Cưỡng Chiếm Giường Vua: Bạo Quân, Thỉnh An Cho Bổn Cung
-
Chương 128: Đột biến ②
“Binh lính đại ca, binh lính còn lại do ngươi dẫn theo như thế nào?
Đây chính là nhiệm vụ trọng đại bao vây tiễu trừ địch, Hạ Như Thanh nhìn nhìn người lính kia, tuy nói không hơn uy vũ trẻ nhỏ nhưng cũng là uy
vũ anh khí.
Trong đám người này xem như là người nổi bật.
‘ Khó có được tiểu tử. . . . . . Không, công tử hãy tin ta, ta nhất định không phụ trách nhiệm’
Ngữ khí của hắng hướng Hạ Như Thanh nói ra, ánh mắt kiên định tràn đầy sức sống, Hạ Như Thanh nàng chưa bao giờ mà nhìn lầm .
“Ta đây trước mang theo phân đội nhỏ tinh anh tiến đến cứu, còn lại liền do ngươi an bài. Dù sao ta đối với địa hình nơi này còn chưa quen thuộc ” Hạ Như Thanh tự nghĩ mà giao phó cho hắn.
Đều âm thầm tiến hành.
Trải qua một giai đoạn, bôn ba trên đường, cũng không lâu lắm, nàng suất lĩnh một tiểu đội người liền đi tới sơn trại phụ cận.
Hạ Như Thanh lặng lẽ mang theo bọn họ đi vào hiện trường tiệc cưới, Bách Lý Lương cùng những người kia như trước đang hưởng thụ yến hội, mỗi người đầy mặt đều đỏ, xem ra Vệ Uy còn chưa có động thủ.
Nàng quay đầu lại hướng những người này, đến: “Các ngươi có biện pháp lẫn vào cái tiệc cười này không? “
“Chiều theo tình hình hôm nay, tỷ lệ hẳn là rất lớn chúng ta có thể giả dạng làm những người mang thức ăn lên; một người hướng Hạ Như Thanh nói ra, da tay ngăm đen tại ban đêm hiện ra.
“Tốt lắm, các ngươi mau chóng hành động, đợi đến thời cơ chín muồi ta sẽ phát ra chỉ lệnh . . . . . .”
“Tuân mệnh “
Vì vậy Hạ Như Thanh lại bắt đầu hành động .
Vì không muốn cho người khác nhìn ra thân phận của nàng, Hạ Như Thanh không biết lấy từ đâu ra khối sa mỏng mà che mặt lại, lén lút đi tới phía sau phòng bếp.
“Mau tới chén rượu ” một hồi giọng nam từ trước sảnh truyền tới
Sảnh truyền tới.
“Tốt”
Một người hầu lên tiếng, nhưng mà Hạ Như Thanh lại thần không biết quỷ không hay đi tới phía sau hắn, bất ngờ đánh cho hắn một chưởng kết quả chính là người kia hôn mê bất tỉnh.
Hạ Như Thanh cong môi cười, nhặt lên chén rượu ngã xuống đất, một lần nữa từ nhà bếp bưng một ly, học những hình dáng của người kia mà đi qua.
Sau một hồi qua đi, nàng có chút mệt nhọc đứng ở trong góc nhỏ, không nghĩ tới duy trì những chuyện lặt vặt này lại mệt mỏi như vậy, Hạ Như Thanh tinh tế nhìn chung quanh, thực ra đã có rất nhiều là người của nàng, xem ra trình độ của những người này cũng không tệ lắm.
Đột nhiên Hạ Như Thanh nghe thấy được một cổ mùi thơm lạ lùng quen thuộc, không tốt, Vệ Uy hành động.
Bất quá nàng tạm thời vẫn không thể hành động, cần phải đợi; không nóng nảy, Hạ Như Thanh âm thầm đợi thời cơ đến.
Quả nhiên như Hạ Như Thanh sở liệu, trên tiệc cưới thượng, mọi người bắt đầu ở vào trạng thái nửa hôn mê , nàng meo meo lại meo meo với Bách Lý Lương, tiểu tử khẳng định không có việc gì.
Mang theo một nụ cười âm hiểm, nhìn trước mắt những người này không có năng lực phản kháng
“Vệ Uy, ngươi. . . . . .” tất cả ở đây mọi người, mỗi người đỏ mắt nhìn Vệ Uy, chết tiệt, là hắn làm.
“Ha ha, mọi người hẳn là đều cảm thấy ngoài ý muốn a , kỳ thật các ngươi là không cần khổ như vậy ” Vệ Uy ngữ khí tăng thêm vài phần, vẫn nhìn mọi người ở đây.
“Muốn trách thì trách trại chủ của ngươi cùng cái tiểu bạch kiểm mới tới kia, nếu không phải ta không thể lấy Mộc Thuần Hi tiểu thư, ta như thế nào lại ra tay làm chuyện này “
Tiềng cười thấm người quanh quẩn trên không trung.
” Vệ Uy ta đã sớm biết ngươi lòng muôn dạ thú, nhưng cũng không ngờ đến ngươi ác độc như vậy” Trại chủ đó vội vàng vận nội công, muốn bức những bí thuốc trong cơ thể kia ra ngoài.
“Ha ha ha ép thuốc ra? Vô dụng! hôm nay hạ độc còn sẽ không cho các ngươi chết, bất quá. . .
Trong đám người này xem như là người nổi bật.
‘ Khó có được tiểu tử. . . . . . Không, công tử hãy tin ta, ta nhất định không phụ trách nhiệm’
Ngữ khí của hắng hướng Hạ Như Thanh nói ra, ánh mắt kiên định tràn đầy sức sống, Hạ Như Thanh nàng chưa bao giờ mà nhìn lầm .
“Ta đây trước mang theo phân đội nhỏ tinh anh tiến đến cứu, còn lại liền do ngươi an bài. Dù sao ta đối với địa hình nơi này còn chưa quen thuộc ” Hạ Như Thanh tự nghĩ mà giao phó cho hắn.
Đều âm thầm tiến hành.
Trải qua một giai đoạn, bôn ba trên đường, cũng không lâu lắm, nàng suất lĩnh một tiểu đội người liền đi tới sơn trại phụ cận.
Hạ Như Thanh lặng lẽ mang theo bọn họ đi vào hiện trường tiệc cưới, Bách Lý Lương cùng những người kia như trước đang hưởng thụ yến hội, mỗi người đầy mặt đều đỏ, xem ra Vệ Uy còn chưa có động thủ.
Nàng quay đầu lại hướng những người này, đến: “Các ngươi có biện pháp lẫn vào cái tiệc cười này không? “
“Chiều theo tình hình hôm nay, tỷ lệ hẳn là rất lớn chúng ta có thể giả dạng làm những người mang thức ăn lên; một người hướng Hạ Như Thanh nói ra, da tay ngăm đen tại ban đêm hiện ra.
“Tốt lắm, các ngươi mau chóng hành động, đợi đến thời cơ chín muồi ta sẽ phát ra chỉ lệnh . . . . . .”
“Tuân mệnh “
Vì vậy Hạ Như Thanh lại bắt đầu hành động .
Vì không muốn cho người khác nhìn ra thân phận của nàng, Hạ Như Thanh không biết lấy từ đâu ra khối sa mỏng mà che mặt lại, lén lút đi tới phía sau phòng bếp.
“Mau tới chén rượu ” một hồi giọng nam từ trước sảnh truyền tới
Sảnh truyền tới.
“Tốt”
Một người hầu lên tiếng, nhưng mà Hạ Như Thanh lại thần không biết quỷ không hay đi tới phía sau hắn, bất ngờ đánh cho hắn một chưởng kết quả chính là người kia hôn mê bất tỉnh.
Hạ Như Thanh cong môi cười, nhặt lên chén rượu ngã xuống đất, một lần nữa từ nhà bếp bưng một ly, học những hình dáng của người kia mà đi qua.
Sau một hồi qua đi, nàng có chút mệt nhọc đứng ở trong góc nhỏ, không nghĩ tới duy trì những chuyện lặt vặt này lại mệt mỏi như vậy, Hạ Như Thanh tinh tế nhìn chung quanh, thực ra đã có rất nhiều là người của nàng, xem ra trình độ của những người này cũng không tệ lắm.
Đột nhiên Hạ Như Thanh nghe thấy được một cổ mùi thơm lạ lùng quen thuộc, không tốt, Vệ Uy hành động.
Bất quá nàng tạm thời vẫn không thể hành động, cần phải đợi; không nóng nảy, Hạ Như Thanh âm thầm đợi thời cơ đến.
Quả nhiên như Hạ Như Thanh sở liệu, trên tiệc cưới thượng, mọi người bắt đầu ở vào trạng thái nửa hôn mê , nàng meo meo lại meo meo với Bách Lý Lương, tiểu tử khẳng định không có việc gì.
Mang theo một nụ cười âm hiểm, nhìn trước mắt những người này không có năng lực phản kháng
“Vệ Uy, ngươi. . . . . .” tất cả ở đây mọi người, mỗi người đỏ mắt nhìn Vệ Uy, chết tiệt, là hắn làm.
“Ha ha, mọi người hẳn là đều cảm thấy ngoài ý muốn a , kỳ thật các ngươi là không cần khổ như vậy ” Vệ Uy ngữ khí tăng thêm vài phần, vẫn nhìn mọi người ở đây.
“Muốn trách thì trách trại chủ của ngươi cùng cái tiểu bạch kiểm mới tới kia, nếu không phải ta không thể lấy Mộc Thuần Hi tiểu thư, ta như thế nào lại ra tay làm chuyện này “
Tiềng cười thấm người quanh quẩn trên không trung.
” Vệ Uy ta đã sớm biết ngươi lòng muôn dạ thú, nhưng cũng không ngờ đến ngươi ác độc như vậy” Trại chủ đó vội vàng vận nội công, muốn bức những bí thuốc trong cơ thể kia ra ngoài.
“Ha ha ha ép thuốc ra? Vô dụng! hôm nay hạ độc còn sẽ không cho các ngươi chết, bất quá. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook