Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù
Chương 38: Món quà sinh nhật lần thứ 37 của Từ Chí Phi

Ngày hôm nay là sinh nhật lần thứ 37 của Từ Chí Phi, sáng sớm trong nhà vệ sinh, Hạ Mạch hét ầm ỉ vang cả nhà, hắn còn đang không một mãnh vải che thân nằm trong chăn êm ấm, bị tiếng hét của cô mà làm cho tỉnh giấc, vội vơ lấy cái quần dài thể thao dưới đất đêm qua đã mặc trồng vào rồi chạy nhanh đến chổ cô.

Thấy cô đang tự vò tóc rối trước gương, hắn đi lại vỗ về cưng chiều, dùng tay chải lại đầu tóc.

"Làm sao vậy, mới sáng sớm đã bực tức chuyện gì"

Cô nghiến răng câm giận nhìn hắn.

"Vô sỉ" rủa rồi đem một cây que trong tay mình ném vào người hắn, rồi bước đi ra ngoài đóng cửa một cái rầm.

Hắn khó hiểu nhìn cô đi mất, quay xuống đất nhìn cây que nằm dưới sàn lạnh giá, hắn khom người nhặt lên, trong đầu hắn khó hiểu nhìn hai gạch đỏ trên cây, lấy điện thoại của mình chụp lại gửi vào một cái group "Tình Bằng Hữu Không Sợ Vợ" (:))) trên webchat để hỏi

Từ Chí Vũ thấy tấm hình hiện lên với dòng tin nhắn: đây là thứ gì mà vợ tôi lại nổi điên thế

Anh liền gửi một icon heo cười lăn cười bò đáp trả lời hắn: Em sắp có thêm một đứa cháu

Đại Chủng đang hộp ở bên Nhật Bản, liền thấy tin nhắn điện thoại run, mở ra xem, thấy tấm hình anh đi ra đứng một góc trong phòng hộp trả lời: Này, cậu đần à, chị dâu đang bị sốt, cơ mà tôi không thấy nhiệt độ vậy * icon móc mũi, liếc*

(Tác giả: 1 thanh niên FA cho hay:)))

Đến lượt Mục Lãng lúc này anh mới trả lời: *icon vỗ tay* *icon nham hiểm* *icon đứa trẻ* *một nhãn dán một người phụ nữ cầm cây chổi rượt một người đàn ông*

Lúc này Từ Chí Phi mới hiểu hoá ra là que thử thai, hắn thầm cười trong lòng, nhớ lại cái đêm động phong hoa trúc, hắn đã cố dùng kế để cô mang thai thế nhưng thất bại cô đã uống thuốc, lần này hắn rút kinh nghiệm, chiêu cũ, nhưng lần này hắn đã thay đổi thuốc tránh thai của cô thành thuốc an thai, thế là thuận tiện trúng thưởng. Không ngờ món quà sinh nhật năm nay thật là "Lớn".

Hắn vui vẻ cầm chặt que thử thai đi lên thư phòng kiếm cô, thấy cô anh liền đi đến bế cô lên hôn.

"Thật hả em"

"Đi khám là biết thật hay giả"

"Tuyệt thật"

"Tuyệt cái đầu anh, anh thích thì tự một mình mà sinh"

"Anh sẽ sinh, à anh làm sao mà sinh được, vợ à, anh muốn có con gái"

Hạ Mạch nhìn hắn, thấy hắn tha thiết muốn có con gái, cô cũng vui vẻ mang thai.

Quá trình mang thai tính khí cô thay đổi hẵn, mỗi lúc càng hung dữ, đôi khi giận hắn vô cớ, còn cấu gắt, hiểu vấn đề tâm lý những người phụ nữ mang thai hắn chịu thiệt thòi hết.

Càng ngày hắn càng cưng chiều cô, đến cả Từ Chí Quân cảm thấy mình bị ra rìa, cậu chủ nhỏ 7 tuổi ra dáng ông cụ non, từng chút một sờ vào cái bụng hơi to của mẹ mình thì thầm

"Em gái à, mau mau ra chơi với anh hai"

Em gái liền hiểu ý thần giao cách cảm, liền đạp bụng mẹ một cái, khiến cho cô câu mày.

Khi cô nói thèm ăn thứ này, hắn liền lập tức tự thân đi mua, khi cô nói muốn đi đâu đó, liền lái xe đưa cô đi, trong hội " Tình Bằng Hữu Không Sợ Vợ" hắn là thê nô số một trong đó.

Từ Chí Vũ cùng Duệ Duệ sau hai năm ở bên nhau cũng đi đến hôn nhân, Mục Lãng cũng đã được làm cha sống an nhàn bên Luân Đôn, chỉ còn có Đại Chủng, vẫn cô độc chưa gặp được ai.

Ngày Hạ Mạch lâm bồn, hắn đi theo bác sĩ vào trong hộ sinh cô, những cơn đau đớn Hạ Mạch ráng rặn ra, vẻ mặt thống khổ khiến hắn đau xót, giá gì người nằm trên bàn mổ là hắn, hắn sẽ chịu đau cho cô.

"Cố lên vợ"

Chỉ biết nắm tay cô động viên, thật sự hắn cũng xót cho cô lắm, Hạ Mạch túm tóc hắn dồn hết sức nắm chặt, cơn đau trên da đầu làm sao có thể đau như sinh con, người ta thường nói, sinh đẻ như chết đi sống lại.

"Tên bịm bợp nhà anh, hại tôi đau hết đi, aaaaa"

"Tại anh, tại anh, đều tại anh hại em như vậy, bảo bối em cố thêm chút nữa"

Vừa mắng vừa chữi như thế nào hắn cũng mặc cho cô mắng. Sau một thời gian vật vã với tử thần cô cũng hạ sinh một đứa bé da vẻ hồng hào đỏ chói.

"Oe oe" đây là tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ, Từ Chí Phi mừng rỡ nhìn đứa trẻ một cái, rồi quay trở về Hạ Mạch, nắm chặt lấy tay cô, lau đi mồ hôi lắm tấm trên mặt cô, ghé xuống hôn lên chán cô một cái.

" Em làm tốt lắm"

Mơ màng nghe câu nói của anh, cô cũng dần dần kiệt sức mà ngất đi.

Bác sĩ đưa Hạ Mạch về phòng hồi sức, còn đứa trẻ thì đưa qua phòng sơ sinh dưỡng khí, hắn bước ra với vẻ mặt đờ đẫn, bên ngoài cửa A Vũ cùng Duệ Duệ nhìn thấy hắn bước ra cơ thể cũng nhẹ nhõm.

"Anh là anh sinh em bé sao, sao cái đầu tóc anh rối thế"

Hắn liếc nhìn Từ Chí Vũ một cái, đá chân anh, A Vũ bị đau mà tái mặt

"Anh ác quá"

"Ờ"

Hai năm sau em gái Từ Mạch Duẫn bập bẹ tiếng nói baba, hắn đang đọc báo cuối đầu nhìn xuống con gái bé bỏng mình cầm cục kẹo.

Hắn vui vẻ đón lấy. "Cho ba sao"

Từ Mạch Duẫn, cười hì hà gật đầu dang tay hô bế bế.

Hắn cưng chiều bế lên, mẹ của em gái đã đi đón anh trai yêu quý của bé về, vào cửa cả hai mẹ con cùng nhau tranh luận.

"Quân nhi, tại sao lại ức hiếp bạn"

Cậu nhỏ Quân nhi sa sầm mặt mạnh dạng chối bỏ

"Con nào có, là bạn ấy không thèm để ý đến con"

"Người ta là con gái, con không nên làm như vậy"

"Mẹ...."

"Có chuyện gì sao"

Từ Chí Phi bế Từ Mạch Duẫn đi ra.

"Anh xem, là con trai anh cưỡng hôn cô bé cùng lớp"

"Quân nhi sao con hơn cha rồi"

Hạ Mạch liếc nhìn hắn một cái, cái gì hơn cha, thằng bé xưa giờ luôn ngoan ngoan, chỉ có hắn luôn dạy hư thằng bé, hể mà rảnh là dẫn đi đến sòng bài, lại còn đưa ra bến cảng, dạy cầm súng. Hạ Mạch kiếp trước cô có phải mắc nợ anh không.

Cảm thấy bà xã mình hết sức căng thẳng, hắn liền nghiêm mặt nhìn con trai.

"Lần sau không cho phép cải lời mẹ, mẹ nói phải nghe có biết chưa, nếu không đừng mong ba cho đi tập súng"

"Ba...."

Cậu nhỏ Từ Chí Quân cuối mặt nhận lỗi với mẹ, đi qua cậu bế Từ Mạch Duẫn, ôm hôn cô bé.

"Ca ca, hôn nữa, hôn nữa"

"Bảo bối, chúng ta đi về phòng đi, ở đây không ai thương anh hết"

Từ Chí Quân giận dỗi bế Từ Mạch Duẫn đi lên phòng, Hạ Mạch cũng chịu thua.

- End -

-

( đôi lời tác giả: đây là bộ ngôn lần đầu tiên tác giả viết, có thể sai lỗi chính tả, và có thể ngôn từ chưa có lành mạch cho lắm, nên mong độc giả có thể bỏ qua cho tác giả, hứa với độc giả sẽ lắng nghe nhiều ý kiến và rút kinh nghiệm cho những bộ tiếp theo, và bây giờ cũng đi đến hồi kết rồi thật sự rất vui, bộ truyện này, không phải lúc nào rảnh mình cũng viết, mình chỉ viết nó vào lúc giữa đêm, không hiểu sao khoảng từ 00 giờ mình lại có cảm hứng mà viết đến 5-6g sáng, còn có công việc đi làm hằng ngày nữa, ôi thật sự mình đã đặt hết tâm huyết vào bộ truyện này, mình chúc tất cả các độc giả đọc truyện vui vẻ nhé, và bỏ qua những sai xót của mình, hẹn gặp lại các bạn vào một bộ tiếp theo)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương