Cường Gian
Chương 2

Tòa nhà Đỗ Thị, tầng 24

Phòng họp

Thứ hai, mỗi tháng đều diễn ra hội nghị thường kỳ

“….Lí do ngày hôm nay tôi muốn nói là….”

Nhìn theo ánh mắt của anh trai, Đỗ Bang giơ chân, ngay dưới gầm bàn mà đá đá Đỗ Lăng, trong lòng khong khỏi thở dài. Đây là lần thứ mấy rồi? Cuộc họp diễn qua cũng được sáu mươi phút rồi, nó làm sao lại thất thần đến như vậy sao? Đồ Bang lo lắng mà nhìn Đỗ Lăng. Thằng em bao bối hôm nay xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? A! Đúng rồi, từ lúc cái hôm mà nó không về nhà thì trở nên khác thường, đang trò chuyện thì nó lại thẫn thờ, lúc chỉ có một mình thì chính là đờ người ra, biểu tình đó làm cho Đỗ Bang nhớ đến tình cảnh đã xảy ra một năm về trước. Đỗ Bang rất là đau lòng. Ai! Đỗ Bang ở trong lòng thở dài. Bởi vì cha mẹ mất sớm, anh em ba người cứ vậy mà sống nương tựa lẫn nhau, Đỗ Bang rất là yêu quý thằng em trai duy nhất này, ngàn vạn lần không cho nó chịu một chút ủy khuất nào. Đỗ Bang yên lặng tự đánh giá: Nó rốt cuộc là có tâm sự gì nhỉ? Xem ra mình nên cùng nó trò chuyện mới được…..

‘Tan họp…”

Tuyên bố giải tán cuộc họp, Đỗ Trọng trao đổi ánh mắt với Đỗ Bang, sau đó cùng nhau quay lại nhìn cái thằng đang ngẩn người.

…………………

…………………

…………………

“A! Đều giải tán hết rồi!”

“Đã được mười phút rồi…”

“Hở? Anh hai, anh cả sao còn chưa trở về phòng làm việc của mình? Hôm nay rãnh rỗi không có việc làm sao?”

Đỗ Trọng thở dài: “Chúng ta công việc bận rộn không sai, nhưng điều mà bọn ta quan tâm nhất hiện tại là chú.!”

“Em! Em xảy ra chuyện gì? Vẫn rất khỏe mạnh mà?”

Ai! Đỗ Trọng lần thứ hai thở dài, Em trai à, Chú nghĩ là bọn anh mù sao?

Nhìn cậu một cái, Đỗ Trọng lại trao đổi ánh mắt với Đỗ Bang, nhưng không có nói gì, chỉ là lạnh nhạt nói: ” Tiểu Lăng, chú cũng biết chừng mực, anh cũng không nói gì, nhưng nếu có chuyện gì khó khăn cứ việc tìm anh, anh cả giúp chú.”

Đỗ Lăng suy nghĩ: “Anh cả, anh đang nói thật sao?”

Đỗ Trọng gật đầu: ” Đương nhiên!”

“Cái gì cũng có thể?”

“Chú cứ nói, việc gì anh cũng sẽ giúp chú.”

“Anh cả….em…” Đỗ Lăng muốn nói lại thôi.

” Chú mau nói!” Thật là làm người ta lo lắng mà.

“Em….”

“Nói!!”

“Sinh lý của em đau nhức….”

“Phụt!” Đỗ Bang phun hẳn ngụm cà phê vừa uống ra mặt bàn.

” Đỗ Lăng! Cái thằng nhóc này lâu không bị đập nên ngứa da rồi phải không!” Trừng mắt liếc tên đang ngồi chồm hổm mà ôm bụng cười điên loạn dưới sàn, Đỗ Trọng nhịn cười trách mắng.

“Thôi…Thôi trở lại làm việc đi nào! Lần tới anh sẽ để ý đến chú!”

“Đúng vậy!”

Một chuỗi âm thanh quen thuộc truyền đến, đây là bản nhạc chuông “Romeo & Juliet” của Đỗ Lăng, cậu hướng hai ông anh khoát khoát tay, cầm lấy điện thoại đi ra cửa.

“Xin chào?”

“Honey~~ có nhớ tôi không~~”

Đỗ Lăng khi nhanh ra ngoài cửa, đứng tại góc khuất trầm giọng nói: ” Là mày?”

……………….

” Đúng rồi, thật vui khi cậu còn nhớ rõ tôi. Vui không? Gần đây cậu khỏe không?”

“Nhờ phúc của mày, tao không đến nỗi tệ!” Đỗ Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.

” Cậu thật không đáng yêu chút nào, tôi nhớ là lúc đó cậu rõ ràng là thích muốn chết vậy mà cứ luôn miệng kêu gì mà đừng a~~ không nên a~~~~”

“Câm miệng!! Rốt cục mày muốn như thế nào?”

“Muốn như thế nào sao? Cưng ơi, từ lúc đó đến giờ đã qua được một tháng, tôi không có lúc nào là không nghĩ đến cậu…ai, cậu thật sự là có một cơ thể hết sức mê người a, rất co dãn, cái mông rắn chắc vừa cong vừa vểnh của cậu làm tôi yêu chết đi được. Còn có nơi nào đó rất chặt, rất nóng……”

Đỗ Lăng “A” một tiếng cúp điện thoại, cố gắng kiềm chế việc muốn đem điện thoại quăng xuống đất. Trong lòng tự nhẩm: 1, 2, 3, 4, 5….Đỗ Lăng không ngừng tự thuyết phục mình: Nhịn! Phải nhịn! Không khéo sẽ bị anh cả với anh hai phát hiện ra mất! Trở lại phòng làm việc, Đỗ Lăng hất hết mọi vật dụng trên bàn xuống đất….Đến lúc trong phòng chẳng còn gì để có thể xả giận, Đỗ Lăng chán nản đi lại sô pha.

Cảm giác dưới thân có vật bén nhọn chọt ( mông) cậu, Đỗ lăng mò mẫm lấy ra vừa định ném vào góc tường nhưng vừa thấy đó là khối thủy tinh hình thiên sứ thì mới ngưng lại động tác. Hô! Thật là nguy hiểm! Cái này là của Tiểu Ngũ tặng mình hôm sinh nhật mà! Mấy hôm trước cho anh hai mượn làm hàng mẫu, tưởng còn ở chỗ anh, không ngờ lại ở đây.

Ai! Nhìn thiên sứ thủy tinh, Đỗ Lăng trong lòng ngũ vị tạp trần. Cảm giác tội lỗi sao? Lúc Ngũ mất hắn đã dặn dò Đỗ Lăng không được tự mình đi báo thù cho hắn. Từ lúc đó Đỗ Lăng không còn yêu kẻ nào nữa, cũng không có cùng bất kỳ ai lên giường, Đỗ Lăng cố gắng quên đi nỗi đau. Cho tới giờ, Đỗ Lăng cố gắng không nhớ đến anh Tiểu Ngũ. Cũng như anh Tiểu Ngũ đã nói lúc mất là “Quên hắn”. Mỗi năm, ngoại trừ ngày sinh nhật bản thân, cho đến một tháng trước, sau khi thất thân trong w.c, Đỗ Lăng liền không ngừng nhớ tới những hồi ức về thời khắc ở bên Ngũ. Cứ một lần lại một lần tự làm khổ , hồi ức trong quá khứ không ngừng tái hiện trong đầu.

Cái thiên sứ thủy tinh này là vào sinh nhật năm 14 tuổi, quà của Ngũ tặng cậu.

Lúc cậu quen anh Tiểu Ngũ là hôm sinh nhật năm cậu 9 tuổi, Khí đó cha mẹ vừa mất, hai anh lớn thì sợ một mình cậu cô đơn tĩnh mịch. Suy nghĩ thật lâu liền dẫn một đám bạn bè cùng lớp lẫn em trai em gái của bọn họ đến buổi tiệc, làm cậu hết sức vui vẻ.

Ngày đó, lần đầu nhìn thấy Tiểu Ngũ, Đỗ Lăng liền thích người anh lớn ôn nhu này. Mà anh cũng là người xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của cậu, khiến cậu quên đi đau thương, chưng ra khuôn mặt tươi cười. Đến tận bây giờ, Ngũ luôn là khách được hoan nghênh nhất trong Đỗ Gia.

Năm Đỗ Lăng 12 tuổi, Anh cả cùng người khác kết thù, kẻ thù thề đuổi tận giết tuyệt. Anh cả cũng không phải là sợ chỉ vì công việc quá bận rộn trong lúc nhất thời không thể nào chiếu cố được cậu nên mới đem cậu sang Mỹ nhờ Ngũ chăm sóc.

Không biết có phải là do người phương Tây trưởng thành sớm hay không, khiến Đỗ Lăng cũng bị ảnh hưởng. Có lẽ do đám bạn dạy dỗ….nói chung, Đỗ Lăng vào hôm sinh nhật năm 14 tuổi đem lần đầu tiên của mình cho Ngũ. Mà cái thiên sứ thủy tinh này là của anh Tiểu Ngũ tặng cho cậu

Sau đó mấy năm, cuộc sống của Đỗ Lăng vẫn vui vẻ, hạnh phúc. Thẳng đến lần sinh nhật 18 tuổi, Ngũ bị ngộ sát. Về sau mới biết, mục tiêu bị nhắm vào là Đỗ Bang, người đã vội vã đến buổi tiệc….

Đỗ Bang vừa bước vào thì thấy Đỗ Lăng ngồi trên sô pha, mắt nhìn thiên sứ thủy tinh trong tay, trên mặt là biểu tình vô cùng thống khổ. Đỗ Bang bước nhanh qua, vươn tay kéo Đỗ Lăng vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên vai cậu, lại chậm rãi vuốt ve tóc cậu ( huynh đệ văn à :v =))))…..

Qua một lúc, Đỗ Bang mới mở miệng: ” Xảy ra chuyện gì? Lúc nãy còn tốt sao giờ lại ỉu xìu như vậy? Em xem, cái phòng làm việc đều thành cái hình dạng gì? Em lại tức giận chuyện gì vậy? Chẳng lẽ…Tiểu Lăng….sinh lý của em thật sự….”

Đỗ Lăng rúc đầu vào lòng của Đỗ Bang nhẹ nhàng nở nụ cười: ” Ngay cả anh cũng ăn hiếp em.”

“Ai da! Oan uổng quá, anh lúc nào thì ăn hiếp em? Tự em nói đó chứ!”

Đỗ Bang nâng cằm của Đỗ Lăng, nghiêm túc hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”

“Em…em nghĩ đến chuyện trước kia, ngực có chút đau. Không sao, một lúc là khỏi rồi.”

Đỗ Bang im lặng, nghĩ một chút thì vỗ vai Đỗ Lăng: ” Chớ suy nghĩ nhiều, anh cho em vài ngày nghỉ phép đó đi ra ngoài giải sầu đi. Biết đâu gặp được duyên đào hoa thì sao!”

“Anh hai~~~”

” Đi đi, nếu không anh tìm giúp em hai tên đẹp trai để chơi đùa? Được…được rồi đừng có đánh nữa, Không tìm là được chứ gì? Mùa hè sắp đến rồi! Ánh nắng gắt gao, bãi cát vàng, ngắm nhìn cảnh đẹp, phong cảnh xinh đẹp, mỹ nam dễ nhìn vô số, có thể em sẽ tìm được người yêu đấy!”

“….”

“Còn nhớ lần cuối cùng Ngũ đã nói gì không? Ngũ bảo em quên hắn, là không muốn em đau khổ như bây giờ!”

“Được rồi, anh đi đặt vé máy bay cho.”

“Không cần đâu, em tự mình đi là được rồi.”

Đỗ Lăng cầm điện thoại định gọi đặt vé máy bay, lại phát hiện có tin nhắn. Nghĩ là do lúc nãy đang kích động quá nên không có nghe được, Đỗ Lăng tiện tay mở ra đọc:

[email protected]/* */, mật mã 005700, Honey tôi nếu là cậu thì nhất định sẽ vào xem.” Đỗ Lăng tâm trầm xuống: “Anh hai, em thấy chuyện này tạm dời lại đã, chờ em giải quyết một số chuyện cho xong đã.” Đỗ Lăng nhìn lướt qua đống bừa bãi trên sàn, máy tính cũng nằm chung số phận: “Hôm nay em về trước.”

Về đến nhà, Đỗ Lăng vào phòng của mình mở ra máy tính. Mở ra hòm thư mà trong tin nhắn nhắc tới, bấm mật mã. Hanh! 005700, Lăng Lăng cái đầu mày chứ Lăng Lăng…. (005700 = Lăng Lăng, vợ tôi Lăng Lăng)

Vào hòm thư, bên trong có một mp3 chừng 10 phút. Đỗ Lăng tải tập tin về, đeo tai nghe vào, mở ra, là một bàn ghi âm 20 phút.

“A….A….”

“Ân…a….”

“Đừng…không nên…”

“Không nên? Tôi thấy là cậu rất thích mà? Nói cho tôi biết, một người đàn ông bị làm ở phía sau thì phía trước sẽ cương sao? Cậu hưng phấn sao? Nói cho tôi biết, câu nhạy cảm như vậy, đã bị bao nhiêu thằng đàn ông làm qua rồi?”

“Không…ha…a….”

……. …… …….

……… …..

….. ……….. ……..

Đỗ Lăng nhắm mắt lại, đau đầu. Chết tiệt! Hắn dám ghi âm lại.

Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Lăng chỉ yêu một mình anh Tiểu Ngũ. Sau lại cùng anh Tiểu Ngũ làm tình, bị Tiểu Ngũ ôm. Giờ lớn lên, cho dù có cao hơn anh Tiểu Ngũ, vẫn thích được anh ấy ôm. Đỗ Lăng nhận ra việc này từ rất sớm, cậu chỉ thích được người ôm, không thích đi ôm người khác. Tuy cậu anh tuấn, cao lớn, làm người ta sợ hãi nên toàn được mấy cậu em khả ái tỏ tình, cậu chỉ biết cười ngượng mà cự tuyệt.

Lúc này, Đỗ Lăng chưa bao giờ hận mình như bây giờ. Sớm đã bị Ngũ khai phá qua, mẫn cảm và dễ dàng hưng phấn, thân thể trống trải nhiều năm dễ dàng bị người nọ trêu đùa mà sống lại. Không để ý đến ý nguyện, cứ khát vọng, nghênh tiếp dục vọng nam nhân, vô lực giãy dụa….

Đỗ Lăng cầm lấy điện thoại, tìm dãy số lúc nãy gọi đến cho mình, ấn gọi trở lại. Lẳng lặng nghe tiếng chuông đổ, một tiếng, hai tiếng, người nọ rất nhanh mà bắt máy.

” Nói…rốt cục là mày muốn gì?”

“Cậu nghe rồi? Thế nào? Âm thanh nghe rất hay phải không!”

“….” Nhịn, phải nhịn!

“Tôi vẫn còn cái nữa….cậu muốn nghe không?”

“Mày tốt nhất là đừng có thử tính nhẫn nại của tao!”

“Ha hả, có muốn hay không tôi hiện tại mở cho cậu nghe?”

“Không cần!”

“A? Cậu không thích? Ai! Thật đáng tiếc, mỗi lần nghe nó, tôi rất hưng phấn nha, bắn đến 3,4 lần đó!”

“Mày…rốt cục mày muốn như thế nào?!”

“Đừng tức giận, tôi chẳng muốn gì hết. Tôi chỉ thích cậu! Cậu xem ngay cả hòm thư đều là Lăng Lăng yêu quý của tôi, còn cái mật khẩu nữa: Lăng Lăng là vợ của tôi nha! Tôi thật sự rất thích cậu.”

“Nói yêu cầu của mày!”

“Tôi nhất định phải nói sao?”

“Nói!”

“Ân…à, hay là cuối tuần này chúng ta ra ngoại thành đi dạo được không? Tôi định thứ sáu tới chủ nhật này đến dưới chân núi chơi, cậu đi chứ?”

Đỗ Lăng cả nói cũng lười, trực tiếp cúp máy. Đứng lên, đưa tay vỗ vỗ cái eo đau nhức, hoạt động chút tay chân. Đỗ Lăng nghĩ nên luyện tập cho thân thể khỏe lên một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương