Cuồng Long Trở Về
-
Chương 20: Bệnh nặng
Lý Kim Thủy quan tâm hỏi.
“Không sao, ha ha, bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái, không khó chịu chút nào”.
Nói xong, Trần Văn Bân đi đến bên cạnh Tân Thế Vỹ, ôm quyền nói: “Cậu Tần, cảm ơn cậu, lúc trước tôi thờ ơ và nghi ngờ cậu, xin thứ lỗi, tôi xin lỗi cậu”.
Xưng hô của ông ta với Tân Thế Vỹ cũng trở nên khách sáo hơn: “Đừng vội cảm ơn, tôi châm cứu chỉ giúp ông bớt đau mà thôi, trong cơ thể ông còn sỏi, mấy ngày tới vẫn cần uống thuốc, cộng thêm trị liệu bằng việc châm cứu, ít nhất phải mất khoảng một tuần mới có thể loại bỏ hoàn toàn”.
Tân Thế Vỹ nói. “Vậy... Tân rồi!"
một tuần tiếp theo, làm phiền cậu
Trần Văn Bân trịnh trọng nói: “Đợi sau khi tôi khỏi sỏi mật, tôi sẽ trả ơn cậu hậu hĩnh”.
Tân Thế Vỹ xua tay, hỏi người phục vụ lấy giấy bút, viết đơn thuốc và cách dùng.
“Cậu Tân, bái phục!” Chu Dần giơ ngón tay cái với Tân Thế Vỹ: “Không ngờ cậu không chỉ giỏi võ thuật, mà y thuật cũng có thành tựu tuyệt vời
như vậy, đúng là trẻ tuổi có triển vọng”.
âu Tần, thật xin lỗi, lúc trước tôi không nên chất vấn
Lý Kim Thủy hơi xấu hổ nói: “Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu... cậu, có biện pháp nào chữa rụng tóc không?”
Bây giờ ông ta mới ngoài bốn mươi, nhưng đầu đã hói một mảng lớn, điều này khiến ông ta khá phiền muộn. Ông ta định cấy tóc, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm.
“Nguyên nhân khiến ông rụng tóc, không phải do di truyền, cũng không phải bởi cơ thể có vấn đề gì lớn, chẳng qua khí huyết trong đầu khó lưu thông, tôi châm cứu cho ông vài lần, tóc sẽ nhanh mọc lại thôi”.
Tân Thế Vỹ cười như không cười nhìn Lý Kim Thủy: “Còn phải xem ông có dũng khí hay không, để tôi cắm châm bạc vào trán ông”.
Da đầu Lý Kim Thủy tê dại, nhưng vẫn cản răng: “Không phải chỉ châm cứu thôi sao? Có gì đáng sợ chứ, chúng ta làm luôn bây giờ đi”.
“Được thôi!"
Lúc này Tân Thế Vỹ lấy ra mấy cây châm bạc mới khử trùng, căm vào đầu Lý Kim Thủy.
Mấy phút sau, châm cứu kết thúc. Lý Kim Thủy hít sâu, mặt đầy hưởng thụ: “Cậu Tần, phương pháp châm cứu của cậu, có truyền lại cho người khác không? Nếu được, tôi sẽ bảo. mấy bác sĩ Đông y trong công ty tôi đến học, như vậy sau này họ có thể châm cứu cho tôi. Ha ha, cho dù không chữa khỏi bệnh rụng tóc, nhưng thỉnh thoảng châm cứu cũng là một loại hưởng thụ”.
“Truyền thì có thể truyền, nhưng bọn họ không học được phương pháp châm cứu của tôi đâu”.
Tần Thế Vỹ nói thẳng, Lý Kim Thủy thất vọng ra mặt.
Tân Thế Vỹ nói: “Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định với ông, nhiều nhất là nửa tháng nữa, những nang lông đã chết của ông sẽ lấy lại sức sống, mọc ra tóc mới. Hai tháng sau, ông sẽ có mái tóc đen dày”.
“Được, tôi tin cậu, cảm ơn người anh em, sau này có chuyện gì cần giúp thì cứ nói”.
Lý Kim Thủy vừa nói, vừa lấy danh thiếp ra đưa cho Tân Thế Vỹ.
Tần Thế Vỹ Cất danh thiếp, nhìn Chung Nguyên, nói: “Ông Chung phải không? Bệnh của ông, có cần tôi chữa giúp không?”
“Trên người ông Chung cũng có bệnh à? Không phải chứ?”
Lý Kim Thủy ngạc nhiên nói: “Đúng thế, không phải cơ thể ông Chung rất khỏe mạnh sao? Bệnh đâu ra chứ?”
Trần Văn Bân cũng nghỉ hoặc hỏi.
Chung Nguyên cười nói: “Cậu Tân, cơ thể tôi thì có vấn đề gì chứ?”
Tân Thế Vỹ nhún vai: “Tùy ông, nếu ông cảm thấy không cần thì không chữa nữa”.
“Khụ khụ, cậu Tần, ý cậu là cậu nhìn ra bệnh trên người tôi?"
Chung Nguyên khế ho, dò hỏi.
“Đông y chú trọng nhìn ngửi hỏi và tiếp xúc, tôi nhìn mặt ông, nghe giọng nói, cũng có suy đoán về tình trạng bệnh của ông, dù không hoàn toàn chính xác, nhưng có lẽ cũng được tám chín phần. Mà bây giờ thấy phản ứng của ông, tôi đoán tôi đã đúng”.
Tân Thế Vỹ nói: “Nếu ông cảm thấy xấu hổ không nói ra được thì có thể không nói, tôi sẽ bắt mạch cho ông, điều trị là được”.
“Đừng ngại, ông Chung, chúng ta là anh em mấy chục năm, có gì không thể nói chứ?”
“Đúng vậy, nhanh đi, đừng lề mề nữa!”
Lý Kim Thủy và Trần Văn Bân nghe thấy Tân Thế Vỹ nói vậy, lập tức sốt sảng thúc giục.
“Được rồi, được rồi, nói thì nói, nhưng mấy ông không được cười, nếu không tôi sẽ cät đứt quan hệ bạn bè với các ông luôn”.
Chung Nguyên đỏ mặt, nhưng vẫn nói: “Trong một năm qua, vì mới mở cửa hàng thời trang, liều mạng làm việc, mặc dù không gặp vấn đề gì nghiêm trọng nhưng cơ thể tôi bät đầu yếu dần, lúc làm chuyện đó tôi không kiên trì được quá lâu”.
“Cửa hàng thời trang? Ơ đúng, cửa hàng thời trang của ông thực sự rất ghê gớm, bây giờ rất nổi tiếng ở thành phố Giang Hải”.
Lý Kim Thủy gật đầu, sau đó nhịn cười, nghiêm túc hỏi: "Nhưng ông nói không thể kiên trì được quá lâu, là bao lâu?”
“Lý Kim Thủy, có tin tôi đánh ông không hả?” Chung Nguyên cầm chai rượu trên bàn lên, tức giận nói. “Khụ khụ, tôi sai rồi, tôi xin lỗi ông!”
Lý Kim Thủy nhanh chóng xin lỗi, rồi nhìn Tân Thế Vỹ: “Cậu Tần, cậu có thể chữa khỏi bệnh cho ông Chung không?”
“Có thểt”
Tân Thế Vỹ nói thẳng: “Nằm xuống đi, bây giờ tôi sẽ châm cứu cho ông, sau đó kê thuốc, kiên trì uống một tháng, ông có thể hừng hực như lúc ba mươi tuổi. Thậm chí hai ngày này, ông có thể cảm nhận được một ít hiệu quả!”
“Thần kỳ vậy sao? Được, vậy nhờ cả vào cậu Tân!”
Chung Nguyên nghe thấy vậy, vội vàng c ởi quần áo, nằm xuống ghế sofa. Tân Thế Vỹ bước đến, châm cứu cho ông ta, sau khi châm cứu xong, anh viết ra đơn thuốc khác.
Bên cạnh, Lý Kim Thủy và Trần Thế Bân nhìn nhau, Trần Thế Bân chép miệng, Lý Kim Thủy lập tức hỏi: “À... cậu Tân, đơn thuốc cậu kê cho ông Chung, tôi và ông Trần có thể uống không?”
Tân Thế Vỹ bật cười, anh biết bọn họ có ý gì, nói: “Uống thì có thể uống, nhưng thuốc phải giảm một nửa. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, nhất định phải để tôi mỗi tuần châm cứu cho các ông một lần, mới có thể hấp thu hoàn toàn tác dụng của thuốc, nếu thuốc này uống liên tục, sẽ có hại với các ông”.
“Được, làm phiền cậu Tần!”
Hai người lập tức mừng như điên. Thậm chí Lý Kim Thủy. còn nói với Chu Dần: “Chủ tịch Chu, sao còn bình tĩnh thế? Nếu ông cảm thấy khó chịu thì mau nói với cậu Tân đi. Cho dù cơ thể không sao, nhưng đơn thuốc cậu Tân kê cho ông Chung, ông cũng có thể uống đấy”.
Chu Dần miễn cưỡng cười, nói: “Cảm ơn ông quan tâm, nhưng sức khỏe của tôi rất tốt, không cần làm phiền cậu Tần. Cả đơn thuốc mà ông Chung uống, tôi cũng không cần, các ông cứ uống đi”.
Tuy nhiên, ông ta vừa nói xong, Tân Thế Vỹ lập tức nói: “Chủ tịch Chu, mặc dù họ đều có bệnh, nhưng nói thẳng ra thì chỉ là bệnh vặt, không thể chết người, còn bệnh mà ông gặp. phải thì ảnh hưởng lớn đến tính mạng đấy”.
Dứt lời, cả phòng đều im lặng. “Anh Tần, anh đang nói đùa à?”
Chu Đồng là người đầu tiên đặt câu hỏi. Đám người Lý Kim Thủy nhìn chằm chằm Tân Thế Vỹ, chờ câu trả lời. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy y thuật của Tân Thế Vỹ, có lẽ bây giờ bọn họ đã mắng chửi. Dù sao, lời này của Tân Thế Vỹ cũng xem là nguyền rủa người khác.
“Tôi không nói đùa, tôi cũng không thích đùa”. Tân Thế Vỹ läc đầu đáp.
Chu Dần nhăn mày nói: “Cậu Tần, cậu nói thẳng đi, rốt cuộc cơ thể tôi có vấn đề gì? Hơn nữa, trong người tôi không hề có cảm giác khó chịu, hai tháng trước tôi mới đi kiểm tra tổng quát, cơ thể vô cùng khỏe mạnh”.
Tân Thế Vỹ nói rõ: “Vấn đề trên cơ thể ông chỉ mới xuất hiện gần đây. Nếu vấn đề này xuất hiện từ hai tháng trước... Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, e rằng ông đã năm trong lọ đựng tro cốt từ lâu rồi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook