Cuồng Long Trở Về
-
Chương 27: Đi phỏng vấn
.. Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thế Vỹ rời khỏi giường. Vừa làm xong bữa sáng, điện thoại di động đã rung lên, là Chu Hưng Văn gọi điện thoại đến.
“A lôi" “Anh Tần, bây giờ anh có thời gian không?” “Sao thế?”
“Là thế này, tôi đang ở trước cửa nhà anh, tìm anh có chút việc”.
“Ở trước cửa nhà tôi ư2 Được, bây giờ tôi sẽ ra ngay”.
Cúp điện thoại, Tân Thế Vỹ đi ra ngoài sân, Chu Hưng Văn đang đứng trước đầu một chiếc Porsche. Tân Thế Vỹ không thấy kì lạ khi Chu Hưng Văn biết chỗ ở của mình, cũng không tức giận vì đối phương điều tra chỗ ở của anh.
“Mới sáng sớm đã đến tìm tôi, có chuyện gì à?” Tân Thế Vỹ đi ra trước dò hỏi.
“Anh Tân, là thế này, chú tôi nói chú ấy không làm tốt việc. mà anh giao, trong lòng rất áy náy, vì vậy nhờ tôi mang phần văn kiện này tới đây, anh chỉ cần kí tên lên đó là được”.
Chu Hưng Văn nói xong, lập tức lấy văn kiện chuyển nhượng cổ phần và một cây bút ra, đưa cho Tân Thế Vỹ. Tân Thế Vỹ nhận lấy, lật xem, rồi nói: “Cái này không cần thiết đâu nhỉ? Tôi bảo ông ấy tìm cho tôi mấy loại dược liệu, vốn dĩ nó đã khó tìm, ông ấy có thể tìm được một loại cũng không tệ rồi, mấy loại còn lại tôi từ từ chờ đợi là được, anh cầm văn kiện chuyển nhượng cổ phần này về đi”.
Chu Hưng Văn lập tức nói: “Đừng mà, anh Tân, anh nhất định phải nhận số cổ phần chuyển nhượng này, nếu như tôi không hoàn thành việc này, cuộc sống hạnh phúc sau này của tôi sẽ bị hủy hoại mất”.
“Anh có ý gì?”
“Ý là nếu như anh Tần không kí tên vào đây, chú tôi sẽ không cho tôi đến vũ trường nữa”.
“Anh Tân, anh coi như giúp tôi đi mà, được không? Sau này anh có thời gian, tôi sẽ mời anh đi chơi, thế nào?”
“Tôi kí, nhưng chuyện đi chơi thì khỏi, tôi không phải là người như vậy!”
Nói xong, Tần Thế Vỹ nhận văn kiện chuyển nhượng cổ phần, kí tên lên trên.
Bấy giờ Chu Hưng Văn mới cười lớn: “Ha ha, cảm ơn anh Tân đã bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của tôi. Nếu anh Tân có thời gian thì có thể đi đến Công ty Giải trí Ngân Hà một chuyến, công ty này cũng không tệ lắm đâu, trong đó còn có rất nhiều người đẹp nữa. Ngoài ra, tôi sẽ gửi số điện thoại, ảnh chụp của anh Tần cho tổng giám đốc công ty, lát nữa tôi cũng sẽ gửi số điện thoại của đối phương cho anh”.
“Được
Tần Thế Vỹ khẽ gật đầu, nói: “Ăn sáng chưa? Chưa ăn thì vào đây ăn một chút đi?”
“Không cần, không cần đâu, cả nhà anh cứ ăn đi. Tôi không làm phiền nữa”.
Mặc dù Chu Hưng Văn rất muốn tìm cơ hội để giao lưu với Tân Thế Vỹ, nhưng cũng sẽ không đi làm phiền cả nhà người ta ăn cơm, anh ta lập tức mở cửa bước lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Ăn xong bữa sáng, Tân Thế Vỹ đi ra cửa khu dân cư tìm tiệm in ấn, nhân tiện làm một bản sơ yếu lí lịch.
Khoảng tầm chín giờ, Tân Mạn Tuyết lái một chiếc Audi A4 màu đỏ đi đến cửa khu dân cư.
“Lên xe đi
Tân Mạn Tuyết nói với Tần Thế Vỹ.
Nhìn thấy Tân Thế Vỹ đi về hướng ghế phụ, duỗi tay định mở cửa xe, cô ta lập tức nói thêm: “Anh ngồi ở hàng ghế sau đi!"
Tần Thế Vỹ hơi sững sờ, cũng lười nói thêm, anh ngồi vào hàng ghế sau.
“Hôm nay anh đi phỏng vấn mà mặc một bộ quần áo như vậy à?”
Tân Mạn Tuyết vừa nói, vừa liếc mắt qua kính chiếu hậu, lạnh nhạt hỏi.
Trên người Tần Thế Vỹ mặc một chiếc áo thun màu trắng, bên dưới là quần màu đen thoải mái, chân xỏ đôi giày thể thao. Quá thoải mái!
“Không phải là vì quá vội sao? Còn không kịp mua vest nữa". Tân Thế Vỹ trả lời.
Chủ yếu là anh lười đi mua, không muốn lãng phí tiền. Hôm nay tới phỏng vấn, anh cũng chỉ đi cho có lệ tránh việc bố anh tức giận, đồng thời cũng không phụ ý tốt của chú.
Đối với anh mà nói, đi làm chính là lãng phí thời gian. Nếu thật sự muốn đi làm, chỉ bằng anh tới công ty kia của Chu Dần? Làm ông chủ không sướng hơn làm nhân viên à?
Nghe vậy, Tân Mạn Tuyết hơi nhíu mày, không vui lắm. Nhưng chẳng mấy chốc cô ta lại nghĩ tới những lời Trương Minh Kiệt đã dặn dò, cho dù lúc đi phỏng vấn Tân Thế Vỹ biểu hiện như thế nào, cuối cùng đều sẽ bị sắp xếp vào bộ phận bảo. vệ, nên cô ta cũng lười nói thêm.
“Tân Thế Vỹ, sau khi anh vào công ty nhậm chức, không được phép nói quan hệ của tôi và anh với đồng nghiệp, biết chưa hả?”
Tân Mạn Tuyết đưa ra lời cảnh cáo nhẹ nhàng.
“Được”.
Tân Thế Vỹ trả lời bừa một câu. Bởi vì anh biết, tên Trương Minh Kiệt hôm qua chắc chắn sẽ không cho anh vào công ty nhậm chức.
Hình như Tân Mạn Tuyết cũng không hiểu rõ người bạn trai này lắm.
Vê phần thái độ đối xử của Tân Mạn Tuyết với anh... nhất thời, trong lòng Tần Thế Vỹ cũng hơi phức tạp. Lúc trước còn học cấp ba, đại học, Tân Mạn Tuyết vô cùng tôn trọng, sùng bái anh, thường xuyên tới tìm anh, hỏi rất nhiều vấn đề trong học tập, gọi “anh họ” thân mật biết bao nhiêu, giống như anh ruột. Bây giờ thì... gọi thẳng tên luôn rồi!
Trên đường đi, Tân Mạn Tuyết mở loa phát bài hát trong xe lên, còn tăng âm lượng rất lớn, rõ ràng không muốn nói chuyện với Tân Thế Vỹ. Vừa hay Tân Thế Vỹ muốn được yên tĩnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một tòa nhà lớn.
“Công ty của chúng ta năm từ tầng 15 đến tầng 17 trong tòa nhà này, tầng 15 là bộ phận bảo vệ, bộ phận hậu cần, bộ phận nhân sự, tầng 16 và tầng 17 là các bộ phận khác, anh không cần hiểu đâu, cứ đi thẳng tới tầng 15 để phỏng vấn là được”.
Sau khi đỗ xe vào vị trí ở ngoài tòa nhà, Tân Mạn Tuyết nhìn về phía Tân Thế Vỹ, lạnh nhạt nói một câu, sau đó nhanh chóng đi về phía tòa nhà. Rõ ràng, cô ta không muốn bước vào tòa nhà chung với Tân Thế Vỹ.
Tân Thế Vỹ cũng không để ý, chờ sau khi Tân Mạn Tuyết đi vào cửa lớn, anh mới cầm sơ yếu lí lịch của mình đi vào. Sau khi đăng kí ở chỗ tiếp tân của tầng một, anh đi về phía cửa thang máy. Ở chỗ thang máy có một tấm bản đồ chỉ dẫn tuyến đường, trên đó viết tên công ty tương ứng với mỗi tầng, còn có giới thiệu đơn giản về công ty. Tân Thế Vỹ vừa đợi thang máy, vừa quan sát. Chỉ là, khi nhìn thấy tên công ty từ tầng 15 đến tầng 17, anh không khỏi sửng sốt. Bởi vì cái tên này rõ ràng là “Công ty Giải trí Ngân Hà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook