Cuồng Luyến Pharaoh Vương
-
Chương 1-1: Tiết tử
Khải Hoành Tư ──! Trở về ──!
"Là ai vậy…”
Khải Hoành Tư ──! Người yêu của ta, mau trở về, trở về ──!
“Không phải, không phải…”
Người yêu của ta Khải Hoành Tư, ta dùng danh nghĩa thiên thần thề, sẽ truy tìm em vĩnh viễn, nếu như không có em, cho dù ta sẽ rơi vào địa ngục vô tận cũng sẽ đem em trở lại… Khải Hoành Tư…
“Không phải, tôi không phải Khải Hoành Tư, đừng dây dưa với tôi nữa──! Tôi không phải...”
Khải Hoành Tư… Khải Hoành Tư…
“Không phải! Không phải, rốt cuộc anh là ai?”
Khải Hoành Tư, người yêu của ta, ta là…
“Khải Nhạc ─ Khải Nhạc ─ mau tỉnh lại” Trong kí túc xá, một nam sinh đang cực lực lay tỉnh bạn cùng phòng đang gặp ác mộng.
“Không muốn ── thả tôi ra, anh rốt cuộc là ai ──?” Một tiếng la thê lương phá tan màn đêm yên lặng, nam sinh tên Khải Nhạc đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại, thân thể kịch liệt run rẩy tựa hồ kể rõ cơn mộng đáng sợ kia.
“Tôi là Ô Nạp Tư đây, Khải Nhạc, cậu xảy ra chuyện gì? Lại gặp ác mộng sao?” Bị kinh hãi, tưởng cậu ấy đang hỏi mình nên y đã nói rõ tên mình, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
“Tôi... Tôi không sao thực xin lỗi, lại đánh thức cậu rồi.” Khải Nhạc ngồi dậy, cúi đầu xuống đất nhắm mắt lại, suy nghĩ hồi lâu mới thanh tỉnh, nhàn nhạt nhìn về phía bạn cùng phòng xin lỗi, trấn định thân thể đã không còn run rẩy, nhưng trong đôi mắt sáng ngời kia lại lập loè sự bất an, yếu ớt.
“Cậu thật sự không có chuyện gì sao? Nhưng mà... Những ngày gần đây hầu như đêm nào cậu cũng gặp ác mộng, hơn nữa hình như bắt đầu từ ngày đó, còn có chiếc nhẫn kia, cậu không thấy kì lạ sao?” Ô Nạp Tư cảm thấy áy náy trong lòng, càng nói âm thanh càng nhỏ "Đều là tôi không tốt, tôi không nên đề nghị đến lăng mộ.”
“Thực sự không có chuyện gì đâu, không liên quan đến cậu.” Cậu vỗ bã vai an ủi Ô Nạp Tư.
“Thật sự không có chuyện gì sao? Nhưng mà cậu…” Ô Nạp Tư vẫn còn rất lo lắng, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, lúc nào cậu cũng tỏ ra kiên cường như thế.
“Thật sự không có việc gì, cậu mau đi ngủ đi.” Để chứng minh mình ổn, Khải Nhạc nhúc nhích khóe miệng, mỉm cười.
“Vậy được rồi, cậu cũng ngủ đi, không được ngồi cả đêm đâu.” Đã ở cùng nhau hai năm, y hiểu rõ tính cách Khải Nhạc nhất, có chuyện gì, cậu ta cũng sẽ không nói cho người khác, cậu ấy luôn muốn ở một mình, không thích cùng ai quá thân cận, nếu như người khác đối với cậu ta quá quan tâm sẽ khiến cậu kinh sợ, cho nên y cũng không tiện nói chuyện nhiều.
Nhìn Khải Nhạc một lúc, Ô Nạp Tư mới trở về giường. Kỳ thật… Cậu có phải rất muốn tâm sự? Nhưng tại sao cậu lại không chịu mở lòng? Khải Nhạc như vậy thật khiến cho y đau lòng, tình cảm của y, đến một lúc nào đó cậu biết được thì sao? Y cũng không muốn cậu thương hại mình.
“Tôi biết rồi, cám ơn cậu” mặc dù ngoài miệng nói như thế, kỳ thật cậu căn bản không thể ngủ được nữa.
Ô Nạp Tư nói không sai, từ khi bắt đầu vào cái cổ mộ kia, cậu mấy ngày liền đều gặp ác mộng, trong mộng cậu giống như đang ở thời đại Ai Cập cổ, có một nam nhân không rõ tướng mạo không ngừng đuổi theo cậu, cậu dốc sức liều mạng mà chạy, nhưng mà trước mắt lại không có điểm dừng, chỉ có một người với đôi mắt đỏ rực đáng sợ, cậu không biết tại sao lại muốn chạy, chỉ biết có một cảm giác sợ hãi sởn hết cả gai ốc, đó là một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Tối nay trong mộng, nam nhân nói những lời thâm tình khiến cho tâm của cậu không khỏi cảm thấy đau đớn, những lời nói rõ ràng như khắc sâu tận xương tủy, chân thật đến mức làm cho cậu cảm thấy giống như hắn đang ở ngay bên cạnh mình. Nhưng mà… Tại sao có thể như vậy?
”Khải Hoành Tư… Không phải là thần mặt trăng của Ai Cập cổ đại sao? Hắn là đang gọi mình sao? Sao lại có khả năng này được? Còn hắn là ai?” Khải Nhạc đưa mắt xuống ngón giữa tay phải nhìn chiếc nhẫn kì lạ kia, thì thào tự hỏi.
Chiếc nhẫn này chỉ là cậu tìm thấy trong cổ mộ, khi ở trong mộ trong lúc vô tình đeo cái nhẫn này, nó dường như nhận thức được cậu, mặc cho cậu cố gắng bao nhiêu đều không gỡ xuống được, từng thử qua rất nhiều biện pháp gỡ nó xuống, nhưng kết quả đều phí công.
Cẩn thận xem kỹ cái nhẫn này, nó hẳn là dùng vàng chế tạo, chế tác phi thường cẩn thận, chạm khắc hình một con mắt, mắt là biểu hiện cho vương quyền, chung quanh nhẫn là một con chim ưng và một con rắn, ưng cùng rắn là biểu tượng vương quyền Ai Cập cổ, tượng trưng cho một quyền thế tối cao, chủ nhân của chiếc nhẫn này là… Là Pharaoh?
Nhưng mà… Tại sao cậu cảm thấy chiếc nhẫn này thiếu cái gì đó?
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, những suy nghĩ của Khải Nhạc chậm rãi rơi vào vô định.
"Là ai vậy…”
Khải Hoành Tư ──! Người yêu của ta, mau trở về, trở về ──!
“Không phải, không phải…”
Người yêu của ta Khải Hoành Tư, ta dùng danh nghĩa thiên thần thề, sẽ truy tìm em vĩnh viễn, nếu như không có em, cho dù ta sẽ rơi vào địa ngục vô tận cũng sẽ đem em trở lại… Khải Hoành Tư…
“Không phải, tôi không phải Khải Hoành Tư, đừng dây dưa với tôi nữa──! Tôi không phải...”
Khải Hoành Tư… Khải Hoành Tư…
“Không phải! Không phải, rốt cuộc anh là ai?”
Khải Hoành Tư, người yêu của ta, ta là…
“Khải Nhạc ─ Khải Nhạc ─ mau tỉnh lại” Trong kí túc xá, một nam sinh đang cực lực lay tỉnh bạn cùng phòng đang gặp ác mộng.
“Không muốn ── thả tôi ra, anh rốt cuộc là ai ──?” Một tiếng la thê lương phá tan màn đêm yên lặng, nam sinh tên Khải Nhạc đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại, thân thể kịch liệt run rẩy tựa hồ kể rõ cơn mộng đáng sợ kia.
“Tôi là Ô Nạp Tư đây, Khải Nhạc, cậu xảy ra chuyện gì? Lại gặp ác mộng sao?” Bị kinh hãi, tưởng cậu ấy đang hỏi mình nên y đã nói rõ tên mình, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
“Tôi... Tôi không sao thực xin lỗi, lại đánh thức cậu rồi.” Khải Nhạc ngồi dậy, cúi đầu xuống đất nhắm mắt lại, suy nghĩ hồi lâu mới thanh tỉnh, nhàn nhạt nhìn về phía bạn cùng phòng xin lỗi, trấn định thân thể đã không còn run rẩy, nhưng trong đôi mắt sáng ngời kia lại lập loè sự bất an, yếu ớt.
“Cậu thật sự không có chuyện gì sao? Nhưng mà... Những ngày gần đây hầu như đêm nào cậu cũng gặp ác mộng, hơn nữa hình như bắt đầu từ ngày đó, còn có chiếc nhẫn kia, cậu không thấy kì lạ sao?” Ô Nạp Tư cảm thấy áy náy trong lòng, càng nói âm thanh càng nhỏ "Đều là tôi không tốt, tôi không nên đề nghị đến lăng mộ.”
“Thực sự không có chuyện gì đâu, không liên quan đến cậu.” Cậu vỗ bã vai an ủi Ô Nạp Tư.
“Thật sự không có chuyện gì sao? Nhưng mà cậu…” Ô Nạp Tư vẫn còn rất lo lắng, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, lúc nào cậu cũng tỏ ra kiên cường như thế.
“Thật sự không có việc gì, cậu mau đi ngủ đi.” Để chứng minh mình ổn, Khải Nhạc nhúc nhích khóe miệng, mỉm cười.
“Vậy được rồi, cậu cũng ngủ đi, không được ngồi cả đêm đâu.” Đã ở cùng nhau hai năm, y hiểu rõ tính cách Khải Nhạc nhất, có chuyện gì, cậu ta cũng sẽ không nói cho người khác, cậu ấy luôn muốn ở một mình, không thích cùng ai quá thân cận, nếu như người khác đối với cậu ta quá quan tâm sẽ khiến cậu kinh sợ, cho nên y cũng không tiện nói chuyện nhiều.
Nhìn Khải Nhạc một lúc, Ô Nạp Tư mới trở về giường. Kỳ thật… Cậu có phải rất muốn tâm sự? Nhưng tại sao cậu lại không chịu mở lòng? Khải Nhạc như vậy thật khiến cho y đau lòng, tình cảm của y, đến một lúc nào đó cậu biết được thì sao? Y cũng không muốn cậu thương hại mình.
“Tôi biết rồi, cám ơn cậu” mặc dù ngoài miệng nói như thế, kỳ thật cậu căn bản không thể ngủ được nữa.
Ô Nạp Tư nói không sai, từ khi bắt đầu vào cái cổ mộ kia, cậu mấy ngày liền đều gặp ác mộng, trong mộng cậu giống như đang ở thời đại Ai Cập cổ, có một nam nhân không rõ tướng mạo không ngừng đuổi theo cậu, cậu dốc sức liều mạng mà chạy, nhưng mà trước mắt lại không có điểm dừng, chỉ có một người với đôi mắt đỏ rực đáng sợ, cậu không biết tại sao lại muốn chạy, chỉ biết có một cảm giác sợ hãi sởn hết cả gai ốc, đó là một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Tối nay trong mộng, nam nhân nói những lời thâm tình khiến cho tâm của cậu không khỏi cảm thấy đau đớn, những lời nói rõ ràng như khắc sâu tận xương tủy, chân thật đến mức làm cho cậu cảm thấy giống như hắn đang ở ngay bên cạnh mình. Nhưng mà… Tại sao có thể như vậy?
”Khải Hoành Tư… Không phải là thần mặt trăng của Ai Cập cổ đại sao? Hắn là đang gọi mình sao? Sao lại có khả năng này được? Còn hắn là ai?” Khải Nhạc đưa mắt xuống ngón giữa tay phải nhìn chiếc nhẫn kì lạ kia, thì thào tự hỏi.
Chiếc nhẫn này chỉ là cậu tìm thấy trong cổ mộ, khi ở trong mộ trong lúc vô tình đeo cái nhẫn này, nó dường như nhận thức được cậu, mặc cho cậu cố gắng bao nhiêu đều không gỡ xuống được, từng thử qua rất nhiều biện pháp gỡ nó xuống, nhưng kết quả đều phí công.
Cẩn thận xem kỹ cái nhẫn này, nó hẳn là dùng vàng chế tạo, chế tác phi thường cẩn thận, chạm khắc hình một con mắt, mắt là biểu hiện cho vương quyền, chung quanh nhẫn là một con chim ưng và một con rắn, ưng cùng rắn là biểu tượng vương quyền Ai Cập cổ, tượng trưng cho một quyền thế tối cao, chủ nhân của chiếc nhẫn này là… Là Pharaoh?
Nhưng mà… Tại sao cậu cảm thấy chiếc nhẫn này thiếu cái gì đó?
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, những suy nghĩ của Khải Nhạc chậm rãi rơi vào vô định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook