Cường Giả Đến Từ Địa Ngục
C29: Tân đại nhân xin chờ một chút

“Có nhường chỗ hay không, không phải do ông định đoạt mà là do ta quyết định”

Tần Tử Mặc không thèm quan tâm trong lòng Hứa Lương đang nghĩ gì.

“Ngươi còn dám giết lão phu sao?

Hứa Lương trợn mắt nhìn, vỗ bàn nói.

“Giết ông?”

“Có gì mà ta không dám chứ?”

Tân Tử Mặc không cho là đúng, hẳn cười nói: "Có điều, giết ông cũng không thay đổi được gì, vô nghĩa”

Khi nghe được nửa câu đầu của Tần Tử Mặc, trong lòng Hứa Lương chấn động mạnh mẽ.

Ông ta biết, Tân Tử Mặc thật sự là loại người dám nói dám làm, tuyệt đối không phải nói đùa.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ quân thượng giáng tội sao?”

Hứa Lương muốn lấy quân hoàng ra để trấn áp Tân Tử Mặc.

Nhưng mà đáng tiếc, Hứa Lương tính sai rồi

"Hứa đại nhân, nếu như không được sự đồng ý của quân thượng, ông cho rằng người của Nội các ta có thể dễ dàng xông vào Đại Lý Tự như vậy sao?"


“Chẳng lẽ ông không phát hiện tất cả các cao thủ trấn thủ ở Đại Lý Tự đều biến mất rồi sao?”

Lời nói của Tần Tử Mặc khiến Hứa Lương hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng rồi! Các cao thủ canh gác Đại Lý Tự ngày xưa dường như đã bốc hơi chỉ trong một đêm, chính vì như vậy nên Nội các mới có thể dễ dàng khống chế Đại Lý Tự.

“Quân thượng, tại sao ngài lại làm như vậy?”

Hứa Lương ngã ngồi ở trên một cái ghế, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.

“Đại Lý Tự đã quá mục nát rồi, cần phải dọn dẹp

Trong lời nói của Tân Tử Mặc có hàm ý, nên dọn dẹp cũng không chỉ có Đại Lý Tự mà còn có toàn bộ triều đình.

Chỉ trong một khắc sau, trên mặt Hứa Lương lộ ra vẻ bi thương: "Lão phu hiểu rồi, ngày mai lão phu sẽ trình lên tấu chương cáo lão về quê”

Đúng như Tần Tử Mặc nói, để lại chút thể diện cuối cùng cho Hứa Lương.

Nếu Hứa Lương đủ khôn ngoan, ông ta có thể giữ được thanh danh của mình, sau khi hồi hương còn có thể hưởng niềm vui gia đình.

Nếu Hứa Lương không biết điều, cũng đừng trách Tần Tử Mặc nhẫn tâm.

“Hứa đại nhân hiểu là tốt rồi”

Người thức thời là trang tuấn kiệt, Hứa Lương thỏa hiệp có thể khiến Tân Tử Mặc bớt chút phiền lòng.


Dứt lời, Tần Tử Mặc cất bước đi tới cửa, đồng thời báo cho tướng sĩ canh gác ở đây: "Không cần trông coi Hứa đại nhân nữa, cứ để ông ta muốn làm gì thì làm.”

“Vâng, đại nhân”

Chúng tướng sĩ lĩnh mệnh nói.

Sau khi mọi việc đã được giải quyết xong, Tần Tử Mặc đang chuẩn bị rời khỏi Đại Lý Tự.

“Tân đại nhân xin chờ một chút.”

Đúng lúc này, Hứa Lương bước ra ngoài.

“Hứa đại nhân còn có chuyện gì nữa sao?"

Tân Tử Mặc quay đầu lại nhìn Hứa Lương, hỏi.

Hứa Lương dường như đã nhìn thấu được kết cục của mình, ông ta thở dài một tiếng: "Lão phu quả thật chưa có đóng góp gì nhiều cho nước Nam Huyền, ngày thường lại thích giữ thể diện, làm người cổ hủ bảo thủ.

Nhưng làm sao lão phu lại không hy vọng nước Nam Huyền phát triển không ngừng chứ?

Chỉ là, nước kinh thành rất sâu, mặc dù lão phu là Đại Lý Tự Khanh, nhưng có rất nhiều chuyện không thể khống chế được."

Tần Tử Mặc nghe Hứa Lương nói mà không nói một lời.

“Tân đại nhân, nếu quân thượng thật sự muốn. quét sạch triều đình thì nhất định phải từ từ, không thế. nóng vội”

Hứa Lương cảnh cáo một câu.

"Ta sẽ chuyển lời của Hứa đại nhân."

Tân Tử Mặc chậm rãi gật đầu và xoay người rời đi.

Nước ở kinh thành quả thật đục ngầu, nhưng Tần Tử Mặc sẽ làm cho bãi nước đục này trở nên trong suốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương