Cưỡng Đoạt
-
Chương 36: Điện thoại…
Từ sau ngày Thi Lệ dốc hết ruột gan nói với Cốc Vũ, tinh thần càng lúc càng không tốt, thời gian tỉnh táo trong ngày cũng càng lúc càng ít, TV cả ngày lẫn đêm đều không được bật lên, trong phòng thỉnh thoảng vọng lên tiếng ho khan đã cố kềm chế, trong mùi thuốc đông y nồng đậm lại mang theo mùi máu nhàn nhạt thoát ra khỏi khe cửa sổ, tan vào trong gió lạnh.
Cốc Vũ tìm mọi cách khuyên mẹ đi bệnh viện, nhưng mẹ có chết cũng không chịu đồng ý, Cốc Vũ chỉ có thể cố nén tâm trạng nặng nề, cố gắng bình thản, ở bên cạnh mẹ, trò chuyện, còn phần lớn là lặng lẽ ngẩn người nhìn mẹ dần mê man.
Có đôi khi Cốc Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt già nua của mẹ, lại nghĩ đến một người thân khác – cha, từ trong miệng mẹ mới biết được cha vẫn còn sống trên thế gian này.
Cậu nghĩ nghĩ, không biết cha là người như thế nào? Cha và mẹ là anh em họ, có thể sẽ hơi giống mẹ không? Mẹ thật ra rất đẹp, chỉ là bởi vì bệnh nhiều năm nên mới xuống sắc, khiến cho chưa đến bốn mươi tuổi mà nhìn rất tang thương tiều tụy.
Cha, có lẽ là rất cao lớn,nếu không làm sao có thể thoải mái tung cậu lên cao, mặc dù lúc đó, cậu chỉ mới hơn một tuổi thôi.
Cha, có lẽ là rất thương cậu, yêu mẹ, yêu mái ấm này.
Cha, có lẽ là vô cùng áy náy cùng hối hận.
Cốc Vũ vuốt chân trái của mình, thì ra, chân trái này là trong một lần cha tung cậu lên cao không chụp lại được mà bị gãy, hơn nữa lúc đó, cậu thiếu chút nữa cũng mất mạng.
Cha, vì phải chạy lo tiền đưa cậu vào bệnh viện đã cùng người khác đi cướp ngân hàng, cuối cùng, cha cậu phải đi tù; mà chân trái của cậu cũng bị tật; mẹ thì khổ tâm sinh bệnh; một gia đình, cứ như thế mà bị phá hủy.
Cốc Vũ cảm giác thấy, cậu chẳng có lí do gì để giận mẹ hay cha cả! Cho dù là chân trái bởi vì cha bất cẩn nên bị gãy, nhưng nếu không phải cha vì lo cho cậu, cha cũng sẽ chẳng phải tham dự vào cái băng cướp ngân hàng kia!
Cốc Vũ cũng không định oán giận bản thân, nếu như oán giận bản thân, mẹ sẽ rất lo lắng; mấy năm qua mẹ đã rất khổ rồi, cậu cũng khổ, nhưng chỉ cần có mẹ bên cạnh, bất kì khổ cực nào cũng có thể chịu đựng.
Cốc Vũ giống như có thể cảm nhận được tâm tình của cha, vì người nhà thì sẽ nỗ lực không tiếc bất kì điều gì.
Trong lòng Cốc Vũ cũng rất hoảng sợ, nếu như mẹ đi rồi, cho dù biết vẫn còn người cha rất thương cậu, cậu cũng không biết phải làm cái gì.
Toàn bộ ấn tượng của cậu về cha đã không còn, cũng chỉ biết đến cha qua lời nói của mẹ. Mẹ rất yêu cha!
Cậu sợ cha sẽ trách cậu không chăm sóc mẹ chu đáo; cậu sợ cha sẽ không quay về đây nữa… Đến lúc đó, cậu sẽ cô độc một mình.
Cho nên, cậu không muốn mẹ đi!
Nhưng cậu chỉ là một con người nhỏ bé, không có khả năng chống lại ông trời.
Trong lòng cậu cũng biết, mẹ đã thật sự không được, lần nói chuyện ngày đó giống như là hồi quang phản chiếu, sau khi nói ra được bí mật chôn chặt trong lòng, mẹ cũng giống như trút được gánh nặng, ngược lại không tốt.
Mấy ngày nay, thời gian thanh tỉnh của mẹ càng lúc càng ít, ăn uống cũng gặp rất nhiều khó khăn, thường hay bị nôn ra máu, làm cho cậu lúc đầu chỉ là bối rối cùng khổ sở thì bây giờ đã phải cố trấn định cùng bi thương.
—
Thi Lệ mờ mịt tỉnh lại, cảm giác có cái gì đó rớt xuống mặt, đôi mắt sâu kín mở ra, lại nhìn thấy con vụt quay đầu qua chỗ khác lau nước mắt.
Đôi môi khô nứt tái nhợt của Thi Lệ nhẹ nhàng hé mở, nâng đôi tay yếu ớt nắm lấy tay con đang đặt trên giường, lời nói khàn khàn: “Vũ Nhi, đừng khổ sở con.”
“Dạ.” Cốc Vũ nghẹn ngào dạ nhẹ một tiếng, nói: “Mẹ, con đi rót cho mẹ miếng nước, hôm nay con sắc thuốc rồi, con ra ngoài rót đem vào đây.”
“Được. Vũ Nhi đỡ mẹ ngồi dậy đi.”
Thi Lệ sau khi ngồi dậy, đôi mắt nhìn qua khung cửa sổ một cái, hỏi: “Vũ Nhi, không khí bên ngoài thế nào? Hình như vài ngày mẹ chưa có ra ngoài, mẹ muốn ra ngoài ngồi một chút.”
“Hôm nay trời trong lắm, gió cũng không lớn. Mẹ đợi một chút, con kê nệm trước.”
—
Thi Lệ có cảm giác đã rất lâu rồi mới nhìn thấy ánh mặt trời, vừa uống thuốc, vừa cảm nhận được sự ấm áp, thật sự rất dễ chịu.
Vũ Nhi của mẹ đang nấu nước trong bếp, bởi vì mẹ nói mẹ muốn tắm rửa.
Hôm nay là ngày mấy rồi? Thi Lệ suy nghĩ một lúc, cũng không thể nhớ ra, liền gọi vọng xuống bếp: “Vũ Nhi, có thể cho mẹ mượn điện thoại con xem thử hôm nay là ngày mấy không?”
Cốc Vũ chạy vội ra khỏi bếp, một tay còn cầm con dao, một tay thì cầm một con cá đồng tươi, đang chuẩn bị nấu cơm: “Mẹ, mẹ nói gì ạ?”
“Mẹ nói mẹ mượn điện thoại di động của Vũ Nhi xem một chút.”
“Dạ, con lấy ra liền.” Sau đó chạy lại vào bếp rửa tay sạch sẽ, đi vào trong phòng kéo chiếc điện thoại nhét dưới gối ra, đưa đến cho Thi Lệ, rồi lại vội vàng đi vào bếp.
—
Ba người Ryan, Dickens, Jude thật không ngờ Lăng Sóc lại lẳng lặng đính hôn, cho nên, khi Lăng Sóc gọi điện thoại báo cho cả ba, thì liền khẩn cấp bay đến thành phố A.
Ở sân bay, sau khi cả ba người bọn họ nhìn thấy Lăng Sóc nắm tay Yến Tổ Nhi, ánh mắt sáng rực, cũng không nói gì thêm, chỉ giới thiệu tên với nhau, rồi lên tiếng bắt chuyện.
Lăng Sóc trực tiếp đưa cả ba người về thẳng nhà chính, trên đường đi, Jude hỏi: “Lăng, sao lần này không để bọn tôi qua nhà cậu ở?”
Lăng Sóc nói: “Bên đó không tiện lắm, tôi không có thời gian tiếp các cậu.”
Yến Tổ Nhi quay đầu lại cười nói với ba người đối diện: “Cảm ơn các bạn đã có đếm tham dự lễ đính hôn của tôi và Lăng Sóc. Nhìn các bạn đẹp trai như vậy làm tôi không nhịn được mà cũng muốn giúp các bạn giới thiệu bạn gái nha.”
“Oa, quá tốt, phải là một mĩ nhân phương đông giống như bạn nha.” Ryan cũng chẳng sợ Lăng Sóc đang lái xe lên cơn giận, dùng lời lẽ ung dung mà nói.
“Tất nhiên, các cô ấy đều là người đẹp số một nha, may mà Sóc chưa có gặp các bạn ấy, nếu không, tôi cũng không nắm chắc có thể khiến cho Sóc thích tôi không nữa.” Yến Tổ Nhi hài hơớc nói, lại còn len lén liếc Lăng Sóc đang bày ra khuôn mặt tập trung lái xe.
Dickens thở dài nói: “Ai, thật sự không ngờ luôn, Lăng còn là học sinh phổ thông mà qua ba ngày nữa sẽ đính hôn nha. Điều này làm cho ba người chúng tôi rất là khó tiêu hóa nha.”
Lăng Sóc mím môi, đôi mắt nhìn ba người kia đang cười có chút hả hê qua kính chiếu hậu liền trừng mắc liếc một cái nói: “Nếu chẳng phải các cậu đào hoa quá, thì có khi còn đính hôn sớm hơn cả tôi.”
“Lăng, cậu chán chết được, chẳng biết cô Yến thấy cậu có chỗ nào hơn người chứ.” Jude nói.
“Tôi thấy nếu đã thích rồi, thì sẽ đặt ra mục tiêu là kết hôn, quan tâm gì đến việc sớm hay muộn chứ, dù sao đều sẽ kết hôn mà, cưới sớm một chút rồi có em bé cũng đỡ bị mọi người hối qua hối lại.” Lăng Sóc nói.
Yến Tổ Nhi nghe Lăng Sóc nói trắng ra như vậy, liền lộ ra vẻ thẹn thùng của con gái, chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc, cô biết Lăng Sóc bá đạo cùng cường thế đến mức nào, thì ra, cũng rất truyền thống. Hơn nữa nghe giọng điệu của anh ta, cô hình như là người bạn gái đầu tiên. Cái này đối với con gái mà nói, là hạnh phúc cùng vui mừng đến chừng nào, giống như đàn ông trong đêm tân hôn nhìn thấy lạc ấn đỏ hồng của vợ mình thì có biết bao vui sướng cùng hạnh phúc.
Cứ thế, nói nói cười cười suốt cả đoạn đường đi về nhà chính.
Bởi vì ba ngày nữa là đính hôn rồi, Yến Tổ Nhi dùng cơm trưa xong được Lăng Sóc đưa về nhà.
Lăng Sóc tưởng rằng ba người bạn thân sẽ vì lệch múi giờ mà quay về phòng nghỉ ngơi từ sớm, ai ngờ khi cậu vừa định cởi áo khoác vắt lên giá thì có tiếng gõ cửa.
Nhìn ba người đứng trước cửa, Lăng Sóc cũng ngơ ra nửa giây, liền mở rộng cửa cho người vào trong, mở cửa tủ lạnh nho nhỏ lấy ra mấy hộp nước táo ép thảy qua cho bọn họ, hỏi: “Các cậu định nói gì?”
Jude ngồi xuống ghế salon, uống một ngụm táo ép, nghiêm túc hỏi: “Chuyện cậu đính hôn, Sweety nói sao?”
Lăng Sóc nhướn mắt, nói: “Chuyện tôi đính hôn tại sao lại phải nói với cậu ấy? Bạn học cùng giáo viên của tôi cũng không biết, mời bạn bè đến dự cũng chỉ có ba người các cậu thôi.”
“Không phải cậu thích Sweety sao?” Ryan hỏi.
Chân mày Lăng Sóc nhẹ cau lại, nói: “Ba người các cậu nhìn chỗ nào thành tôi thích đứa ngốc đó vậy? Hơn nữa, cậu ta là nam đó.”
“Oh, nếu như vậy, tôi liền theo đuổi Sweety.” Jude nói.
“Cậu dám! Cậu ta là của tôi!” Mặt mũi Lăng Sóc sầm xuống, cất giọng lạnh lùng, vừa định nói tiếp thì cái điện thoại đặt trên bàn máy tính đổ chuông cắt ngang.
Ba người Ryan nhìn thấy Lăng Sóc cầm lấy điện thoại rồi sửng sốt, liền không tiếng động liếc mắt nhìn nhau, trong bụng đang đầy lời phản đối nhao nhao, nhưng mà nhịn xuống không cất tiếng quấy rối hắn.
Rõ ràng đã sắp đính hôn rồi, lại không thích con trai, tại sao còn muốn chiếm Sweety?! Trong lòng Jude tức giận làu bàu.
Cốc Vũ tìm mọi cách khuyên mẹ đi bệnh viện, nhưng mẹ có chết cũng không chịu đồng ý, Cốc Vũ chỉ có thể cố nén tâm trạng nặng nề, cố gắng bình thản, ở bên cạnh mẹ, trò chuyện, còn phần lớn là lặng lẽ ngẩn người nhìn mẹ dần mê man.
Có đôi khi Cốc Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt già nua của mẹ, lại nghĩ đến một người thân khác – cha, từ trong miệng mẹ mới biết được cha vẫn còn sống trên thế gian này.
Cậu nghĩ nghĩ, không biết cha là người như thế nào? Cha và mẹ là anh em họ, có thể sẽ hơi giống mẹ không? Mẹ thật ra rất đẹp, chỉ là bởi vì bệnh nhiều năm nên mới xuống sắc, khiến cho chưa đến bốn mươi tuổi mà nhìn rất tang thương tiều tụy.
Cha, có lẽ là rất cao lớn,nếu không làm sao có thể thoải mái tung cậu lên cao, mặc dù lúc đó, cậu chỉ mới hơn một tuổi thôi.
Cha, có lẽ là rất thương cậu, yêu mẹ, yêu mái ấm này.
Cha, có lẽ là vô cùng áy náy cùng hối hận.
Cốc Vũ vuốt chân trái của mình, thì ra, chân trái này là trong một lần cha tung cậu lên cao không chụp lại được mà bị gãy, hơn nữa lúc đó, cậu thiếu chút nữa cũng mất mạng.
Cha, vì phải chạy lo tiền đưa cậu vào bệnh viện đã cùng người khác đi cướp ngân hàng, cuối cùng, cha cậu phải đi tù; mà chân trái của cậu cũng bị tật; mẹ thì khổ tâm sinh bệnh; một gia đình, cứ như thế mà bị phá hủy.
Cốc Vũ cảm giác thấy, cậu chẳng có lí do gì để giận mẹ hay cha cả! Cho dù là chân trái bởi vì cha bất cẩn nên bị gãy, nhưng nếu không phải cha vì lo cho cậu, cha cũng sẽ chẳng phải tham dự vào cái băng cướp ngân hàng kia!
Cốc Vũ cũng không định oán giận bản thân, nếu như oán giận bản thân, mẹ sẽ rất lo lắng; mấy năm qua mẹ đã rất khổ rồi, cậu cũng khổ, nhưng chỉ cần có mẹ bên cạnh, bất kì khổ cực nào cũng có thể chịu đựng.
Cốc Vũ giống như có thể cảm nhận được tâm tình của cha, vì người nhà thì sẽ nỗ lực không tiếc bất kì điều gì.
Trong lòng Cốc Vũ cũng rất hoảng sợ, nếu như mẹ đi rồi, cho dù biết vẫn còn người cha rất thương cậu, cậu cũng không biết phải làm cái gì.
Toàn bộ ấn tượng của cậu về cha đã không còn, cũng chỉ biết đến cha qua lời nói của mẹ. Mẹ rất yêu cha!
Cậu sợ cha sẽ trách cậu không chăm sóc mẹ chu đáo; cậu sợ cha sẽ không quay về đây nữa… Đến lúc đó, cậu sẽ cô độc một mình.
Cho nên, cậu không muốn mẹ đi!
Nhưng cậu chỉ là một con người nhỏ bé, không có khả năng chống lại ông trời.
Trong lòng cậu cũng biết, mẹ đã thật sự không được, lần nói chuyện ngày đó giống như là hồi quang phản chiếu, sau khi nói ra được bí mật chôn chặt trong lòng, mẹ cũng giống như trút được gánh nặng, ngược lại không tốt.
Mấy ngày nay, thời gian thanh tỉnh của mẹ càng lúc càng ít, ăn uống cũng gặp rất nhiều khó khăn, thường hay bị nôn ra máu, làm cho cậu lúc đầu chỉ là bối rối cùng khổ sở thì bây giờ đã phải cố trấn định cùng bi thương.
—
Thi Lệ mờ mịt tỉnh lại, cảm giác có cái gì đó rớt xuống mặt, đôi mắt sâu kín mở ra, lại nhìn thấy con vụt quay đầu qua chỗ khác lau nước mắt.
Đôi môi khô nứt tái nhợt của Thi Lệ nhẹ nhàng hé mở, nâng đôi tay yếu ớt nắm lấy tay con đang đặt trên giường, lời nói khàn khàn: “Vũ Nhi, đừng khổ sở con.”
“Dạ.” Cốc Vũ nghẹn ngào dạ nhẹ một tiếng, nói: “Mẹ, con đi rót cho mẹ miếng nước, hôm nay con sắc thuốc rồi, con ra ngoài rót đem vào đây.”
“Được. Vũ Nhi đỡ mẹ ngồi dậy đi.”
Thi Lệ sau khi ngồi dậy, đôi mắt nhìn qua khung cửa sổ một cái, hỏi: “Vũ Nhi, không khí bên ngoài thế nào? Hình như vài ngày mẹ chưa có ra ngoài, mẹ muốn ra ngoài ngồi một chút.”
“Hôm nay trời trong lắm, gió cũng không lớn. Mẹ đợi một chút, con kê nệm trước.”
—
Thi Lệ có cảm giác đã rất lâu rồi mới nhìn thấy ánh mặt trời, vừa uống thuốc, vừa cảm nhận được sự ấm áp, thật sự rất dễ chịu.
Vũ Nhi của mẹ đang nấu nước trong bếp, bởi vì mẹ nói mẹ muốn tắm rửa.
Hôm nay là ngày mấy rồi? Thi Lệ suy nghĩ một lúc, cũng không thể nhớ ra, liền gọi vọng xuống bếp: “Vũ Nhi, có thể cho mẹ mượn điện thoại con xem thử hôm nay là ngày mấy không?”
Cốc Vũ chạy vội ra khỏi bếp, một tay còn cầm con dao, một tay thì cầm một con cá đồng tươi, đang chuẩn bị nấu cơm: “Mẹ, mẹ nói gì ạ?”
“Mẹ nói mẹ mượn điện thoại di động của Vũ Nhi xem một chút.”
“Dạ, con lấy ra liền.” Sau đó chạy lại vào bếp rửa tay sạch sẽ, đi vào trong phòng kéo chiếc điện thoại nhét dưới gối ra, đưa đến cho Thi Lệ, rồi lại vội vàng đi vào bếp.
—
Ba người Ryan, Dickens, Jude thật không ngờ Lăng Sóc lại lẳng lặng đính hôn, cho nên, khi Lăng Sóc gọi điện thoại báo cho cả ba, thì liền khẩn cấp bay đến thành phố A.
Ở sân bay, sau khi cả ba người bọn họ nhìn thấy Lăng Sóc nắm tay Yến Tổ Nhi, ánh mắt sáng rực, cũng không nói gì thêm, chỉ giới thiệu tên với nhau, rồi lên tiếng bắt chuyện.
Lăng Sóc trực tiếp đưa cả ba người về thẳng nhà chính, trên đường đi, Jude hỏi: “Lăng, sao lần này không để bọn tôi qua nhà cậu ở?”
Lăng Sóc nói: “Bên đó không tiện lắm, tôi không có thời gian tiếp các cậu.”
Yến Tổ Nhi quay đầu lại cười nói với ba người đối diện: “Cảm ơn các bạn đã có đếm tham dự lễ đính hôn của tôi và Lăng Sóc. Nhìn các bạn đẹp trai như vậy làm tôi không nhịn được mà cũng muốn giúp các bạn giới thiệu bạn gái nha.”
“Oa, quá tốt, phải là một mĩ nhân phương đông giống như bạn nha.” Ryan cũng chẳng sợ Lăng Sóc đang lái xe lên cơn giận, dùng lời lẽ ung dung mà nói.
“Tất nhiên, các cô ấy đều là người đẹp số một nha, may mà Sóc chưa có gặp các bạn ấy, nếu không, tôi cũng không nắm chắc có thể khiến cho Sóc thích tôi không nữa.” Yến Tổ Nhi hài hơớc nói, lại còn len lén liếc Lăng Sóc đang bày ra khuôn mặt tập trung lái xe.
Dickens thở dài nói: “Ai, thật sự không ngờ luôn, Lăng còn là học sinh phổ thông mà qua ba ngày nữa sẽ đính hôn nha. Điều này làm cho ba người chúng tôi rất là khó tiêu hóa nha.”
Lăng Sóc mím môi, đôi mắt nhìn ba người kia đang cười có chút hả hê qua kính chiếu hậu liền trừng mắc liếc một cái nói: “Nếu chẳng phải các cậu đào hoa quá, thì có khi còn đính hôn sớm hơn cả tôi.”
“Lăng, cậu chán chết được, chẳng biết cô Yến thấy cậu có chỗ nào hơn người chứ.” Jude nói.
“Tôi thấy nếu đã thích rồi, thì sẽ đặt ra mục tiêu là kết hôn, quan tâm gì đến việc sớm hay muộn chứ, dù sao đều sẽ kết hôn mà, cưới sớm một chút rồi có em bé cũng đỡ bị mọi người hối qua hối lại.” Lăng Sóc nói.
Yến Tổ Nhi nghe Lăng Sóc nói trắng ra như vậy, liền lộ ra vẻ thẹn thùng của con gái, chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc, cô biết Lăng Sóc bá đạo cùng cường thế đến mức nào, thì ra, cũng rất truyền thống. Hơn nữa nghe giọng điệu của anh ta, cô hình như là người bạn gái đầu tiên. Cái này đối với con gái mà nói, là hạnh phúc cùng vui mừng đến chừng nào, giống như đàn ông trong đêm tân hôn nhìn thấy lạc ấn đỏ hồng của vợ mình thì có biết bao vui sướng cùng hạnh phúc.
Cứ thế, nói nói cười cười suốt cả đoạn đường đi về nhà chính.
Bởi vì ba ngày nữa là đính hôn rồi, Yến Tổ Nhi dùng cơm trưa xong được Lăng Sóc đưa về nhà.
Lăng Sóc tưởng rằng ba người bạn thân sẽ vì lệch múi giờ mà quay về phòng nghỉ ngơi từ sớm, ai ngờ khi cậu vừa định cởi áo khoác vắt lên giá thì có tiếng gõ cửa.
Nhìn ba người đứng trước cửa, Lăng Sóc cũng ngơ ra nửa giây, liền mở rộng cửa cho người vào trong, mở cửa tủ lạnh nho nhỏ lấy ra mấy hộp nước táo ép thảy qua cho bọn họ, hỏi: “Các cậu định nói gì?”
Jude ngồi xuống ghế salon, uống một ngụm táo ép, nghiêm túc hỏi: “Chuyện cậu đính hôn, Sweety nói sao?”
Lăng Sóc nhướn mắt, nói: “Chuyện tôi đính hôn tại sao lại phải nói với cậu ấy? Bạn học cùng giáo viên của tôi cũng không biết, mời bạn bè đến dự cũng chỉ có ba người các cậu thôi.”
“Không phải cậu thích Sweety sao?” Ryan hỏi.
Chân mày Lăng Sóc nhẹ cau lại, nói: “Ba người các cậu nhìn chỗ nào thành tôi thích đứa ngốc đó vậy? Hơn nữa, cậu ta là nam đó.”
“Oh, nếu như vậy, tôi liền theo đuổi Sweety.” Jude nói.
“Cậu dám! Cậu ta là của tôi!” Mặt mũi Lăng Sóc sầm xuống, cất giọng lạnh lùng, vừa định nói tiếp thì cái điện thoại đặt trên bàn máy tính đổ chuông cắt ngang.
Ba người Ryan nhìn thấy Lăng Sóc cầm lấy điện thoại rồi sửng sốt, liền không tiếng động liếc mắt nhìn nhau, trong bụng đang đầy lời phản đối nhao nhao, nhưng mà nhịn xuống không cất tiếng quấy rối hắn.
Rõ ràng đã sắp đính hôn rồi, lại không thích con trai, tại sao còn muốn chiếm Sweety?! Trong lòng Jude tức giận làu bàu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook