đối với sự gấp gáp Khải Nhạc, Ô Nạp Tư vô tư cười đùa, sau đó từ trong cuốn sách sử Trung lấy ra một mảnh giấy cũ kỹ." Cậu xem đi đây là gì?”
Khải Nhạc khiếp sợ nhìn mảnh giấy cũ nát, cậu có thể nhận ra nó được làm từ cỏ gấu, do người Ai Cập và người Trung Đông chế tạo thành, tất cả văn hiến Ai Cập cổ đều ghi chép trên loại giấy này, nhưng bảo tồn được đến nay lại rất hiếm.
Khải Nhạc tiếp nhận tờ giấy kia cảm giác tay run nhè nhẹ,… Nhưng điều làm cậu khiếp sợ hơn là nội dung trong mảnh giấy. ”Đây là…” Cậu không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vui vẻ Ô Nạp Tư, giọng nói có chút run rẩy, máu trong cơ thể như nghẹn lại.
“Xem đi, tôi biết cậu sẽ cảm thấy hứng thú mà, đúng không?” Ô Nạp Tư vẻ mặt vui tươi nhìn cậu.
Trên mặt giấy là văn tượng hình dùng mực màu đỏ ghi lên, viết theo trình tự từ phải qua trái, bởi vì đã trãi qua thời gian rất lâu nên chữ viết đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn được. Ở góc trái trang giấy có vẽ một cái hình quái dị, cậu đã nghiên cứu không ít chữ tượng hình, “Đây là… Bản đồ lăng mộ Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ.” Khải Nhạc cả kinh mở miệng. Đúng là không thể tin được đây là thật, quả thực thật giống đang nằm mơ.
“Đúng rồi, đây thật sự là bản đồ dẫn đến lăng mộ Vương Triều thứ tám.”
“Ô Nạp Tư, cậu… sao cậu tìm được cái này?” Khải Nhạc ngẩng đầu nhìn y, trên mặt đầy nghi hoặc, vui sướng khó tả.
“Điều này cậu không cần biết, nếu như cậu tin tôi, chúng ta cùng nhau đi tìm lăng mộ.” Ô Nạp Tư hào hứng đề nghị.
“Bây giờ? Không phải quá gấp gáp sao?” Khải Nhạc do dự nói, nhưng bản thân cậu thật sự rất muốn đến lăng mộ này.
“Lăng mộ nằm ngay vùng Giza, cách chúng ta bất quá chỉ hơn mười km, nếu chúng ta hiện tại xuất phát…, trời tối có thể đến nơi rồi.” Nhìn ra cậu đang do dự, Ô Nạp Tư cố gắng thuyết phục, đây chính là cơ hội tốt y có thể gắn kết tình cảm với Khải Nhạc, y không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
“Đúng là vậy, Giza tôi đã đi qua không dưới mười lần, nhưng cũng không phát hiện lăng mộ nào như bản đồ?” Khải Nhạc nhìn kỹ tấm bản đồ, trong đầu hồi tưởng về nơi này lúc trước cậu đi khảo sát.
“Ha ha, nếu như dễ dàng tìm được thì Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ đã không là chỗ trống trong lịch sử rồi.” Ô Nạp Tư nhìn Khải Nhạc đang do dự mà trêu chọc, sau đó cầm lấy mảnh giấy nâng cao lên, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, trang giấy mờ ảo hiện ra, Ô Nạp Tư hướng vẫy tay ý bảo Khải Nhạc tới gần chút nữa.”Khải Nhạc, cậu xem đây là cái gì?”
Khải Nhạc nghi hoặc bước đến, hồ nghi ngẩng đầu nhìn lên xem có gì đó hiện ra trên mảnh giấy, khi cậu nhìn được ý nghĩa của nó khiến cho cậu không dám tin mà trừng lớn hai mắt, trên giấy mơ hồ có thể thấy được hai hàng chữ: Khi ánh nắng mặt trời cuối cùng biến mất ở đường chân trời, khi ánh trăng sáng chói sẽ thấy được kỳ tích!
Hai hàng chữ kia dùng chữ hiện đại của Ai Cập ghi, tại sao có thể như vậy? Chuyện này… Thật sự quá kì lạ.
“Cân nhắc kĩ như vậy, cậu rốt cuộc có đi hay là không? Tôi chuẩn bị xong tất cả rồi, chỉ chờ một câu của cậu.” Ô Nạp Tư cẩn thận cuộn mảnh giấy lại, một lần nữa hỏi ý kiến của cậu.
Khải Nhạc nhìn hắn thật lâu, tâm lý đấu tranh dữ dội, nhưng kết quả cậu vẫn gật đầu, đồng ý đi cùng Nạp Tư.
“Thật tốt quá, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!” Ô Nạp Tư vui vẻ, kéo tay Khải Nhạc đi đến cổng trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook