Vốn dĩ Ninh Tuân cũng đã nơm na hiểu ý đồ của Ôn Tề là gì, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một thằng nhóc có tính gan dạ, để xem là yêu cầu của anh có gì thú vị hay có thể hấp dẫn được ông ấy hay không.
Cứ ngỡ Ôn Tề sẽ yêu cầu cho người của mình vào Ninh thị và ngược lại, người của Ninh thị sẽ được điều đến Bắc Diêu thành để bắt đầu mở được Bắc tiến, nhưng dường như Ninh Tuân đã nghĩ anh quá đơn giản rồi.
Ban đầu, Ôn Tề cũng tự nhận bản thân kém cỏi, nhưng vì tương lai của hai nhà Ôn - Ninh.

Anh liền nói:
- Ninh lão gia, vãn bối muốn liên hôn với Ninh gia! Ninh lão gia cũng đừng lo lắng, Ôn gia dù không còn như trước nhưng chắc chắn sẽ không để Ninh tiểu thư chịu ấm ức.

Hơn nữa nếu như hai nhà Ninh – Ôn liên hôn thì vãn bối sẽ dốc hết sức để giúp đỡ Ninh thị, hoặc nếu như Ninh lão gia muốn thì vãn bối có thể sáp nhập Ôn thị và Ninh thị, để phù trợ cho Ninh gia, và hiển nhiên trên đất Diêu thành chỉ còn lại Ninh gia.
Ninh Tuân ban đầu là kinh ngạc, sau đó là tức giận, ông ấy liền đập bàn một cái rầm lớn, ông ấy hoàn toàn bị chọc tức mà đứng dậy, quát:
- Càn quấy! Con gái của tôi đã có ý trung nhân, cậu còn muốn tôi liên hôn với Ôn gia? Vậy chẳng phải cậu đang đẩy tôi vào con đường bất nhân, bất nghĩa sao? Thật thứ lỗi cho Ninh mỗ, lão đây không đồng ý!
Con gái của ông là lá ngọc cành vàng, ông ấy đến năm bốn mươi tuổi mới có được một bụng co, thử hỏi Ninh lão gia còn không yêu chiều con gái như mạng hay sao? Chẳng những thế mà Ninh Khiết San hiện tại cũng đã có người yêu, không lẽ bây giờ Ninh Tuân lại gạt bỏ mối quan hệ với Doãn gia để gả con gái vào Ôn gia? Ông ấy cũng không phải dạng người bán con cầu vinh, đối với Ninh Tuân thì hạnh phúc của con gái mới đặt lên hàng đầu, cho dù cô muốn gả cho người nghèo rớt mồng tơi nhưng đối phương yêu con gái ông thật lòng, và con gái ông hạnh phúc bên người đó là đủ rồi.
Nhưng Ninh Tuân còn chưa kịp đứng dậy thì Ôn Tề đã cười một cái, sau đó lấy từ trong túi áo ra một chiếc hoa tai, đặt lên bàn.
- Ninh lão gia chắc đã nhìn qua chiếc hoa tai này rồi nhỉ?

Ninh Tuân híp mắt nhìn vào chiếc hoa tai trên bàn, sau đó ông liền nhíu mày, vội vàng cầm lên xem cho rõ.

Đây chẳng phải là hoa tai mà ông ấy đã tặng cho Ninh Khiết San vào dịp sinh nhật lần thứ mười tám sao? Con gái của ông còn đặt biệt yêu thich đôi hoa tai này, ngày hôm qua nhìn thấy con gái thất thần thì ông cũng có hỏi lý do, thì Ninh Khiết San đã nói do cô bất cẩn làm mất đôi hoa tai yêu quý nên mới buồn rầu.
Nhưng bây giờ tại sao đôi hoa tai này lại ở chỗ của Ôn Tề, nhìn sắc mặt khó coi của Ninh Tuân thì Ôn Tề chỉ mỉm cười nhạt, nói:
- Chắc ngày hôm qua biểu hiện của Ninh tiểu thư rất lạ đúng không?
Ninh Tuân giống như bị chọc vào chỗ ngứa, ông ấy liền nổi đóa mà nắm lấy cổ áo của Ôn Tề, gương mặt vô cùng tức giận.
- Ôn Tề, cậu đã làm gì von gái tôi? Hả!
Tích Hiệu và Vera nhìn thấy liền đứng dậy muốn kéo ông ấy ra nhưng bị Ôn Tề ngăn lại, anh nói:
- Ninh lão gia, ông bình tĩnh một chút.
- Khốn kiếp! Ôn Tề, rốt cuộc hôm qua cậu đã làm gì San San!
Cuối cùng thì Ôn Tề cũng nói về chuyện của ngày hôm qua, Ninh Tuân yêu chiều con gái như mạng khi nghe đến đây thì vô cùng tức giận suýt chút nữa là đau tim mà chết, nhưng với vẻ mặt của Ôn Tề thì dường như đây là cái bẫy mà anh đã bỏ công gài vào.

Ninh Tuân khó khăn thở dốc, nói:
- Cậu… Cậu dám làm chuyện đồi bại với con gái tôi? Cậu… Cậu… Vô lại! Khốn nạn!
Sau đó thì Tích Hiệu cũng đưa cho Ninh Tuân một tệp tài liệu, hai mắt sắc như dao của ông ấy vẫn dán vào Ôn Tề nhưng anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến.

Ông ấy từ từ mở ra, trong đấy đều là hình ảnh của Doãn Kinh Kha với những cô gái làng chơi trong ba năm gần đây.
Ninh Tuân càng xem càng tức giận, giỏi lắm cái tên Doãn Kinh Kha này, vốn dĩ nể mặt cậu ta là bạn trai của Khiết San nên ông ấy vẫn luôn nâng đỡ Doãn thị đến bây giờ, nhưng không ngờ ở phía sau tên vong ơn bội nghĩa này lại lén lút cắm sừng con gái ông.

Xem đến tấm ảnh cuối cùng thì Ninh Tuân liền khựng lại, hai tay run run nhìn anh, nhưng Ôn Tề chỉ mỉm cười nói:
- Tổ Huệ Linh, đã qua lại với Doãn Kinh Kha được gần hai năm, hiện tại đang mang thai và dưỡng thai tại Doãn gia, xem ra cả nhà Doãn gia đều biết, chỉ có Ninh gia là không biết.
- Tại sao cậu lại làm vậy?
Ôn Tề ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Ninh Tuân nói:

- Vãn bối có ba lý do, một là vì Ôn thị cần người chống đỡ, hai là vì tôi không muốn Ninh tiểu thư bị lừa gạt, ba… Là tôi muốn chịu trách nhiệm với Ninh tiểu thư.
Nhưng sau đó Ninh Tuân lại ngồi xuống, ông ấy hít thở đều đặn để trấn an bản thân, xong lại nhìn Ôn Tề, từ tốn đáp:
- Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi thấy rõ bộ mặt của Doãn gia, Ninh mỗ cũng sẽ dốc sức báo đáp cậu.

Còn chuyện liên hôn thì bỏ đi, tôi không để ý đến chuyện đó, hơn nữa nếu gả con gái cho người nó không yêu thì chính là tội ác.
- Ninh lão nghĩ thế nào nếu như chuyện này bị lộ ra? Thiên hạ sẽ dị nghị, người đời gièm pha, thử hỏi một cô gái yếu đuối như San San liệu có nghĩ không thông mà tự sát hay không?
Ninh Tuân trừng mắt nhìn Ôn Tề, sau đó anh vẫn là câu nói cũ, chỉ cần gả Ninh Khiết San của Ôn Tề, tuy không quá giàu sang phú quý nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ để cô phải ấm ức, Ninh Tuân cũng thở dài một lượt, nói:
- Chuyện này Ninh mỗ cần phải nói lại với San San, cho dù là cha nhưng tôi cũng không muốn ép con gái.
- Ninh lão gia, thông thả nghĩ nhé, Ôn Tề sẽ cho người chuẩn bị sính lễ đem đến Ninh gia sớm nhất.
-Cậu… Cậu!
Ngay bây giờ Ninh Tuân không muốn nhìn thấy anh thêm một giây nào nữa, ông ấy liền đứng dậy rồi rời khỏi.

Những nhân viên của Ôn thị nhìn thấy nét mặt đã không còn hòa nhã của Ninh đổng thì cũng sợ hãi, không biết Ôn tổng nhà họ đã nói gì với Ninh đổng mà trông có vẻ Ninh đổng cực kì tức giận, thiếu điều là muốn giết người tới nơi rồi.
- Ninh đổng, chúng ta đi đâu đây?
- Về Ninh gia!
Trên đường về thì tài xế cũng thấy được tâm tình ngày hôm nay của Ninh Tuân không được tốt lắm, cũng không biết là Ôn Tề chọc giận ông ấy hay là tiểu thư chọc giận ông ấy nữa.


Nhưng bình thường tiểu thư tốt tính như vậy chắc không thể nào chọc giận được ông ấy đâu.

Nghĩ đến đây tài xế liền nói:
- Chủ tịch, chẳng lẽ ngài và Ôn tổng có hiềm khích gì sao? Tôi thấy vẻ mặt của ngài không có vẻ gì gọi là hài lòng...!Chẳng lẽ yêu cầu hợp tác của cậu ta quá đáng?
- Cậu ta yêu cầu liên hôn!
Đến đây thì tài xế cũng biết vì sao chủ tịch tức giận rồi.

Tiểu thư Khiết San là bảo bối mà chủ tịch hết mực nâng niu, nếu không phải tiểu thư yêu thích Doãn Kinh Kha thiếu gia thì chủ tịch cũng đâu có dư hơi mà chống lưng cho nhà họ Doãn, vốn ngài ấy muốn sau này con gái sẽ có bến đỗ tốt.

Nhưng bây giờ Ôn tổng lại yêu cầu liên hôn...
Dù Ôn gia lớn mạnh, nhưng thanh danh của Ôn tổng lại không được tốt...!Đúng là gia đình hào môn, muốn ngồi ở nơi người ta không ngồi được phải chịu áp lực người ta không chịu được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương