Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!
-
Chương 18: 18: Ly Rượu Gọi Mời
Uống cạn ly thì anh cũng rời khỏi vị trí bên cạnh cô ta.
Yến Thư bất ngờ nhìn anh vẫn còn tỉnh táo, bình thản mà chẳng có chút dấu hiệu khác lạ.
Anh đang đảo mắt tìm kiếm trợ lý Ngọc xinh đẹp của mình.
Trùng hợp thay, trong buổi tiệc hôm nay Triệu Dĩ Khiêm cũng có mặt, anh ấy cũng là đối tác của một công ty thời trang thuộc tập đoàn Rowan.
Buổi tiệc rất đông người tham dự, ai nấy đều là những nhân vật làm ăn lớn, có tầm ảnh hưởng trong xã hội, do vậy nên khá lâu từ sau khi buổi tiệc bắt đầu Dĩ Khiêm mới nhìn thấy Túc Kỳ.
Nhưng khi anh ấy vừa định bước về phía cô thì Túc Kỳ đã vội vã rời khỏi khu vực bữa tiệc đang diễn ra.
Trông sắc mặt của cô rất lạ, có nét hoang mang và khó chịu lẫn sự hấp tấp.
Cô đi ra phía hàng lang sau khu vực tổ chức tiệc, cơ thể đột ngột xảy ra hiện tượng rất lạ, nóng ran đến mức chỉ muốn cởi bỏ những mảnh vải che chắn thân thể.
Cảm giác lạ lẫm khó chịu mà chưa từng xảy ra trước đây với cô.
Túc Kỳ cố gượng bước, nhưng chân cô càng lúc càng chẳng đi nổi nữa, không phải vì kiệt sức, nhưng lại có cảm giác không lê nổi bước đi.
Cô đưa tay nắm chặt phần áo trước ngực, chợt cảm thấy như ai đó đang nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại:
- Trợ lý Ngọc.
Túc Kỳ quay người lại, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng cạnh.
Ban nãy Lục Tần nhìn thấy có rời đi, biểu hiện của cô rất lạ nên anh vội theo sau.
Anh chưa kịp hiểu vấn đề cô đang gặp phải thì Túc Kỳ đã lao đến ôm chằm lấy anh, Lục Tần cau mày đẩy cô ra:
- Cô đang làm trò gì vậy?
Cô đưa mắt ngây dại nhìn anh, bây giờ chính cô còn chẳng rõ bản thân mình muốn gì, cảm giác lâng lâng rạo rực bức bối chỉ muốn được giải tỏa.
Cô chợt cưỡng hôn anh, nụ hôn đầu là do chính cô chủ động trao cho một người đàn ông, người đó lại còn là tổng giám đốc của cô - Nhan Lục Tần.
Lục Tần không thể ngờ có ngày anh lại bị phụ nữ cưỡng hôn như thế này, hơn nữa cô còn là trợ lý của anh.
Anh quay mặt sang hướng khác, dứt môi khỏi nụ hôn bất ngờ.
Đưa tay lau nhẹ môi, anh nhìn cô hằn giọng:
- Ngọc Túc Kỳ, cô điên rồi à?
Cô đưa mắt khẩn khoản nhìn anh, bây giờ tâm trí cô trống rỗng, chẳng biết việc mình đang làm là sai hay đúng.
Sự thoi thúc, bứt rứt về thể xác khiến cô chẳng còn đủ tỉnh táo nữa.
Cơ thể cô như mềm nhũng, Túc Kỳ buông thả cơ người mà ngồi bệt xuống sàn.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Tần đã nhận ra điều bất thường.
Cô đưa tay bấu lấy da thịt mình, tự cắn lấy môi đến bật cả máu.
Lục Tần nắm lấy tay cô vòng qua cổ anh, bế cô trên tay, lời nói nhỏ nhẹ:
- Tôi đưa cô về.
Anh đang rất hoang mang, chỉ lờ mờ đoán ra được lý do nhưng lại chẳng rõ chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô.
Nhưng vẻ mặt Lục Tần rất điềm tĩnh, giải quyết sự việc đầy quyết đoán và từ tốn.
Cô ôm chặt lấy cổ anh, đến khi ra đến gara, Lục Tần đặt cô ngồi vào hàng ghế phía sau.
Hôm nay Lục Tần tự lái xe đến buổi tiệc, nên đích thân anh sẽ đưa cô về.
Anh ngồi vào ghế lái, nhìn cô qua chiếc kính phía trên:
- Nhà cô ở đâu?
Trước câu hỏi của anh, Túc Kỳ vẫn im lặng, sắc mặt của cô chẳng hề ổn, cô cắn chặt ngón tay của bản thân, không thốt ra bất kỳ lời nào, cơ thể càng lúc càng khó chịu cực độ.
Đến một đoạn đường vắng, Lục Tần dừng xe, anh bước ra ngoài, mở cửa xe phía sau, ngồi cạnh cô để xem tình trạng của Túc Kỳ.
Cô dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, vội ôm lấy anh, Lục Tần nắm lấy hai vai cô, đẩy nhẹ Túc Kỳ ra.
Ánh mắt cô tha thiết nhìn anh, lời nói thủ thỉ nhưng có chút gấp gáp:
- Xin anh hãy giúp tôi.
Lời gọi mời từ cô khiến anh có chút bàng hoàng lẫn bối rối.
Gương mặt xinh đẹp kề cận ngay trước mắt, lời lẽ lẫn biểu hiện của cô cứ như đang dẫn dụ anh thế này.
Anh nuốt nước bọt, ông trời đang thách thức sự kiềm chế của anh sao?
Cô nắm lấy tay anh, hành động mà trước đây cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chủ động làm với bất kỳ người đàn ông nào.
Lục Tần nhìn thẳng vào mắt cô, anh chạm tay vào gò má trắng mịn, không nhịn được mà điên cuồng ngấu nghiến đôi môi căng mọng.
Son môi nhòe đi, Túc Kỳ nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Anh nút lấy hai cánh môi cô như đang tận hưởng viên kẹo ngọt ngào.
Nụ hôn di chuyển xuống cổ, ngậm nhắm làn da mơn mở xuân thì, cô hơi rùng mình vì sợ tiếp xúc thân mật.
Anh vòng một tay ôm lấy eo cô, bàn tay hư hỏng nhẹ buông vai áo của người đẹp.
Đôi môi mơn trớn xương quai xanh quyến rũ, bàn tay xoa nắn đôi gò bồng đảo.
Dù chỉ cảm nhận qua lớp áo bên ngoài cũng đủ để nhận thấy sự căng tràn đầy đặn của nơi nhấp nhô đến bứt thở..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook