Cưỡng Đoạt
Chương 16: Nghèo khó…

Nếu nói trong vòng nửa tháng trở lại đây, sự kiện chấn động nhất trong trường là cái gì, nếu là thế thì ai ai cũng có thể kể được.

Đó chính là thái tử Lăng cao quí nhất trong trường tự nhiên lại đối xử vô cùng ân cần với Vũ què xấu nhất trường.

Về phần tốt tới mức độ nào, đủ để cho toàn bộ học sinh nữ trong trường đều muốn chặn đường Cốc Vũ cho một bài học cảnh cáo.

Thế nhưng những người này bị thái tử Lăng bắn tin Cốc Vũ là người của Lăng Sóc hắn, nếu ai dám động đến nửa sợi tóc của Cốc Vũ, thì đừng mong có thể tiếp tục học ở trong trường nữa.

Nghe ngóng thấy lời nói của thái tử Lăng tràn ngập khí phách cùng sự dịu dàng, thế mà lại dành cho tên Cốc Vũđã xấu lại còn què nhìn hoài chẳng thấy có chỗ nào tốt lành. Như thế làm sao không khiến cho trái tim pha lê của toàn bộ nữ sinh trong trường thậm chí cả ở bên ngoài tan nát chứ?

Đặc biệt là hoa khôi học đường Trương Manh Manh từng len lén bày tỏ với Lăng Sóc nhưng lại thất bại, quả thật là hận Cốc Vũ muốn chết.



Cốc Vũ căn bản là không có cách nào khác, từ sau khi gặp phải Lăng Sóc trong phòng bệnh của Diệp Đồng hồi hai tuần trước, cậu mới biết được, trên thế giới này còn tồn tại người đàn ông ngang ngược bá đạo như vậy.

Đầu tiên, ngay buổi học ngày thứ Hai, Lăng Sóc liền dời toàn bộ cặp sách thảy qua bên cạnh cậu, ngồi cùng bàn với cậu.

Sau đó cơm trưa của cậu liền biến thành của Lăng Sóc.

Sau đó còn không cho phép cậu nói chuyện cùng bốn người Vương Hiền Binh, Điền Thôn, Đường Liên, Quí Hậu Phong.

Lại thêm sau đó, Lăng Sóc lôi cậu lên xe, kéo về nhà anh ta, bắt cậu nấu cơm cho anh ta, nếu không thì không cho phép về nhà.

Sau đó của sau đó còn cùng cậu về nhà, vốn là định nói với mẹ cậu một tiếng, để cho cậu qua ở nhà hắn, nhưng mà sau khi nhìn thấy mẹ cậu thì tạm thời bỏ suy nghĩđó đi, chỉ còn bắt cậu mỗi ngày phải đem thêm cơm, kể cả bữa sáng.

Đối với người đàn ông tên Lăng Sóc đang xâm phạm vào cuộc sống của mình còn mạnh mẽ hơn cả Diệp Đồng, Cốc Vũ hoàn toàn chẳng phải là đối thủ, đừng nói tới không có khả năng đem cái người tên Lăng Sóc này đuổi ra khỏi cuộc sống của mình mà ngay cả một chút xíu kháng cự còn không dám sinh ra. Đành phải kiên nhẫn, nhẫn nhịn vì Lăng Sóc mà chuẩn bị cơm sáng cơm trưa, rồi sau khi tan học còn phải đến nhà Lăng Sóc nấu cơm, tiện thể giúp Lăng Sóc dọn dẹp nhà cửa, so với nàng dâu còn muốn nàng dâu hơn.



Cốc Vũ bị Lăng Sóc kiểm soát chặt chẽ, ngay cả trước khi đi WC cũng phải báo cho Lăng Sóc là đi đâu, nói là sợ cậu bị mấy nhỏ con gái bắt nạt. Làm sao Lăng Sóc không biết mấy nhỏ con gái thích hắn sẽ vì ganh tị mà mất trí, không để ý đến cảnh cáo của hắn mà len lén bắt nạt Cốc Vũ.

Nhưng mà, Lăng Sóc cũng chỉ mới nói có một nửa, thật ra là sợ bốn đứa đàn em của Diệp Đồng trong lúc hắn sơ sảy thì liền đem Cốc Vũ tới chỗ Diệp Đồng. Hắn nhớ đến hình ảnh Cốc Vũ bị Diệp Đồng ôm eo cùng ngồi trên giường bệnh, liền tức anh ách!

Còn Diệp Đồng ở bên bệnh viện thì vô cùng tức giận, cậu ta đã không nhìn thấy Cốc Vũ hơn nửa tháng nay rồi, từ miệng bốn người Vương Hiền Binh mới biết Vũ của cậu ta bị rơi vào ma trảo của ác ma Lăng Sóc kia, ngày ngày phải đến nhà tên ác ma đó nấu cơm rửa chén làm việc nhà, khiến cho Vũ của mình bị rất nhiều con gái căm thù.

Tên Lăng Sóc kia quả thật đáng chết, mình tuyệt đối sẽ xem Lăng Sóc là kẻ thù!

Diệp Đồng kích động, tập vật lí trị liệu phục hồi như chẳng muốn sống nữa, nếu không có bác sĩ ở bên cạnh theo dõi, Diệp Đồng rất có thể còn chưa hồi phục thì đã phải quay lại giường bệnh vì hoạt động quá sức. Bị bác sĩ mắng cho vài lần, Diệp Đồng cũng biết không thể mạo hiểm gấp gáp như vậy, cậu ta cảm thấy được mình phải vì bản thân, vì Vũ mà nín nhịn hết thảy vũ nhục, chỉ cần nhanh chóng khỏe mạnh thì quay về cướp lại Vũ.

Nhưng mà Diệp Đồng vẫn dặn dò bốn người Vương Hiền Binh nhất định phải thật chú ý tới Vũ, đừng để Cốc Vũ bị mấy con nhỏ khác bắt nạt.



Cũng phải nói thật, trong ba người Cốc Vũ, Lăng Sóc, Diệp Đồng thì người khổ sở nhất chính là Diệp Đồng, sau khi bị mất đi cha mẹ, bản thân cũng bị hôn mê một thời gian dài, còn chưa kịp đau buồn thống khổ thì đã phải lao vào trị liệu phục hồi, bây giờ ngay cả Cốc Vũ cũng sắp sửa bị kẻ khác len lén cướp mất.

Kẻ sướng nhất chính là Lăng Sóc, bởi vì ngoài việc giải quyết được vấn đề cái ăn, được ăn cơm dẻo canh ngọt ngon lành, lại còn được tặng kèm một ốc tiêu mặc tình cho hắn sai phái.

Người bình tĩnh nhất xem như là Cốc Vũ, bởi vì sau khi Lăng Sóc bắn ra những lời điên cuồng, làm cho Cốc Vũ vốn đã chậm chạp vẫn không cảm nhận được những ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình từ phía học sinh nữ trong trường, chỉ là hàng ngày làm nhiều hơn một phần cơm trưa mà thôi, rồi đến nhà Lăng Sóc nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa Lăng Sóc một chút, làm việc nhà đối với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Điều duy nhất làm cho Cốc Vũ không thể bình thản chính là Lăng Sóc không kén ăn, nhưng sức ăn rất lớn, mặc dù Lăng Sóc chỉ bảo cậu làm cho anh ta bữa sáng với bữa trưa, nhưng mà đối với người không thể đi ra ngoài làm việc kiếm tiền như cậu mà nói, lại thêm tiền mua thuốc đông y cho mẹ chẳng khác nào nước chảy “ào ào”, rất nhanh đã giống như lấy trứng chọi đá.



Cho nên hôm nay sau khi làm cơm cho Lăng Sóc xong, dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, đem quần áo đã giặt trong máy giặt ra phơi phóng xong xuôi, Cốc Vũ chậm rãi đi đến trước cửa phòng Lăng Sóc, động tác gõ cửa phòng có chút chần chừ, mấy lần đưa tay lên lại bỏ xuống rồi lại nâng lên, nhưng tay còn chưa chạm vào cửa, cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Lăng Sóc nhớ đến thời gian cũng không còn sớm, cho nên mới đem công việc biên dịch đang làm trong phòng bỏ qua một bên cũng như gấp từ điển lại, vuốt bụng đứng dậy, vừa mở cửa ra đã thấy ốc tiêu đang do dự đứng trước cửa phòng hắn.

“Có chuyện gì? Cơm nấu xong chưa?” Lăng Sóc hỏi.

Cốc Vũđem bàn tay định gõ cửa thả xuống xoay người nghiêng qua một bên tránh đường, cúi đầu nói nhỏ: “Tôi làm xong rồi, quần áo cũng đã phơi xong, đồ khô tôi cũng đã gấp lại để trên ghế salon, tự anh đem vào phòng là được.”

Lăng Sóc ngửi được mùi thức ăn thơm phức liền đi thẳng về phía trước không quay đầu nhìn lại, cảm thấy Cốc Vũ vẫn cẩn thận rón rén đi sau lưng mình nên hỏi: “Oh, còn chuyện gì nữa sao?”

Cốc Vũ khẩn trương cắn cắn môi, rất hoang mang vì sao mình muốn đi tìm việc làm thêm lại phải nói với Lăng Sóc, nhưng mà cậu biết nếu không lễ phép báo cho Lăng Sóc đồng ý, cậu cũng không có khả năng đi làm thêm. Cho nên cậu nói: “Tôi muốn đi làm thêm.”

Cốc Vũ nói câu này đã phải dùng hết mọi can đảm mới dám nói ra, chỉ là bởi vì trong nhà đã sắp hết tiền rồi, lại bởi vì không có còn giúp việc cho tiệm cơm nhà Diệp Đồng nữa, miệng ăn núi lở, chưa nói đến học phí lớp 12 mà tiền thuốc của mẹ sắp tới cũng chẳng còn là bao.

Tuy chỉ nói là làm cho Lăng Sóc hai mươi phần cơm trưa, cũng chỉ là những loại thức ăn rất bình thường, nhưng mà từ điểm này có thể thấy được nhà Cốc Vũ nghèo tới mức nào, chỉ tăng thêm một miệng ăn là Lăng Sóc, mới hai mươi mấy ngày đã không còn tiền rồi. Tất nhiên, thời gian trước còn phải dốc lòng nấu súp cho Diệp Đồng cũng tốn một khoản tiền.

Phải biết rằng, Cốc Vũ là học sinh, không phải trong độ tuổi lao động, lại bởi vì cái bớt trên mặt cậu cùng chân trái bị tật, lại nhỏ tuổi, thành ra ai sẽ cho cậu đi làm, trước khi giúp việc cho tiệm cơm nhà dì Diệp cậu đều phải dựa vào việc làm gia công cho xưởng may gần nhà hoặc là làm đồ thủ công cho con gái nhà bác Hoàng kiếm chút tiền; mà mẹ cậu bởi vì lí do sức khỏe, quanh năm suốt tháng có hết hai phần ba thời gian phải nằm trên giường, tiền thuốc đông y mỗi ngày uống cũng hết mười mấy đồng.

Về phần thu nhập của nhà cậu, chỉ có trợ cấp của nhà nước mỗi tháng bốn trăm năm mươi đồng; thêm trợ cấp tàn tật cho Cốc Vũ là hai trăm đồng. Nếu như Cốc Vũ không có đi làm thêm hay nhận làm đồ gia công, thì thật không thể tưởng tượng được hai mẹ còn làm thế nào mà sống được.

Lăng Sóc ngồi xuống bàn ăn ở phía trước ngẩng phắt đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Cốc Vũ: “Cậu nói cái gì?”

Cốc Vũ bị giọng nói lạnh lạnh đều đều của Lăng Sóc làm cho sợ run mặt không còn chút máu, ngập ngừng nói: “Tôi… Tôi định… Tôi thấy nghỉ hè sắp đến rồi, định định… Định đi làm thêm trong mùa hè.”

Cốc Vũ vốn là chỉ định báo Lăng Sóc một tiếng là [cậu đi làm thêm], nhưng Lăng Sóc lạnh giọng hỏi một chút, tự nhiên lại biến thành năn nỉ Lăng Sóc [cậu muốn đi làm thêm].

Lăng Sóc cũng biết giọng nói lạnh lùng của mình đã dọa Cốc Vũ, nhưng mà hắn đã quen nói như vậy rồi.

“Không được, nếu cậu đi làm thêm thì ai nấu cơm cho tôi.” Lăng Sóc bá đạo nói.

“Nhưng… Nhưng mà…” Cốc Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc tới nơi nhìn Lăng Sóc, hi vọng Lăng Sóc sẽ đồng ý, nếu không trong nhà sắp hết tiền mua gạo rồi, nhưng cậu lại không dám nói thẳng với Lăng Sóc ở nhà sắp hết tiền. Tuy nói phải làm bữa sáng bữa trưa cho Lăng Sóc chính là vì bị Lăng Sóc ép buộc, nhưng Cốc Vũ cho tới lúc này cũng chưa từng có ý nghĩ phải thu tiền cơm từ chỗ Lăng Sóc.

“Không được là không được!” Lăng Sóc ngang ngược nói, nhưng lại nhìn thấy hai dòng lệ từ sau cái mắt kính thổ tả của Cốc Vũ chảy dọc xuống má, “Cậu khóc cái gì? Cho dù cậu khóc, tôi cũng không đồng ý cho cậu đi ra ngoài làm thêm! Cậu không nhìn thử xem bộ dạng của cậu như thế nào, chân thì tật mặt thì xấu ai mà dám thuê cậu hả!?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương