Cưỡng Đoạt
Chương 9: Trong công viên nhỏ…

Từ rất xa, Cốc Vũ nhìn thấy dưới ngọn đèn đường của công viên khi tối khi sáng chẳng khác chi ma trơi kia đã có bóng dáng của Diệp Đồng tựa vào vách tường ngửa đầu phun khói.

Cốc Vũ dừng lại trong bóng tối nơi ngọn đèn đường không hắt đến được, sợ hãi chờ đợi “Sự kiện đổ máu” lát nữa sẽ phát sinh, nhưng mà bởi vì đã chuẩn bị tốt tâm lí, nên lại càng không dám đi tới. Càng sợ hơn chuyện phải làm sao mở miệng mời Diệp Đồng đến nhà chơi. Mẹ của cậu ấy à, thật sự là ném cho cậu một vấn đề khó khăn vô cùng.

Vừa khéo ngay lúc này, ngọn đèn mười lăm watt chớp nhá vài cái rồi tắt trở lại.

Cốc Vũ nhìn thấy bóng Diệp Đồng ném điếu thuốc xuống rồi lấy chân dí nát, chưa được vài giây sau, bật lửa trên tay cậu ta phát ra một tiếng “xoẹt”, mồi tiếp một điếu khác.

Như thế, Cốc Vũ đứng trong bóng tối nhìn về đống lửa đỏ trên miệng Diệp Đồng càng lúc càng lại gần; mà Diệp Đồng ở bên này cũng nhìn về hướng Cốc Vũ đang lẫn trong bóng tối.

Sau khi tắt vài phút ngọn đèn đường lại sáng trở lại, tầm mắt của hai người không hiểu sao lại giao nhau trong cơn gió lạnh căm.

Lí do là bởi vì Cốc Vũ nghĩ tranh thủ lúc tối đen đi qua, không ngờ ngọn đèn bị tắt cũng hơn mười lăm phút đồng hồ thì thình lình sáng trở lại, khiến cho Cốc Vũ giât mình. Nếu không phải vì giật mình mà sững ra một chút thì nói không chừng cũng đã trốn được vào chỗ tối trở lại.

Cho nên, Cốc Vũ cùng Diệp Đồng đều nhìn thấy nhau.

Diệp Đồng thật ra còn hốt hoảng hơn nhiều, nhưng mà sốt ruột vì chờ đợi còn cao hơn, nhìn thấy người xuất hiện là Cốc Vũ, ngược lại liền bình tĩnh.

Diệp Đồng liền đứng dưới ngọn đèn vàng mà nhìn kĩ Cốc Vũ.

Khó có dịp nhìn thấy Cốc Vũ không đeo theo cặp kính thổ tả quê mùa kia, tóc mai rất dài bị làn gió đêm thổi tung, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt to tròn, thuần khiết trong suốt, lóe lên một tia sợ hãi nhỏ bé; cánh mũi đáng yêu, đôi môi tinh tế cho dù đang là mùa đông cũng không bị khô nẻ; cái cằm thon thon, da thịt mềm mại phủ dưới ánh đèn dìu dịu, nhìn kiểu gì cũng đều là một người rất xinh đẹp. Nhưng mà hết lần này đến lần khác nơi mắt trái, chỗ có cái bớt màu đỏ sậm bằng cỡ nửa cái trứng gà liền đem khuôn mặt xinh đẹp trở nên đáng ghét.

Diệp Đồng quay người đi vào bên trong công viên nhỏ, lạnh lùng lên tiếng: “Đi theo tao!”

Tay Cốc Vũ vùi trong túi ào siết chặt lại thành nắm đấm, miệng hé ra mấy lần, rốt cuộc khi Diệp Đồng bước đi được vài bước đã cất lên thành tiếng: “Bạn có việc gì thì cứ nói ở đây, mẹ tôi nói tôi về nhà nhanh một chút.”

Diệp Đồng quay đầu lại nhìn Cốc Vũ đang cúi đâu, đi lại chụp lấy cánh tay Cốc Vũ kéo vào bên trong công viên: “Vũ què, mày có phải là muốn người ta dùng tới sức mạnh thì mới chịu phản ứng hả!”

“Không… Đừng đánh tôi!” Cốc Vũ cao chưa tới một mét sáu tuyệt đối không thể là đối thủ của Diệp Đồng cao hơn một mét tám, thoáng cái đã kéo được Cốc Vũ vào trong công viên tối thui.

“Câm miệng! Tao có nói định đánh mày sao?”Tuy nói là tối mùa đông, cũng chẳng ai muốn đi ra ngoài hứng lạnh, nhưng mà bên ngoài công viên nhỏ vẫn ngẫu nhiên có một hai người qua lại, cho nên Diệp Đồng sợ gây sự chú ý đành phải nhỏ giọng rít lên quát Cốc Vũ.

“Ô ~” Cốc Vũ yếu ớt thút thít, cánh tay bị Diệp Đồng túm lấy rất đau, Diệp Đồng bước đi cũng rất nhanh, khiến cho chân trái của Cốc Vũ không thể bước theo kịp.

May mà, Diệp Đồng đi đến tiểu đình nhỏ duy nhất trong công viên thì ngừng lại.

“Không được khóc! Nếu không tao hiếp mày đó!” Diệp Đồng hung ác nói, sau khi hiểu được mình nói cái gì Diệp Đồng cũng ngẩn ngơ hết cả người, nghi ngờ có phải mình bị ấm đầu hay không, nếu không sao lại nói ra lời kì quặc đến như vậy?

Cốc Vũ thì thật ra không có nghe được lời uy hiếp có thể hù chết người đó của Diệp Đồng, chỉ mỗi câu “Không được khóc!” kia đã sợ đến mức nước mắt bởi vì đau mà sắp tràn ra kia liền bị ép trở ngược vào trong mắt.

Diệp Đồng cúi đầu, tới gần Cốc Vũ, định nhìn xem cánh tay Cốc Vũ có phải thật sự đã bị cậu ta làm cho đau không.

Bởi vì ở đây rất tối, hơn nữa xung quanh còn có gió lạnh thổi vù vù, thật sự là hoàn cảnh tuyệt hảo dụ dỗ con người ta “Phạm tội” mà.

Cho nên, Diệp Đồng vốn định mở miệng nói chuyện liền đổi ý, nâng cằm Cốc Vũ lên, phủ xuống một nụ hôn…

Hành động này, lúc nãy ở dưới ngọn đèn đường khi thình lình thấy Cốc Vũ xuất hiện thì đã muốn làm, hoặc là sớm hơn nữa từ khi Cốc Vũ đang đứng ngẩn người một mình.

Mà nói thêm, Diệp Đồng cũng chỉ hôn theo bản năng, tiếp theo phải làm cái gì, vẫn là dựa vào bản năng. Cậu ta vươn đầu lưỡi, chẳng cần tốn nhiều sức lắm đã chui được vào trong miệng Cốc Vũ bởi vì ngốc ra mà hơi hé môi…

Diệp Đồng cảm thấy rất rất rất tốt đẹp, môi của Cốc Vũ rất mềm, lại còn mang theo mùi vị ngòn ngọt, cậu ta cũng chẳng muốn tách ra, nhưng mà cậu ta sợ nếu tiếp tục “quấy rối làm phiền” nữa thì Cốc Vũ đang bị cậu ta ôm vào lòng mà hôn sẽ bị ngất xỉu, lí do là vì bị hôn mà xỉu.

Thật ra Cốc Vũ đã mê man, trong khoảnh khắc mà Diệp Đồng hôn lên môi cậu.

Diệp Đồng ôm Cốc Vũ vào trong lòng, tâm tình thay đổi, cơ thể này gầy gò đến khiến cho cậu ta phải đau lòng, rất gầy, một chút cũng không giống như cân nặng mà một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường cần có. Về phần chiều cao, thì bị Diệp Đồng bỏ qua, cảm giác ôm được vào trong lòng mới là tốt nhất.

Diệp đồng nghĩ nghĩ, có phải bởi vì bản thân không có duyên với con gái, cho nên trong quá trình bắt nạt Cốc Vũ thì suy nghĩ mới bị biến dị, mới có thể mà vô thức chú ý đến Cốc Vũ, rồi lại từng bước thay đổi, đau lòng vì cậu, muốn ôm ấp cậu, muốn làm cho cậu lộ ra nụ cười nhàn nhạt khi không có người (đi rình nên biết đó).

Tóm lại, bản thân Diệp Đồng cũng không biết suy nghĩ của mình bắt đầu có sự thay đổi là từ hồi nào, kì lạ hơn, qua hơn một năm không ngó ngàng gì đến Cốc Vũ, bản thân trái tim mình sau đó lại rối rắm vô cùng, cậu ta đã hiểu rồi, cho nên, mới quyết định hẹn Cốc Vũ ra đây.

Chẳng lẽ đây là cái như tên Vương Hiền Binh kia nói là tình cảm khi mà cô gái được hai chàng trai theo đuổi cùng một lúc, sau đó đối với người con trai vô cùng yếu đuối nảy sinh sự cảm thông, tiến tới sinh ra đau lòng hoặc là tình cảm tương tự như tình thương của mẹ, tình nguyện bỏ qua người con trai tốt hơn, kết hôn với người con trai có vẻ yếu thế. Nghiệt ngã cái là cậu ta lại nảy sinh kiểu tình cảm như thế đối với Cốc Vũ, cho nên mới thích sao?

Diệp Đồng chưa từng tán tỉnh con gái, cậu ta cao to đẹp trai vốn ra phải là đối tượng được con gái ưa thích, nhưng mà kì quái cái là, cậu ta vẫn không được con gái ưa, dù là cậu ta chơi bóng rổ rất giỏi, cũng không thể hấp dẫn được ánh mắt của bất kì cô gái nào, ngược lại, mấy tên đàn em của cậu ta lại thay đổi bạn gái liên tục. Điều này khiến cho cậu ta thấy kẻ làm đại ca như mình cực kì thất bại.

Nếu như để mấy tên đàn em của cậu ta biết cậu ta thích Vũ què, không biết sẽ bị dọa tới mức nào! Uh, hay là không nói, dọa mấy đứa kia thì chẳng sao hết, cũng không thể khiến cho Vũ ở trong lòng bị dọa, cậu ấy nhát gan vô cùng.

Sau đó, Diệp Đồng nhét Cốc Vũ vào trong phạm vi bản vệ của mình, tự nhận Cốc Vũ là người của cậu ta. Hôn cũng đã hôn, không phải là người của cậu ta thì là người của ai hả!?

Cho nên Cốc Vũ hồn phi phách tán từ đời nào bị ôm ngồi trong gió lạnh nửa tiếng đồng hồ, cúi đầu hôn Cốc Vũ một tăng nữa, nói: “Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu, nhớ đó, cậu là của tôi, không được sợ tôi! Nếu còn can đảm sợ tôi, tôi sẽ hôn cậu!”

Nói được, Diệp Đồng cao hứng muốn bay vút lên trời, nghĩ đến đêm nay liền hưng phấn không ngủ được. Mặc dù người đầu tiên mình thích lại là nam, lại là còn Cốc Vũ vừa xấu lại bị tật còn bị cậu ta bắt nạt lên bắt nạt xuống, nhưng vẫn không thể ngăn cản được kích động cùng dịu dàng đang tràn ngập trong lòng cậu ta lúc này.

Diệp Đồng tất nhiên cũng không chờ được câu trả lời của Cốc Vũ, nhưng cậu ta xem như Cốc Vũ cam chịu rồi, bởi vì cậu ta biết Cốc Vũ không thích nói chuyện.

Diệp Đồng sợ Cốc Vũ bị lạnh, tuy nói vẫn muốn ôm thân hình nhỏ xinh này ngồi ở đây mãi, nhưng mà vẫn quan tâm đưa Cốc Vũ về đến con hẻm nhỏ cách nhà không xa, còn muốn để cho Cốc Vũ tiêu hóa chuyện cậu ta là bạn trai là chuyện có thật.

Diệp Đồng ôm chặt Cốc Vũ, hôn lên đôi môi sưng mọng đỏ hồng như bị nghiện một lúc lâu mới chịu rời ra, nói: “Vũ, ngủ sớm một chút đi, mai gặp lại.”

Trong bóng tối, Cốc Vũ gật đầu, chạm nhẹ lên đôi môi sưng đỏ đến phát đau vuốt vuốt một chút, tại sao lại vừa sưng vừa đau như thế này? Tia nghi hoặc trong đáy mắt bị bóng đêm che lấp, Diệp Đồng không có nhìn thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương