Cuồng Kết Hôn
-
Chương 1
Tôi, Uông Bồng Khiết, năm nay 29 tuổi, cao 1m74, nặng 60 kg, mọi người đều nối tôi cuồng kết hôn rồi, bởi vì tôi siêu, muốn, kết, hôn,!
Ba tôi cao 1m78, mẹ 1m72, anh trai 1m9, em trai 1m85. Chú, bác, cậu, dì của tôi không ai thấp hơn 1m7, tôi từ nhỏ sinh ra trong một gia tộc chỉ toàn người cao, qua hai mươi mấy năm bị người khác nhìn bằng con mắt khác thường, tôi mặc kệ đó là hâm mộ hay cười nhạo, tôi đều có thể chịu được, nhưng chỉ có một điều tôi không chịu được đó là tôi cao như vậy khung xương cũng lớn nhưng gả không được!
Đúng vậy, các bác, các dì của tôi tất cả cũng phải hơn mười người nhưng có bảy người chưa kết hôn.
Nói cách khác, cơ hội tôi có thể được gả đi chỉ có 30% hoặc……còn ít hơn nữa? Bởi vì, thật bất hạnh tôi so với bảy người đó cao hơn ít nhất cũng 5cm.
Trời ơi, chẳng lẽ đây là số mệnh của tôi sao?
Không, tôi thề tôi nhất định phải kết hôn, nhất định nhất định phải kết hôn.
Nhưng từ khi lập lời thề đến nay đã 15 năm ta vẫn cô đơn một mình.
Ô ô ô, chẳng lẽ thật sự tôi đời này nhất định không thể gả đi?
Không không không không không! Ta nhất định phải kết hôn.
Tôi, Uông Bồng Khiết thề với trời, tôi nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định phải kết hôn!
Ngồi trong văn phòng ấm áp có điều hòa so với ở bên ngoài chịu khổ, chịu cái lạnh 10oc thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Chương Kính gác điện thoại, hai tay mỏi mệt giơ lên vươn vai. Anh xoay cổ, hoạt động hai vai, ánh mắt không tự chủ được nhìn lên đồng hồ treo tường ở đối diện.
3 giờ rưỡi.
Anh nhớ rõ 3h chiều nay, đại diện của “Lập Bằng” sẽ đến đây thảo luận về hợp đồng, tại sao đã muộn nửa tiếng vẫn không thấy ai đến?!
Anh nhíu mày lần nữa nhấc điện thoại gọi số máy nội bộ cho trợ lí, điện thoại vang lên 5 tiếng cũng không có người nhấc máy, anh gác máy, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Tiểu Phan, Bồng Khiết đâu?” nhìn xung quanh cũng không thấy người muốn tìm, Chương Kính cất giọng hỏi Phan Dân, người ngồi gần chỗ Uông Bồng Khiết nhất.
Bị gọi tên, Phan Dân đột nhiên giật mình, anh ngẩng đầu đối mặt với cấp trên, khóe mắt vẫn cảm nhận được ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp.
“Ách, tôi……”
Anh nên mạo hiểm tương lai 5 năm bị Bồng tỷ đối địch nhận lấy hậu quả đáng sợ mà nói thật sao? Nghĩ đến Bồng tỷ thân thể cao lớn, anh không tự chủ được nuốt nước miếng, không, vẫn nên bo bo giữ mình đi.
“Tôi trở lại công ty đã không thấy Bồng tỷ.” Anh nhanh chóng trả lời, chỉ nghe bốn phía đột nhiên vang lên tiếng hít thở.
“A Dương, Bồng Khiết đâu?” Chương Kính nhăn mày lại càng nhanh, anh đem ánh mắt chuyển đến một cấp dưới khác hỏi.
Lúc này đổi lại là Trương Dịch Dương cả người cứng đờ, đầu tiên là anh hung hăng trừng mắt nhìn Phan Dân một cái ý muốn nói ngươi không chết thì ta chết, rồi đáng thương ngẩng đầu nhìn cấp trên.
“Lão bản, nếu tôi nói cho anh biết Bồng tỷ đi đâu, anh có thể đồng ý với tôi không nói cho tỷ ấy biết là tôi nói được không?” Cậu ta nói.
Chương Kính nhăn mặt nhìn cấp dưới, không biết cậu ta đang giở trò gì nữa.
“Tôi chỉ hỏi cậu Bồng Khiết đâu? Cậu sợ cái gì?” Anh hỏi.
“Trong công ty, chỉ có mình anh cảm thấy Bồng tỷ không đáng sợ.” Trương Dịch Dương nói thì thầm.
“Cậu nói cái gì?”
“Không có gì.” Trương Dịch Dương vội vàng lắc đầu.“Lão bản, Anh có thể đồng ý không?”
“Không nói cho Bồng Khiết biết là cậu nói cho tôi cô ấy ở đâu?” Hắn lặp lại lời nói của cậu ta.
Dich Dương nhanh chóng gật đầu.
“Tốt”. Cậu ta vui vẻ đống ý,“Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết cô ấy đi đâu không?”
“Bồng tỷ đang starbucks ở lầu một.”
“Ở starbucks?” Chương Kính nhíu mày, hoài nghi nhìn cậu ta.
Trương Dịch Dương dùng sức gật đầu, sợ anh không tin.“Tiểu Phan cũng biết.” cậu ta nói.
“Tiểu Phan?” ánh mắt nguy hiểm của Chương Kính đột nhiên quét về phía Phan Dân lúc này cả người đã hóa đá, anh nhớ lúc nãy cậu ta nói không biết Bồng Khiết đi đâu.
“Tôi…… Ách, tôi mới đột nhiên nhớ ra Bồng tỷ đến starbucks.” Phan Dân nuốt nước miếng, miễn cưỡng tìm lý do nói.
“Hai người các cậu rốt cuộc đang làm trò gì?” âm thanh lạnh lùng từ trong miệng Chương Kính chậm rãi đi ra, anh âm trầm nhìn hai người này, họ cũng là cấp dưới của anh ít nhất 3 năm.
Đối mặt với ánh mắt âm trầm của cấp trên, Phan Dân ngay cả dũng khí lấy khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán cũng không có, huống chi là mở miệng trả lời câu hỏi của anh. Những người khác cũng giống nhau.
Chương Kính hít sâu một hơi.
“Vừa nãy có ai tìm tôi không?” Không muốn làm cho cấp dưới thật sự hóa đá hết, anh đổi sang hỏi một vấn đề khác thoải mái hơn.
Anh cho rằng hỏi câu này thì mọi người phải khôi phục bình thường rồi chứ? Nhưng trước mặt anh ai cũng xanh mặt lại làm cho trong lòng anh câu nói kia vang lên càng rõ ràng.
“Các cậu ai muốn giải thích cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” giọng nói âm trầm, lạnh lùng của anh giống như mang theo khí lạnh âm 300C làm cho người khác lạnh run không ngừng.
Anh nhìn về phía Phan Dân. thiếu chút nữa té xuống
“Tiểu Phan?”
“Lão bản.” thái độ của Phan Dân giống như sắp khóc .
“A Dương?” anh chuyển hướng sang Trương Dịch Dương, thái độ của cậu ta cũng không khác Phan Dân là mấy.“Tôi đếm tới ba, nếu không có ai trả lời câu hỏi của tôi, tất cả những tổn thất do không kí được hợp đồng với Lập Bằng sẽ do mọi người chịu trách nhiệm, một–”
Lập tức, mọi người không hẹn mà cùng đồng thanh kêu to –
“Bồng tỷ đem đại diện của Lập Bằng kéo đến starbucks để cầu hôn!”
Trong quán cà phê, Uông Bồng Khiết cố gắng giới thiệu mình, hy vọng người này có thể quên đi việc cô cao hơn bình thường, chỉ nhớ kỹ ưu điểm của cô, cho nên cô cũng không cảm thấy mệt mà lập đi lập lại những lời nói này 10 lần.
Đây là lần thứ mấy, cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ phải thuyết phục anh ta, cho dù anh ta không thể lập tức đồng ý kết hôn, ít nhất cũng có thể làm người yêu trước cũng được?
“Trương tiên sinh, tôi không lừa anh, tôi thật sự thật sự sẽ là một lão bà tốt, sau khi kết hôn, anh tuyệt đối sẽ không hối hận.”
“Uông tiểu thư……”
“Anh đừng nhìn bề ngoài của tôi mà nghĩ tôi là người cẩu thả, thật ra tôi cẩn thận hơn bất cứ ai, không tin anh có thể trực tiếp hỏi cấp trên của anh hoặc của tôi, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi bởi vì họ đều là bạn học của anh trai tôi, có thể nói là cùng nhau lớn lên.”
“Uông tiểu thư……”
“Còn có, không chỉ cẩn thận, toàn bộ việc nhà cũng không làm khó được tôi, mặc kệ là nấu ăn, nấu cơm, giặt quần áo, lau sàn, thậm chí sửa chữa, bão dưỡng một ít đồ điện gia dụng, tôi đều có thể làm. Đương nhiên, trách nhiệm của người phụ nữ là sinh con, việc này lại càng không cần phải bàn.”
“Uông tiểu thư……”
“Nhưng tình hình dân số thế giới ngày một tăng, không đề cập tới khủng bố khắp nơi trên thế giới, chỉ nhìn tình hình xã hội Đài Loan là đủ rồi, cho nên tôi cảm thấy chúng ta không cần sinh nhiều lắm, nhiều nhất hai đứa là tốt rồi, tốt nhất là một nam một nữ, nam giống tôi cao lớn uy vũ, nữ giống anh nhã nhặn thanh tú.”
“Uông tiểu thư……”
“Đương nhiên, nếu anh muốn sinh nhiều một chút, tôi cũng không phản đối.” cô xấu hổ, sợ hãi nhìn anh một cái, tiếp theo cúi đầu nói:“Ai bảo tôi là cô gái bảo thủ như vậy, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, một khi đã gả cho người ta, nhất định coi chồng như trời.”
“Uông Bồng Khiết.”
“Anh có thể gọi tôi là Bồng Khiết hoặc Tiểu Khiết, như vậy có vẻ thân thiết.” Cô cúi đầu ngượng ngùng nói.
“Uông Bồng Khiết!”
“Anh không cần ngượng ngùng, anh thật sự có thể trực tiếp gọi tôi là Bồng Khiết hoặc tiểu……”
Một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó đột nhiên đập xuống mặt bàn, cô sợ tới mức đột nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt phun hỏa cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô.
“Uông, Bồng, Khiết! Em ở đây làm cái gì?” Chương Kính nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.
Uông Bồng Khiết ngạc nhiên mấp máy môi, thì ra người vừa nãy gọi cô cả tên lẫn họ là anh — Chương Kính, cấp trên trực tiếp của cô.
“Em…… Ân…… Ách…… Này…… Cái kia……” Cô ngập ngừng nói ra một số câu không rõ ràng, nhân cơ hội liều mạng tìm lấy cớ.
Nhưng đối mặt với cô không phải vi phạm lần đầu, Chương Kính lúc này ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô.
“Em rốt cuộc ở đây làm gì?” anh rít gào,“Anh đã cảnh cáo em, không cho phép đem móng vuốt của em vươn đến trên người khách quý của công ty, em đã quên hay vẫn chưa nghe rõ hả?”
“Em không có……”
“Em không có?” sắc mặt của Chương Kính âm trầm đến cực độ trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nói ra từng chữ từng chữ một:“Nếu không đúng như vậy, em giải thích như thế nào trong thời gian làm việc, em không ở chỗ ngồi bắt đầu làm việc, lại chạy đến đây? Còn kéo theo vị khách quan trọng của công ty?”
“Em……”
“Em còn có gì để nói không?”
“Em chỉ là thấy thời gian còn sớm, cho nên……”
“Cho nên em liền dụ dỗ khách của anh, đem móng vuốt của em vươn đến trên người khách quý của công ty?” Anh ngắt lời giải thích của cô,“Uông Bồng Khiết, anh đã cảnh cáo em bao nhiêu lần, chính em nói đi! Anh chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi!”
Uông Bồng Khiết nhẫn nhục chịu đựng, không nói gì nhìn anh.
“Em — bây giờ lập tức về công ty thu dọn đồ, ngày mai không cần đến công ty đi làm!” Chương Kính giận không thể kìm chế, lạnh lùng nói.
“Gì?” Cô nhất thời há hốc mồm, này…… Không thể nghiêm trọng như vậy chứ? Đây cũng không phải lần đầu cô làm việc như vậy, anh không thể……“Chương Kính anh không thể……”
“Anh không thể?” Anh tức giận ngắt lời cô,“Nếu anh không thể thì ai có thể đuổi việc em?”
“Anh trai của em……”
“Đừng lấy Uông Hạo ra dọa anh.” Anh đột nhiên ngắt lời cô,“Anh nói cho em, lần này mặc kệ Uông Hạo nói gì, em cũng đừng nghĩ ở lại công ty anh thêm một ngày nào!”
Nhìn thái độ độc ác của anh, Uông Bồng Khiết bỗng nhiên cúi đầu, khóc thút thít.
“Ô ô……”
“Không cần giả khóc, cho dù em khóc thật cũng không thể thay đổi quyết định của anh, huống chi người to con như em, muốn bắt chước người ta làm ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, căn bản chính là bắt chước bừa, khó coi chết đi được!” anh nói không suy nghĩ.
Uông Bồng Khiết đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt là chịu sự đả kích lớn.
“Chương Kính, anh làm sao có thể nói như vậy?” Cô làm ra động tác lo lắng.
“Anh chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Mặt anh không thay đổi nói,“Còn có, xem như anh cầu xin em, không cần lại làm ra động tác buồn cười, chẳng ra làm sao này được không? Thật sự dọa người khác em không biết sao?”
“Anh –” Uông Bồng Khiết rốt cục nhịn không được đứng lên, lại đột nhiên nhớ tới đối tượng cô vừa cầu hôn vẫn đang ngồi ở đây mà nuốt vào lời nói, xoay người, tươi cười với Trương Thế Mĩ lúc này đang kinh sợ.
“Trương tiên sinh, tôi biết tôi là một cô gái đảm đang, anh căn bản không cần phải lo lắng nhất định phải đáp lại lời cầu hôn của tôi, nhưng tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ, sau ba ngày anh trả lời tôi là được rồi, bây giờ tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh nữa, tạm biệt.” Nói xong, cô tao nhã hạ thấp người chào anh, sau đó mới xoay người đi.
Nhưng nụ cười của cô cũng chỉ duy trì đến khi cô xoay người, sau đó, thái độ trên mặt cô thay đổi 1800. Cô hung tợn trừng mắt nhìn Chương Kính, cao ngạo ngẩng cao đầuđi về phái trước, lại nhân lúc đi ngang qua người anh, hung hăng dẫm lên chân anh để đi qua.
“Đáng chết!” Chương Kính kim nén không được chửi nhỏ một câu, chỉ thiếu khôngôm chân đau kêu lên. Cô nhóc đáng chết này!
“Chương tổng, anh không sao chứ?” Một giọng nói do dự chậm rãi vang lên phía sau anh.
Chương Kính xoay người, chỉ thấy đại diện của Lập Bằng trong nháy mắt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi thẳng tắp, không biết là đang lo lắng cái gì.
Xoay người, anh ta nghĩ mình ngồi hình như hơi vô lễ nên đột nhiên đứng lên.
“Thật xin lỗi.” anh ta nói.
“Người nên xin lỗi phải là tôi, công ty gia giáo không nghiêm, khiến cho anh chê cười.” Chương Kính run rẩy nói, sau đó cùng đối tác ngồi xuống. Chân anh vẫn đau đến run lên.
Trương Thế Ý nhanh chóng lắc đầu,“Uông tiểu thư là một….. uhm, cô gái rất cá tính.”
“Anh cảm thấy cô ấy rất tốt?” Chương Kính đột nhiên dựa lưng vào ghế, giống như thoải mái hỏi.
Trương Thế Ý do dự gật gật đầu.
“Cho nên, anh sẽ thật sự suy nghĩ về lời cầu hôn của cô ấy?!” anh cầm lấy ly nước đang uống dở của Uông Bồng Khiết tự nhiên mà uống, xuyên qua thành ly nhìn đối phương, thong thả mở miệng hỏi.
Trương Thế Ý không tự giác liếm liếm môi, kiềm chế ý định chạy ngay ra cửa chạy đi.
“Kết hôn tạm thời sẽ không, nhưng……” đối phương liếc mắt nhìn anh một cái, lại nuốt nước miếng.“Tôi nghĩ…… Ách, trước tiên thử hẹn hò với cô ấy xem như thế nào đã.”
Chương Kính không lên tiếng trả lời, thong thả uống một ngụm nước, sau đó mới chậm rãi bỏ cái ly xuống.
Trương Thế Ý cảm thấy mình sắp hít thở không được mà chết.
Trời ơi, lão bản, anh muốn xem diễn thì sao không đích thân đến, không nên đẩy tôi ra làm vật hi sinh, còn kiên quyết muốn tôi thêm dầu vào lửa, nhìn xem phản ứng của Chương Kính là như thế nào rồi quay về công ty báo cáo, anh không phải muốn hại chết tôi sao?
Ô ô, tôi muốn không làm cũng không thể được? Nghĩ lại tài sản của tôi cũng không nhiều, nền kinh tế lại đang trì trệ như vậy, nếu mặc kệ không làm sẽ chết đói. Hơn nữa tục ngữ nói, sống lay lắt còn hơn là chết, cho nên phải kiên tr, cho dù là mình không muốn, cũng phải chống chọi đến cuối.
“Hợp đồng có đem đến không?”
“Gì?”
“Tôi nói, lần trước anh mang hợp đồng về nghiên cứu, anh có đem đến không? Nếu không có vấn đề gì, chúng ta có phải nên hẹn ngày chính thức kí kết hay không?”
Trương Thế Ý ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, rồi mới bừng tỉnh gật mạnh đầu.
“Nha, có có có có có, tôi có mang đến.” anh ta giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức tay chân luống cuống lấy hợp đồng trong cặp ra, còn không cẩn thận làm rơi một lần.
Chương Kính nhận hợp đồng từ trong tay anh ta cũng không vội vã lật ra xem, mà đem nó đặt ở trên bàn.
“Công ty của anh có đề nghị gì không?” anh hỏi.
“Không, công ty chúng tôi rất mừng có thể tiếp tục hợp tác cùng công ty của anh, hơn nữa……”
“Ring ring……”
Trong túi quần anh ta vang lên tiếng chuông điện thoại, Trương Thế Ý vẻ mặt thật có lỗi nhìn Chương Kính liếc mắt một cái.
“Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại.” anh ta nói xong đứng dậy đi đến một bên nghe điện thoại.
Chương Kính đem hợp đồng ở trên bàn mở ra xem, một đống điều ước đột nhiên giống như chữ ngoài hành tinh làm cho anh nhìn cũng không hiểu. Anh nhăn mặt lại lật mấy tờ đằng sau ra, rốt cục phiền chán trực tiếp mở ra tờ cuối cùng của hợp đồng, trừng mắt nhìn hai con dấu vừa to vừa đỏ, mới thoáng thả lỏng mặt, đồng thời khóe miệng hơi nhếch lên.
Trương Thế Ý trở lại chỗ ngồi.
“Thật xin lỗi, Chương tổng.” anh ta giải thích.
Chương Kính lắc đầu, ra vẻ không cần giải thích.
“Nếu hợp đồng không có vấn đề, như vậy……”
“Thật xin lỗi, Chương tổng.”
Anh ta lên tiếng giải thích, ngắt lời anh, anh nhíu mày, nhìn thẳng vào người ngồi ở phía trước đang bất an.
“Tôi……” Trương Thế Ý bất an, cơ thể run run, lại nuốt nước miếng, ánh mắt từ trên mặt người ngồi đối diện khí thế bức người này chuyển sang hợp đồng đặt ở trên bàn.“Vừa rồi…… Ách,” anh ta lại nuốt nước miếng,“Người gọi điện thoại là Viên tổng.”
Chương Kính lẳng lặng nhìn anh ta, chờ anh ta nói hết câu.
“Anh ấy nói…… Ách, anh ấy đột nhiên nhớ ra hợp đồng còn một số vấn đề, cho nên……”
“Cho nên anh ta muốn dời lại thời gian kí kết?” Chương Kính thay đối phương nói hết câu.
Trương Thế Ý sợ hãi gật đầu, tay cầm lấy hợp đồng ở trên bàn, lại đột nhiên bị Chương Kính chặn lại. Toàn thân anh ta không thể tự chủ mà co rúm lại.
“Chương tổng?” anh ta ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi và Viên tổng của các anh là bạn học nhều năm, có vấn đề gì, hai chúng tôi điện thoại trao đổi là được, về phần hợp đồng này, phần lớn đều không có vấn đề, không nên lãng phí làm lại một lần nữa, tôi và Viên tổng của các anh sẽ trực tiếp thảo luận nên thêm, bỏ hay sửa phần nào vì vậy hợp đồng này tôi nhận trước.”
“Nhưng là……” Trương Thế Ý khóc không ra nước mắt nhìn bản hợp đồng bị anh cuộn lại, nắm chặt trong tay.
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Viên tổng, anh không cần lo lắng, hy vọng tương lai hai năm tới hai công ty sẽ vui vẻ hợp tác.” Nói xong, anh đưa tay ra.
Trương Thế Ý hoàn toàn không có cơ hội mở miệng từ chối, chỉ có thể bắt tay anh, sau đó — đau đến chết khiếp.
Hợp đồng định như vậy rồi, mà anh ta — ô ô ô, nhất định đi bệnh viện rồi, ô……
Mới đẩy cửa công ty ra, anh liền có thể cảm nhận được không khí căng thẳng, ngưng trệ trong văn phòng, Chương Kính hoài nghi nhìn nhóm nhân viên cấp dưới ngồi nghiêm chỉnh, tự hỏi không biết lúc này họ lại đang làm trò quỷ gì.
Lấy bất biến ứng vạn biến luôn luôn là phương châm của anh, anh nhún vai trực tiếp đi về phía văn phòng. Trên đường, anh đem hợp đồng quăng cho Phan Dân.
“Hợp đồng với Lập Bằng trước đây do cậu phụ trách? Đây là hợp đồng hợp tác hai năm kế tiếp, làm cho tốt .”
“Lão bản.”
Chân trước bước đi còn chưa chạm đất đã nghe Phan Dân do dự kêu to, Chương Kính dừng lại xoay người nhìn cậu ta.
“Có chuyện gì?” anh hỏi, ánh mắt dừng ở hợp đồng anh mới đưa cho cậu ta.
Phan Dân đầu tiên là lắc đầu, sau đó muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm về phía văn phòng của anh.“Bồng tỷ cô ấy, ách……”
Chương Kính nghe thấy cậu ta nói, ánh mắt chuyển đi nhưng lại không thấy người trong tầm mắt.
“Cô ấy đâu?” anh nhíu mày hỏi, sự tức giận vốn dĩ đã bị lãng quên nhanh chóng lan tràn trong cơ thể anh.
“Bồng tỷ, cô ấy ở trong văn phòng của anh.”
“Cô ấy ở trong văn phòng của tôi làm gì?” Miệng thì hỏi như vậy, hai chân anh đã vội vã đi về phía văn phòng của mình.
Không hề báo động trước, anh đẩy mạnh cánh cửa văn phòng đang đóng chặt ra, bị anh dùng sức đẩy mạnh cánh cửa đập vào tường kêu lên “phanh”. Nhưng ngay cả như vậy, cô gái đang ngồi xổm trước tủ hồ sơ trong văn phòng anh lại hoàn toàn thờ ơ.
“Em ở trong này làm gì?” Anh lên tiếng hỏi.
“Sắp xếp đồ.” Uông Bồng Khiết nói cũng không quay đầu lại.
“Anh nhớ là đồ của em ở bên ngoài.”
“Hầu hết đồ của em đúng là ở bên ngoài nhưng những hồ sơ này lày là thành quả 3 năm tìm kiếm của em, từng chút từng chút tập hợp lại……”
“Đó là của công ty.” Anh ngắt lời cô.
“Của công ty tất cả trong máy tính, đây là của em.” cô đột nhiên quay đầu, không thể kìm chế tức giận trừng mắt nhìn anh.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học bị lừa đến công ty của nhà Chương Kính làm việc, cô luôn luôn vì anh làm trâu làm ngựa. Suốt bảy năm qua, cô giúp anh đưa công ty anh được thừa kế chỉ có hai, ba chi nhánh nhỏ trở thành một công ty lớn ở Hongkong, Ma Cao đều có chi nhánh, công lao của cô chắc anh vẫn nhớ rõ?
Anh dám đuổi việc cô chỉ vì cô muốn được gả đi!
Anh là đồ hỗn đản, trứng thối! Anh nghĩ nếu không có công việc này cô sẽ chết đói sao?!
Đi thì đi, ai sợ ai! Nhưng trước khi đi, cô muốn đem tất cả đồ thuộc về mình mang đi, hoàn toàn không cho anh chiếm được nửa điểm tiện nghi.
“Nếu em dám đem những thứ này ra khỏi công ty, anh sẽ kiện em tội ăn cắp cơ mật của công ty.”
“Em không đem ra ngoài, em đem đến toilet hủy hết được không?” Cô trừng mắt nói, sau đó khệ nệ ôm một đống hồ sơ nặng ít nhất 10kg đi ra cửa.
Một bàn tay chặn đường của cô, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh cao hơn cô ít nhất 10cm. Đại hỗn đản tứ chi phát triển! cô mắng thầm trong lòng.
“Nếu em thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ phạm lỗi như ngày hôm nay anh sẽ để em ở lại.” Anh nhìn cô chằm chằm.
“Không cần.” Uông Bồng Khiết hừ giọng nói.
“Em nên suy nghĩ kĩ.” Anh nhìn cô một cái, không cho là đúng nói:“Em đã 30 tuổi, không còn trẻ nữa, bây giờ đổi công……”
“Em mới 29 tuổi.” trong nháy mắt Uông Bồng Khiết nghiến răng nghiến lợi nói. Anh có cần phải lúc nào cũng nhắc nhở cô chuyện cô không còn trẻ nữa không? Tên Hỗn đản!
“Được, 29 thì 29, nhưng cũng giống nhau thôi, em đã lớn tuổi, em cho rằng bây giờ công việc thật sự dễ tìm như vậy sao? Càng không nói thói quen “sắc nữ” của em, nhìn thấy nam nhân sẽ cầu hôn người ta……”
“Anh câm miệng!” Uông Bồng Khiết rốt cuộc nhịn không được rít gào.“Em giống sắc nữ khi nào? Em có giở trò gì với người nào trong bọn họ sao? Em chỉ là hỏi bọn họ có đồng ý cưới em hay không mà thôi, như vậy cũng làm phiền anh sao?”
“Em động đến khách quý của công ty thì không phiền anh sao.”
“Ngày nào em cũng đến đây đi làm, ngay cả ngày nghỉ cũng phải tăng ca, ngoại trừ khách của công ty em biết đi tìm nam nhân ở đâu đây để làm quen, nếu em không động đến khách của công ty vậy anh muốn em gả cho quỷ sao?” Cô không thể kìm chế tức giận kêu lên.
“Ít nhất em không nên lợi dụng thời gian làm việc, hơn nữa em biết rõ anh ta là người mà anh đang đợi, em còn đưa anh ta xuống lầu dưới, em làm sao giải thích chuyện này?” Chương Kính cường ngạnh nói.
“Em……” Uông Bồng Khiết nhất thời nghẹn lời, bởi vì cô thừa nhận điểm này là lỗi của cô, nhưng anh có cần phải để ý, không tha như vậy không? Cô hy sinh vì anh còn chưa đủ nhiều sao? Anh thiếu một hợp đồng cũng sẽ không chết, hơn nữa hợp đồng đó có Viên đại ca đảm bảo, căn bản không có khả năng xảy ra chuyện gì.
Anh chính là muốn gây sự với cô, nghĩ rằng “Thỏ khôn tử, chó săn phanh”!( ai biết xin chỉ giùm câu này nghĩa là gì vậy)
“Em cái gì? Không có lí do gì để nói sao?”
Cô đột nhiên ngẩng cao đầu.
“Anh thật sự cho rằng không có công việc này em sẽ chết đói sao?”
“Anh không nói như vậy.”
“Anh chính là có ý này!” Cô kêu lên.
Anh nhún vai, cam chịu.
Tức giận trừng mắt nhìn anh, Uông Bồng Khiết không hề báo trước buông tay, 10 kg hồ sơ rơi xuống mang theo gia tốc nện mạnh vào chân Chương Kính, một ít còn rơi trúng đầu gối của anh.
“Đáng chết!” Một tiếng chửi nhỏ rên rỉ trong nháy mắt bật ra từ trong miệng anh.
“Anh đi chết đi!” Cô lạnh lùng bỏ lại một câu, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi ra khỏi văn phòng của anh, sau đó đi đến chỗ ngồi của cô lấy túi xoay người đi khỏi công ty.
“Lão bản, anh có khỏe không?” Vừa thấy cô rời đi, Phan Dân lập tức chạy đến bên cạnh Chương Kính, quan tâm hỏi.
Chương Kính không trả lời, sau khi đá văng hồ sơ ở trên chân, một bước lao ra khỏi văn phòng.
“Nữ nhân dã man kia đâu?” Anh vẻ mặt xanh mét trừng mắt nhìn chỗ cô ngồi trống trải, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đi rồi.”
Chương Kính đột nhiên nhìn về phía cửa, chỉ thấy chỗ đó cái gì cũng không có.
“Coi như cô chạy trốn mau.” Anh phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt liếc nhìn chỗ ngồi của cô một cái, sau đó xoay người đi nhanh trở lại văn phòng.
Từ giữa trưa đến giờ cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh lại.
Chẳng qua, thật sự gió yên bể lặng sao? Chỉ sợ chỉ có trời biết.
Ba tôi cao 1m78, mẹ 1m72, anh trai 1m9, em trai 1m85. Chú, bác, cậu, dì của tôi không ai thấp hơn 1m7, tôi từ nhỏ sinh ra trong một gia tộc chỉ toàn người cao, qua hai mươi mấy năm bị người khác nhìn bằng con mắt khác thường, tôi mặc kệ đó là hâm mộ hay cười nhạo, tôi đều có thể chịu được, nhưng chỉ có một điều tôi không chịu được đó là tôi cao như vậy khung xương cũng lớn nhưng gả không được!
Đúng vậy, các bác, các dì của tôi tất cả cũng phải hơn mười người nhưng có bảy người chưa kết hôn.
Nói cách khác, cơ hội tôi có thể được gả đi chỉ có 30% hoặc……còn ít hơn nữa? Bởi vì, thật bất hạnh tôi so với bảy người đó cao hơn ít nhất cũng 5cm.
Trời ơi, chẳng lẽ đây là số mệnh của tôi sao?
Không, tôi thề tôi nhất định phải kết hôn, nhất định nhất định phải kết hôn.
Nhưng từ khi lập lời thề đến nay đã 15 năm ta vẫn cô đơn một mình.
Ô ô ô, chẳng lẽ thật sự tôi đời này nhất định không thể gả đi?
Không không không không không! Ta nhất định phải kết hôn.
Tôi, Uông Bồng Khiết thề với trời, tôi nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định phải kết hôn!
Ngồi trong văn phòng ấm áp có điều hòa so với ở bên ngoài chịu khổ, chịu cái lạnh 10oc thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Chương Kính gác điện thoại, hai tay mỏi mệt giơ lên vươn vai. Anh xoay cổ, hoạt động hai vai, ánh mắt không tự chủ được nhìn lên đồng hồ treo tường ở đối diện.
3 giờ rưỡi.
Anh nhớ rõ 3h chiều nay, đại diện của “Lập Bằng” sẽ đến đây thảo luận về hợp đồng, tại sao đã muộn nửa tiếng vẫn không thấy ai đến?!
Anh nhíu mày lần nữa nhấc điện thoại gọi số máy nội bộ cho trợ lí, điện thoại vang lên 5 tiếng cũng không có người nhấc máy, anh gác máy, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Tiểu Phan, Bồng Khiết đâu?” nhìn xung quanh cũng không thấy người muốn tìm, Chương Kính cất giọng hỏi Phan Dân, người ngồi gần chỗ Uông Bồng Khiết nhất.
Bị gọi tên, Phan Dân đột nhiên giật mình, anh ngẩng đầu đối mặt với cấp trên, khóe mắt vẫn cảm nhận được ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp.
“Ách, tôi……”
Anh nên mạo hiểm tương lai 5 năm bị Bồng tỷ đối địch nhận lấy hậu quả đáng sợ mà nói thật sao? Nghĩ đến Bồng tỷ thân thể cao lớn, anh không tự chủ được nuốt nước miếng, không, vẫn nên bo bo giữ mình đi.
“Tôi trở lại công ty đã không thấy Bồng tỷ.” Anh nhanh chóng trả lời, chỉ nghe bốn phía đột nhiên vang lên tiếng hít thở.
“A Dương, Bồng Khiết đâu?” Chương Kính nhăn mày lại càng nhanh, anh đem ánh mắt chuyển đến một cấp dưới khác hỏi.
Lúc này đổi lại là Trương Dịch Dương cả người cứng đờ, đầu tiên là anh hung hăng trừng mắt nhìn Phan Dân một cái ý muốn nói ngươi không chết thì ta chết, rồi đáng thương ngẩng đầu nhìn cấp trên.
“Lão bản, nếu tôi nói cho anh biết Bồng tỷ đi đâu, anh có thể đồng ý với tôi không nói cho tỷ ấy biết là tôi nói được không?” Cậu ta nói.
Chương Kính nhăn mặt nhìn cấp dưới, không biết cậu ta đang giở trò gì nữa.
“Tôi chỉ hỏi cậu Bồng Khiết đâu? Cậu sợ cái gì?” Anh hỏi.
“Trong công ty, chỉ có mình anh cảm thấy Bồng tỷ không đáng sợ.” Trương Dịch Dương nói thì thầm.
“Cậu nói cái gì?”
“Không có gì.” Trương Dịch Dương vội vàng lắc đầu.“Lão bản, Anh có thể đồng ý không?”
“Không nói cho Bồng Khiết biết là cậu nói cho tôi cô ấy ở đâu?” Hắn lặp lại lời nói của cậu ta.
Dich Dương nhanh chóng gật đầu.
“Tốt”. Cậu ta vui vẻ đống ý,“Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết cô ấy đi đâu không?”
“Bồng tỷ đang starbucks ở lầu một.”
“Ở starbucks?” Chương Kính nhíu mày, hoài nghi nhìn cậu ta.
Trương Dịch Dương dùng sức gật đầu, sợ anh không tin.“Tiểu Phan cũng biết.” cậu ta nói.
“Tiểu Phan?” ánh mắt nguy hiểm của Chương Kính đột nhiên quét về phía Phan Dân lúc này cả người đã hóa đá, anh nhớ lúc nãy cậu ta nói không biết Bồng Khiết đi đâu.
“Tôi…… Ách, tôi mới đột nhiên nhớ ra Bồng tỷ đến starbucks.” Phan Dân nuốt nước miếng, miễn cưỡng tìm lý do nói.
“Hai người các cậu rốt cuộc đang làm trò gì?” âm thanh lạnh lùng từ trong miệng Chương Kính chậm rãi đi ra, anh âm trầm nhìn hai người này, họ cũng là cấp dưới của anh ít nhất 3 năm.
Đối mặt với ánh mắt âm trầm của cấp trên, Phan Dân ngay cả dũng khí lấy khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán cũng không có, huống chi là mở miệng trả lời câu hỏi của anh. Những người khác cũng giống nhau.
Chương Kính hít sâu một hơi.
“Vừa nãy có ai tìm tôi không?” Không muốn làm cho cấp dưới thật sự hóa đá hết, anh đổi sang hỏi một vấn đề khác thoải mái hơn.
Anh cho rằng hỏi câu này thì mọi người phải khôi phục bình thường rồi chứ? Nhưng trước mặt anh ai cũng xanh mặt lại làm cho trong lòng anh câu nói kia vang lên càng rõ ràng.
“Các cậu ai muốn giải thích cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” giọng nói âm trầm, lạnh lùng của anh giống như mang theo khí lạnh âm 300C làm cho người khác lạnh run không ngừng.
Anh nhìn về phía Phan Dân. thiếu chút nữa té xuống
“Tiểu Phan?”
“Lão bản.” thái độ của Phan Dân giống như sắp khóc .
“A Dương?” anh chuyển hướng sang Trương Dịch Dương, thái độ của cậu ta cũng không khác Phan Dân là mấy.“Tôi đếm tới ba, nếu không có ai trả lời câu hỏi của tôi, tất cả những tổn thất do không kí được hợp đồng với Lập Bằng sẽ do mọi người chịu trách nhiệm, một–”
Lập tức, mọi người không hẹn mà cùng đồng thanh kêu to –
“Bồng tỷ đem đại diện của Lập Bằng kéo đến starbucks để cầu hôn!”
Trong quán cà phê, Uông Bồng Khiết cố gắng giới thiệu mình, hy vọng người này có thể quên đi việc cô cao hơn bình thường, chỉ nhớ kỹ ưu điểm của cô, cho nên cô cũng không cảm thấy mệt mà lập đi lập lại những lời nói này 10 lần.
Đây là lần thứ mấy, cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ phải thuyết phục anh ta, cho dù anh ta không thể lập tức đồng ý kết hôn, ít nhất cũng có thể làm người yêu trước cũng được?
“Trương tiên sinh, tôi không lừa anh, tôi thật sự thật sự sẽ là một lão bà tốt, sau khi kết hôn, anh tuyệt đối sẽ không hối hận.”
“Uông tiểu thư……”
“Anh đừng nhìn bề ngoài của tôi mà nghĩ tôi là người cẩu thả, thật ra tôi cẩn thận hơn bất cứ ai, không tin anh có thể trực tiếp hỏi cấp trên của anh hoặc của tôi, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi bởi vì họ đều là bạn học của anh trai tôi, có thể nói là cùng nhau lớn lên.”
“Uông tiểu thư……”
“Còn có, không chỉ cẩn thận, toàn bộ việc nhà cũng không làm khó được tôi, mặc kệ là nấu ăn, nấu cơm, giặt quần áo, lau sàn, thậm chí sửa chữa, bão dưỡng một ít đồ điện gia dụng, tôi đều có thể làm. Đương nhiên, trách nhiệm của người phụ nữ là sinh con, việc này lại càng không cần phải bàn.”
“Uông tiểu thư……”
“Nhưng tình hình dân số thế giới ngày một tăng, không đề cập tới khủng bố khắp nơi trên thế giới, chỉ nhìn tình hình xã hội Đài Loan là đủ rồi, cho nên tôi cảm thấy chúng ta không cần sinh nhiều lắm, nhiều nhất hai đứa là tốt rồi, tốt nhất là một nam một nữ, nam giống tôi cao lớn uy vũ, nữ giống anh nhã nhặn thanh tú.”
“Uông tiểu thư……”
“Đương nhiên, nếu anh muốn sinh nhiều một chút, tôi cũng không phản đối.” cô xấu hổ, sợ hãi nhìn anh một cái, tiếp theo cúi đầu nói:“Ai bảo tôi là cô gái bảo thủ như vậy, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, một khi đã gả cho người ta, nhất định coi chồng như trời.”
“Uông Bồng Khiết.”
“Anh có thể gọi tôi là Bồng Khiết hoặc Tiểu Khiết, như vậy có vẻ thân thiết.” Cô cúi đầu ngượng ngùng nói.
“Uông Bồng Khiết!”
“Anh không cần ngượng ngùng, anh thật sự có thể trực tiếp gọi tôi là Bồng Khiết hoặc tiểu……”
Một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó đột nhiên đập xuống mặt bàn, cô sợ tới mức đột nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt phun hỏa cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô.
“Uông, Bồng, Khiết! Em ở đây làm cái gì?” Chương Kính nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.
Uông Bồng Khiết ngạc nhiên mấp máy môi, thì ra người vừa nãy gọi cô cả tên lẫn họ là anh — Chương Kính, cấp trên trực tiếp của cô.
“Em…… Ân…… Ách…… Này…… Cái kia……” Cô ngập ngừng nói ra một số câu không rõ ràng, nhân cơ hội liều mạng tìm lấy cớ.
Nhưng đối mặt với cô không phải vi phạm lần đầu, Chương Kính lúc này ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô.
“Em rốt cuộc ở đây làm gì?” anh rít gào,“Anh đã cảnh cáo em, không cho phép đem móng vuốt của em vươn đến trên người khách quý của công ty, em đã quên hay vẫn chưa nghe rõ hả?”
“Em không có……”
“Em không có?” sắc mặt của Chương Kính âm trầm đến cực độ trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nói ra từng chữ từng chữ một:“Nếu không đúng như vậy, em giải thích như thế nào trong thời gian làm việc, em không ở chỗ ngồi bắt đầu làm việc, lại chạy đến đây? Còn kéo theo vị khách quan trọng của công ty?”
“Em……”
“Em còn có gì để nói không?”
“Em chỉ là thấy thời gian còn sớm, cho nên……”
“Cho nên em liền dụ dỗ khách của anh, đem móng vuốt của em vươn đến trên người khách quý của công ty?” Anh ngắt lời giải thích của cô,“Uông Bồng Khiết, anh đã cảnh cáo em bao nhiêu lần, chính em nói đi! Anh chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi!”
Uông Bồng Khiết nhẫn nhục chịu đựng, không nói gì nhìn anh.
“Em — bây giờ lập tức về công ty thu dọn đồ, ngày mai không cần đến công ty đi làm!” Chương Kính giận không thể kìm chế, lạnh lùng nói.
“Gì?” Cô nhất thời há hốc mồm, này…… Không thể nghiêm trọng như vậy chứ? Đây cũng không phải lần đầu cô làm việc như vậy, anh không thể……“Chương Kính anh không thể……”
“Anh không thể?” Anh tức giận ngắt lời cô,“Nếu anh không thể thì ai có thể đuổi việc em?”
“Anh trai của em……”
“Đừng lấy Uông Hạo ra dọa anh.” Anh đột nhiên ngắt lời cô,“Anh nói cho em, lần này mặc kệ Uông Hạo nói gì, em cũng đừng nghĩ ở lại công ty anh thêm một ngày nào!”
Nhìn thái độ độc ác của anh, Uông Bồng Khiết bỗng nhiên cúi đầu, khóc thút thít.
“Ô ô……”
“Không cần giả khóc, cho dù em khóc thật cũng không thể thay đổi quyết định của anh, huống chi người to con như em, muốn bắt chước người ta làm ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, căn bản chính là bắt chước bừa, khó coi chết đi được!” anh nói không suy nghĩ.
Uông Bồng Khiết đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt là chịu sự đả kích lớn.
“Chương Kính, anh làm sao có thể nói như vậy?” Cô làm ra động tác lo lắng.
“Anh chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Mặt anh không thay đổi nói,“Còn có, xem như anh cầu xin em, không cần lại làm ra động tác buồn cười, chẳng ra làm sao này được không? Thật sự dọa người khác em không biết sao?”
“Anh –” Uông Bồng Khiết rốt cục nhịn không được đứng lên, lại đột nhiên nhớ tới đối tượng cô vừa cầu hôn vẫn đang ngồi ở đây mà nuốt vào lời nói, xoay người, tươi cười với Trương Thế Mĩ lúc này đang kinh sợ.
“Trương tiên sinh, tôi biết tôi là một cô gái đảm đang, anh căn bản không cần phải lo lắng nhất định phải đáp lại lời cầu hôn của tôi, nhưng tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ, sau ba ngày anh trả lời tôi là được rồi, bây giờ tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh nữa, tạm biệt.” Nói xong, cô tao nhã hạ thấp người chào anh, sau đó mới xoay người đi.
Nhưng nụ cười của cô cũng chỉ duy trì đến khi cô xoay người, sau đó, thái độ trên mặt cô thay đổi 1800. Cô hung tợn trừng mắt nhìn Chương Kính, cao ngạo ngẩng cao đầuđi về phái trước, lại nhân lúc đi ngang qua người anh, hung hăng dẫm lên chân anh để đi qua.
“Đáng chết!” Chương Kính kim nén không được chửi nhỏ một câu, chỉ thiếu khôngôm chân đau kêu lên. Cô nhóc đáng chết này!
“Chương tổng, anh không sao chứ?” Một giọng nói do dự chậm rãi vang lên phía sau anh.
Chương Kính xoay người, chỉ thấy đại diện của Lập Bằng trong nháy mắt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi thẳng tắp, không biết là đang lo lắng cái gì.
Xoay người, anh ta nghĩ mình ngồi hình như hơi vô lễ nên đột nhiên đứng lên.
“Thật xin lỗi.” anh ta nói.
“Người nên xin lỗi phải là tôi, công ty gia giáo không nghiêm, khiến cho anh chê cười.” Chương Kính run rẩy nói, sau đó cùng đối tác ngồi xuống. Chân anh vẫn đau đến run lên.
Trương Thế Ý nhanh chóng lắc đầu,“Uông tiểu thư là một….. uhm, cô gái rất cá tính.”
“Anh cảm thấy cô ấy rất tốt?” Chương Kính đột nhiên dựa lưng vào ghế, giống như thoải mái hỏi.
Trương Thế Ý do dự gật gật đầu.
“Cho nên, anh sẽ thật sự suy nghĩ về lời cầu hôn của cô ấy?!” anh cầm lấy ly nước đang uống dở của Uông Bồng Khiết tự nhiên mà uống, xuyên qua thành ly nhìn đối phương, thong thả mở miệng hỏi.
Trương Thế Ý không tự giác liếm liếm môi, kiềm chế ý định chạy ngay ra cửa chạy đi.
“Kết hôn tạm thời sẽ không, nhưng……” đối phương liếc mắt nhìn anh một cái, lại nuốt nước miếng.“Tôi nghĩ…… Ách, trước tiên thử hẹn hò với cô ấy xem như thế nào đã.”
Chương Kính không lên tiếng trả lời, thong thả uống một ngụm nước, sau đó mới chậm rãi bỏ cái ly xuống.
Trương Thế Ý cảm thấy mình sắp hít thở không được mà chết.
Trời ơi, lão bản, anh muốn xem diễn thì sao không đích thân đến, không nên đẩy tôi ra làm vật hi sinh, còn kiên quyết muốn tôi thêm dầu vào lửa, nhìn xem phản ứng của Chương Kính là như thế nào rồi quay về công ty báo cáo, anh không phải muốn hại chết tôi sao?
Ô ô, tôi muốn không làm cũng không thể được? Nghĩ lại tài sản của tôi cũng không nhiều, nền kinh tế lại đang trì trệ như vậy, nếu mặc kệ không làm sẽ chết đói. Hơn nữa tục ngữ nói, sống lay lắt còn hơn là chết, cho nên phải kiên tr, cho dù là mình không muốn, cũng phải chống chọi đến cuối.
“Hợp đồng có đem đến không?”
“Gì?”
“Tôi nói, lần trước anh mang hợp đồng về nghiên cứu, anh có đem đến không? Nếu không có vấn đề gì, chúng ta có phải nên hẹn ngày chính thức kí kết hay không?”
Trương Thế Ý ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, rồi mới bừng tỉnh gật mạnh đầu.
“Nha, có có có có có, tôi có mang đến.” anh ta giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức tay chân luống cuống lấy hợp đồng trong cặp ra, còn không cẩn thận làm rơi một lần.
Chương Kính nhận hợp đồng từ trong tay anh ta cũng không vội vã lật ra xem, mà đem nó đặt ở trên bàn.
“Công ty của anh có đề nghị gì không?” anh hỏi.
“Không, công ty chúng tôi rất mừng có thể tiếp tục hợp tác cùng công ty của anh, hơn nữa……”
“Ring ring……”
Trong túi quần anh ta vang lên tiếng chuông điện thoại, Trương Thế Ý vẻ mặt thật có lỗi nhìn Chương Kính liếc mắt một cái.
“Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại.” anh ta nói xong đứng dậy đi đến một bên nghe điện thoại.
Chương Kính đem hợp đồng ở trên bàn mở ra xem, một đống điều ước đột nhiên giống như chữ ngoài hành tinh làm cho anh nhìn cũng không hiểu. Anh nhăn mặt lại lật mấy tờ đằng sau ra, rốt cục phiền chán trực tiếp mở ra tờ cuối cùng của hợp đồng, trừng mắt nhìn hai con dấu vừa to vừa đỏ, mới thoáng thả lỏng mặt, đồng thời khóe miệng hơi nhếch lên.
Trương Thế Ý trở lại chỗ ngồi.
“Thật xin lỗi, Chương tổng.” anh ta giải thích.
Chương Kính lắc đầu, ra vẻ không cần giải thích.
“Nếu hợp đồng không có vấn đề, như vậy……”
“Thật xin lỗi, Chương tổng.”
Anh ta lên tiếng giải thích, ngắt lời anh, anh nhíu mày, nhìn thẳng vào người ngồi ở phía trước đang bất an.
“Tôi……” Trương Thế Ý bất an, cơ thể run run, lại nuốt nước miếng, ánh mắt từ trên mặt người ngồi đối diện khí thế bức người này chuyển sang hợp đồng đặt ở trên bàn.“Vừa rồi…… Ách,” anh ta lại nuốt nước miếng,“Người gọi điện thoại là Viên tổng.”
Chương Kính lẳng lặng nhìn anh ta, chờ anh ta nói hết câu.
“Anh ấy nói…… Ách, anh ấy đột nhiên nhớ ra hợp đồng còn một số vấn đề, cho nên……”
“Cho nên anh ta muốn dời lại thời gian kí kết?” Chương Kính thay đối phương nói hết câu.
Trương Thế Ý sợ hãi gật đầu, tay cầm lấy hợp đồng ở trên bàn, lại đột nhiên bị Chương Kính chặn lại. Toàn thân anh ta không thể tự chủ mà co rúm lại.
“Chương tổng?” anh ta ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi và Viên tổng của các anh là bạn học nhều năm, có vấn đề gì, hai chúng tôi điện thoại trao đổi là được, về phần hợp đồng này, phần lớn đều không có vấn đề, không nên lãng phí làm lại một lần nữa, tôi và Viên tổng của các anh sẽ trực tiếp thảo luận nên thêm, bỏ hay sửa phần nào vì vậy hợp đồng này tôi nhận trước.”
“Nhưng là……” Trương Thế Ý khóc không ra nước mắt nhìn bản hợp đồng bị anh cuộn lại, nắm chặt trong tay.
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Viên tổng, anh không cần lo lắng, hy vọng tương lai hai năm tới hai công ty sẽ vui vẻ hợp tác.” Nói xong, anh đưa tay ra.
Trương Thế Ý hoàn toàn không có cơ hội mở miệng từ chối, chỉ có thể bắt tay anh, sau đó — đau đến chết khiếp.
Hợp đồng định như vậy rồi, mà anh ta — ô ô ô, nhất định đi bệnh viện rồi, ô……
Mới đẩy cửa công ty ra, anh liền có thể cảm nhận được không khí căng thẳng, ngưng trệ trong văn phòng, Chương Kính hoài nghi nhìn nhóm nhân viên cấp dưới ngồi nghiêm chỉnh, tự hỏi không biết lúc này họ lại đang làm trò quỷ gì.
Lấy bất biến ứng vạn biến luôn luôn là phương châm của anh, anh nhún vai trực tiếp đi về phía văn phòng. Trên đường, anh đem hợp đồng quăng cho Phan Dân.
“Hợp đồng với Lập Bằng trước đây do cậu phụ trách? Đây là hợp đồng hợp tác hai năm kế tiếp, làm cho tốt .”
“Lão bản.”
Chân trước bước đi còn chưa chạm đất đã nghe Phan Dân do dự kêu to, Chương Kính dừng lại xoay người nhìn cậu ta.
“Có chuyện gì?” anh hỏi, ánh mắt dừng ở hợp đồng anh mới đưa cho cậu ta.
Phan Dân đầu tiên là lắc đầu, sau đó muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm về phía văn phòng của anh.“Bồng tỷ cô ấy, ách……”
Chương Kính nghe thấy cậu ta nói, ánh mắt chuyển đi nhưng lại không thấy người trong tầm mắt.
“Cô ấy đâu?” anh nhíu mày hỏi, sự tức giận vốn dĩ đã bị lãng quên nhanh chóng lan tràn trong cơ thể anh.
“Bồng tỷ, cô ấy ở trong văn phòng của anh.”
“Cô ấy ở trong văn phòng của tôi làm gì?” Miệng thì hỏi như vậy, hai chân anh đã vội vã đi về phía văn phòng của mình.
Không hề báo động trước, anh đẩy mạnh cánh cửa văn phòng đang đóng chặt ra, bị anh dùng sức đẩy mạnh cánh cửa đập vào tường kêu lên “phanh”. Nhưng ngay cả như vậy, cô gái đang ngồi xổm trước tủ hồ sơ trong văn phòng anh lại hoàn toàn thờ ơ.
“Em ở trong này làm gì?” Anh lên tiếng hỏi.
“Sắp xếp đồ.” Uông Bồng Khiết nói cũng không quay đầu lại.
“Anh nhớ là đồ của em ở bên ngoài.”
“Hầu hết đồ của em đúng là ở bên ngoài nhưng những hồ sơ này lày là thành quả 3 năm tìm kiếm của em, từng chút từng chút tập hợp lại……”
“Đó là của công ty.” Anh ngắt lời cô.
“Của công ty tất cả trong máy tính, đây là của em.” cô đột nhiên quay đầu, không thể kìm chế tức giận trừng mắt nhìn anh.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học bị lừa đến công ty của nhà Chương Kính làm việc, cô luôn luôn vì anh làm trâu làm ngựa. Suốt bảy năm qua, cô giúp anh đưa công ty anh được thừa kế chỉ có hai, ba chi nhánh nhỏ trở thành một công ty lớn ở Hongkong, Ma Cao đều có chi nhánh, công lao của cô chắc anh vẫn nhớ rõ?
Anh dám đuổi việc cô chỉ vì cô muốn được gả đi!
Anh là đồ hỗn đản, trứng thối! Anh nghĩ nếu không có công việc này cô sẽ chết đói sao?!
Đi thì đi, ai sợ ai! Nhưng trước khi đi, cô muốn đem tất cả đồ thuộc về mình mang đi, hoàn toàn không cho anh chiếm được nửa điểm tiện nghi.
“Nếu em dám đem những thứ này ra khỏi công ty, anh sẽ kiện em tội ăn cắp cơ mật của công ty.”
“Em không đem ra ngoài, em đem đến toilet hủy hết được không?” Cô trừng mắt nói, sau đó khệ nệ ôm một đống hồ sơ nặng ít nhất 10kg đi ra cửa.
Một bàn tay chặn đường của cô, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh cao hơn cô ít nhất 10cm. Đại hỗn đản tứ chi phát triển! cô mắng thầm trong lòng.
“Nếu em thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ phạm lỗi như ngày hôm nay anh sẽ để em ở lại.” Anh nhìn cô chằm chằm.
“Không cần.” Uông Bồng Khiết hừ giọng nói.
“Em nên suy nghĩ kĩ.” Anh nhìn cô một cái, không cho là đúng nói:“Em đã 30 tuổi, không còn trẻ nữa, bây giờ đổi công……”
“Em mới 29 tuổi.” trong nháy mắt Uông Bồng Khiết nghiến răng nghiến lợi nói. Anh có cần phải lúc nào cũng nhắc nhở cô chuyện cô không còn trẻ nữa không? Tên Hỗn đản!
“Được, 29 thì 29, nhưng cũng giống nhau thôi, em đã lớn tuổi, em cho rằng bây giờ công việc thật sự dễ tìm như vậy sao? Càng không nói thói quen “sắc nữ” của em, nhìn thấy nam nhân sẽ cầu hôn người ta……”
“Anh câm miệng!” Uông Bồng Khiết rốt cuộc nhịn không được rít gào.“Em giống sắc nữ khi nào? Em có giở trò gì với người nào trong bọn họ sao? Em chỉ là hỏi bọn họ có đồng ý cưới em hay không mà thôi, như vậy cũng làm phiền anh sao?”
“Em động đến khách quý của công ty thì không phiền anh sao.”
“Ngày nào em cũng đến đây đi làm, ngay cả ngày nghỉ cũng phải tăng ca, ngoại trừ khách của công ty em biết đi tìm nam nhân ở đâu đây để làm quen, nếu em không động đến khách của công ty vậy anh muốn em gả cho quỷ sao?” Cô không thể kìm chế tức giận kêu lên.
“Ít nhất em không nên lợi dụng thời gian làm việc, hơn nữa em biết rõ anh ta là người mà anh đang đợi, em còn đưa anh ta xuống lầu dưới, em làm sao giải thích chuyện này?” Chương Kính cường ngạnh nói.
“Em……” Uông Bồng Khiết nhất thời nghẹn lời, bởi vì cô thừa nhận điểm này là lỗi của cô, nhưng anh có cần phải để ý, không tha như vậy không? Cô hy sinh vì anh còn chưa đủ nhiều sao? Anh thiếu một hợp đồng cũng sẽ không chết, hơn nữa hợp đồng đó có Viên đại ca đảm bảo, căn bản không có khả năng xảy ra chuyện gì.
Anh chính là muốn gây sự với cô, nghĩ rằng “Thỏ khôn tử, chó săn phanh”!( ai biết xin chỉ giùm câu này nghĩa là gì vậy)
“Em cái gì? Không có lí do gì để nói sao?”
Cô đột nhiên ngẩng cao đầu.
“Anh thật sự cho rằng không có công việc này em sẽ chết đói sao?”
“Anh không nói như vậy.”
“Anh chính là có ý này!” Cô kêu lên.
Anh nhún vai, cam chịu.
Tức giận trừng mắt nhìn anh, Uông Bồng Khiết không hề báo trước buông tay, 10 kg hồ sơ rơi xuống mang theo gia tốc nện mạnh vào chân Chương Kính, một ít còn rơi trúng đầu gối của anh.
“Đáng chết!” Một tiếng chửi nhỏ rên rỉ trong nháy mắt bật ra từ trong miệng anh.
“Anh đi chết đi!” Cô lạnh lùng bỏ lại một câu, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi ra khỏi văn phòng của anh, sau đó đi đến chỗ ngồi của cô lấy túi xoay người đi khỏi công ty.
“Lão bản, anh có khỏe không?” Vừa thấy cô rời đi, Phan Dân lập tức chạy đến bên cạnh Chương Kính, quan tâm hỏi.
Chương Kính không trả lời, sau khi đá văng hồ sơ ở trên chân, một bước lao ra khỏi văn phòng.
“Nữ nhân dã man kia đâu?” Anh vẻ mặt xanh mét trừng mắt nhìn chỗ cô ngồi trống trải, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đi rồi.”
Chương Kính đột nhiên nhìn về phía cửa, chỉ thấy chỗ đó cái gì cũng không có.
“Coi như cô chạy trốn mau.” Anh phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt liếc nhìn chỗ ngồi của cô một cái, sau đó xoay người đi nhanh trở lại văn phòng.
Từ giữa trưa đến giờ cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh lại.
Chẳng qua, thật sự gió yên bể lặng sao? Chỉ sợ chỉ có trời biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook