Cường Giả Đến Từ Địa Ngục
-
C6: Con đường dài nhuốm máu
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn giam giữ bổn quan sao? Cho dù Nội các có quyền giám sát bá quan, nhưng cũng không thể lạm dụng chức quyền, ngươi là đang tự đẩy mình vào chỗ chết đấy.”
Vương Tuần hổn hển thổi râu, trừng mắt nhìn, rõ ràng vô cùng tức giận.
Đám người Tiết Ninh nhìn thấy Tân Tử Mặc ngăn cản Vương Tuần, trong mắt lóe sáng.
“Ta sẽ không giam giữ ngươi.” Tần Tử Mặc lắc đầu. “Hừi Biết vậy thì tốt.”
Vương Tuần hừ lạnh một tiếng, cho rằng Tần Tử Mặc biết sợ, chỉnh đốn lại bộ dạng của mình.
Đám người Nội các đều cúi đầu thở dài trong lòng, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng bị Đại Lý Tự trả thù.
“Ta sẽ giết ngươi.”
Lời nói tiếp theo của Tân Tử Mặc khiến tất cả những người có mặt đều sửng sốt.
Vương Tuần ở gần Tần Tử Mặc nhất, nhìn thấy sự lạnh lùng trước sinh mệnh và sát ý thản nhiên lóe lên trong mắt Tần Tử Mặc.
“Loại người như ngươi, không đủ tư cách để bị giam giữ trong Nội các. Dù có chết, cũng đã có lợi cho ngươi rồi. Nhưng mà, ta không muốn lãng phí thời gian
với ngươi, lười dùng đại hình tra tấn ngươi. Cho nên, ngươi rất may mắn.”
Mỗi lời Tân Tử Mặc nói ra đều giống như một cơn gió lạnh thổi về phía Vương Tuần, rét lạnh đến thấu xương.
“Ngươi muốn giết ta, còn nói ta may mắn? Ngươi điên rồi sao?” Vương Tuần thật sự có thể ngửi thấy mùi vị chết chóc, gã khàn giọng gầm lên.
Sau đó, Vương Tuần hét lên với tướng quân lĩnh binh: “Lý tướng quân, mau bắt tên trộm này lại!”
Lý tướng quân phục hồi lại tinh thần từ sau kinh ngạc, cầm trường đao trong tay, vung bàn tay lớn lên: “Bắt tất cả bọn họ lại, bảo vệ Vương đại nhân.”
Cạch cạch cạch.... Ba trăm tinh binh tuân theo mệnh lệnh, lao vào trong đám đông.
Tần Tử Mặc tạm thời không ra tay với Vương Tuần, mà ném Vương Tuần vào. cửa: “Trông chừng Vương Tuần cẩn thận cho ta, đừng để gã chạy thoát.”
“Vâng, đại nhân.” Tiết Ninh sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng trả lời.
Những người còn lại của Nội các nhìn tình hình, cắn chặt răng, sau đó bảo vệ Tân Tử Mặc ở giữa: “Bảo vệ đại nhân!”
Đã nhiều năm như vậy, trong lòng Tân Tử Mặc chưa bao giờ có cảm xúc nào khác ngoài hận thù.
Hiện tại nhìn thấy mười mấy người chắn trước mặt mình, trong mắt Tân Tử Mặc lộ ra vẻ nhẹ nhõm và cảm động.
“Lui ra hết đi!”
'Tần Tử Mặc xua tay.
Mọi người đều bối rối, quay đầu lại nhìn Tân Tử Mặc.
Tân Tử Mặc bước ra khỏi sự bảo vệ của Tiết Ninh và những người khác, bước về phía những người tinh binh đang lao đến khắp nơi.
Tân Tử Mặc nhẹ nhàng nghịch nghịch sợi tóc trên thái dương, vẫn đứng bất động tại chỗ, như thể đang bó tay chịu trói.
Đám người Tiết Ninh đều cho rằng Tân Tử Mặc đang định bó tay chịu trói, không đành lòng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn thẳng.
Tướng quân lĩnh binh cưỡi trên chiến mã, từ trên cao nhìn xuống, vô cùng ngạo nghễ.
“Triều đình giao binh quyền cho ngươi, không phải để ngươi tác oai tác quái, ức hiếp dân chúng, mà hy vọng ngươi có thể làm tròn chức trách của mình, bảo vệ sự an bình cho triều đình.”
Tần Tử Mặc tự lẩm bẩm.
Chỉ thấy tướng quân nhanh chóng đi đến trước mặt Tân Tử Mặc, định sẽ bắt giam Tần Tử Mặc, đợi quân thượng xử lý.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua.
Trên cổ đám binh lính đến gần Tân Tử Mặc đều xuất hiện một đường máu, cắt đứt đường sống của bọn họ, “phịch” một tiếng ngã xuống đất.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook