Edit: Quân LyLúc sau Chu Dũng đã chết, những người cho Chu Dũng uống rượu độc có vẻ không bình tĩnh, bọn họ giết người thế gia, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cái này còn tốt, mặc kệ thế gia còn ai sống hay không, bọn họ đều không có cơ hội quay đầu nữa.Mặc Lâm Uyên cũng lộ ra một chút thả lỏng, hắn nhìn Dạ Mộc một cái, Dạ Mộc cũng nhìn hắn cười một cái, nhưng việc đêm nay còn chưa xong, tiệc tối này thời gian thật đúng là dài lâu.Sau một lát, cuối cùng nhóm người đều đã trở lại, bọn họ vốn dĩ đã về rồi nhưng lại bị phục kích, bọn họ còn cho rằng là người của thế gia, cái gì cũng đều không sợ.

Nhưng một đám người kia hiển nhiên ẩn núp đã lâu, bọn họ đều ăn mặc bình thường, cực kỳ quen thuộc với địa hình trong rừng, vây lấy bọn họ dây dưa lúc lâu cho nên mới về muộn hơn.Vốn dĩ Chu thái uý có dự cảm không tốt, muốn phái người nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây nhưng đối phương cũng đề phòng chiêu này, những người hắn cử ra báo tin đề không có ai trở về.Sau đó, trong rừng truyền đến một tiếng tiếng còi, những tên chặn đường đều biến mất, bọn họ vội vàng đuổi ra phát hiện hơn một trăm quan viên đang chờ bọn họ, doanh địa hàng ngàn người lặng ngắt như tờ, trong không khí có mùi thịt nướng với mùi rượu thơm, trên mặt đất có vết máu nhưng không có thi thể.Chu gia chủ vừa ra không lâu, Văn gia cũng từ trong rừng ra, Văn Tắc vừa ra, nữ tử cầu cứu Mặc Lâm Uyên lúc trước liền đi tìm hắn, khóc sướt mướt kể lại cho Văn Tắc nghe, Văn Tắc nhìn về phía Mặc Lâm Uyên với ánh mắt có chút phức tạp."Đây là có chuyện gì?"Chu gia chủ mang theo mười mấy người vào doanh địa, so lúc trước những người đó càng thêm chật vật, tươi cười cũng càng thêm tàn nhẫn,"Nói là tiệc tối, sao một chút không khí cũng không có?"Mặc Lâm Uyên nhìn hắn cười,"Vết máu trên người Chu gia chủ thật chói mắt, bị thương sao?"Da mặt Chu gia chủ run lên, cười nói,"Giờ là đêm săn mà, khó tránh khỏi gặp phải mấy súc sinh không có mắt, máu này là bị bắn lên, không đáng ngại."Người trên chỗ ngồi nghe xong đều run lên.Không đáng ngại, bởi vì Văn gia và Chu gia đã trở lại, nhưng Chung gia tới một người cũng không trở về.Vốn dĩ thấy thế gia vẫn còn người sống trở về, hơn bốn mươi quan viên còn có điểm không cam lòng.


Nhưng hiện tại, bọn họ thấy thế gia chém giết lẫn nhau để sống sót thì đột nhiên cảm thấy theo phe hoàng đế tựa hồ cũng không có gì không tốt.Mặc Lâm Uyên lại hỏi,"Vậy sao không thấy Chung gia chủ, quan hệ giữa các ngươi vẫn luôn rất tốt, chẳng lẽ không đi cùng nhau sao?"Nói đến đây, ánh mắt Chu Cổ có chút hưng phấn!Hắn lắc đầu,"Việc đi săn này làm sao mà đi cùng được? Nhỡ không cẩn thận ngộ thương thì phải làm sao? Thần không nhìn thấy bọn họ, có lẽ bọn họ bị chuyện gì trì hoãn rồi!"Cái gì trì hoãn, rõ ràng chính là đã chết! Mọi người nhớ tới lúc trước thế gia đoàn kết không rời, giờ nhìn lại đột nhiên cảm thấy có chút không rét mà run.

Quả nhiên, không có bằng hữu vĩnh cửu, chỉ có ích lợi mới vĩnh cửu.Thấy mọi người đều không nói, Chu thái uý cười lạnh hai tiếng,"Náo loạn lâu như vậy, mọi người đều đói bụng rồi.

Bệ hạ, có phải nên khai tiệc rồi không?"Mặc Lâm Uyên nói,"Không vội."Hắn đột nhiên để người lấy ra một xấp sổ con, vung tay lên, những sổ con liền rơi tán loạn xuống."Trước khi khai tiệc, trẫm còn có một việc muốn xử lý."Hắn hơi hơi mỉm cười, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Cổ,"Chu gia chủ, có người cáo ngươi tham ô quân lương, mua bán chức quan, gian lận khoa cử, 21 tử tội! Ngươi đã biết tội chưa?!"Chu Cổ sửng sốt, ngay sau đó kinh sợ bước ra khỏi hàng quỳ xuống,"Bệ hạ biết rõ, lão thần đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, sao lại làm việc như vậy được?"Trong lòng hắn nghẹn đến mức muốn phát hỏa, nhìn qua rất sợ hãi, trên thực tế căn bản không lo lắng Mặc Lâm Uyên sẽ làm gì hắn.


Vì sao ư? Vì hắn nghĩ Mặc Lâm Uyên không có chứng cứ."Không thừa nhận? Cũng phải, việc như vậy một người làm chắc không đủ, vậy chúng ta nói từng tội một nhé.""Ba năm trước đây Lương Châu đại hạn, trẫm phát ngân lượng cứu tế ngươi ngầm chiếm một nửa! Chuyện này ngươi nhận tội không?"Chu Cổ ương ngạnh nói,"Tuyệt đối không có việc này!""Rất tốt!"Mặc Lâm Uyên vỗ tay một cái, có vài người đi ra,"Triệu Trang, Vương Quý, Mộc Quảng, các ngươi bước ra khỏi hàng."Ba người này là ba người trong hơn bốn mươi quan viên đã tuyên thệ nguyện trung thành với hoàng đế lúc nãy.Trong lòng bọn họ cả kinh, vội vàng quỳ trước mặt hoàng đế, Mặc Lâm Uyên hỏi,"Triệu Trang, Vương Quý, lúc trước trẫm phái các ngươi đi cứu tế, có phải các ngươi cũng tham ô không ít bạc nhỉ?"Lúc trước Mặc Lâm Uyên phát một trăm vạn lượng cứu tế, đây là việc tất cả mọi người đều biết.Triệu Trang với Vương Quý liếc nhau, từng người đều thấy được trên đầu đối phương đầy mồ hôi lạnh.

Mà trung thần của Chu Cổ ở khắp nơi, hắn căn bản không sợ những người này dám bán đứng mình.Ai ngờ giây tiếp theo, Triệu Trang dập đầu nói,"Hồi bệ hạ! Chỉ có.....chỉ có 40 vạn lượng!"Mọi người đều hít hà một hơi, Chu gia xuống tay cũng quá độc ác rồi?! Ỷ vào mình có đứa con trai ở Hộ Bộ, một đao cắt miếng thịt lớn như vậy, lại qua tay biết bao quan lại nữa, cuối cùng dân chạy nạn được cái gì?"Ngươi nói bậy!"Chu Cổ cũng không nghĩ tới người này sẽ bán đứng mình! Hắn đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Triệu Trang phẫn nộ hô,"Ngươi ngậm máu phun người!"Mặc Lâm Uyên mặc kệ hắn rít gào thế nào, lại hỏi cái tiếp theo,"Mộc Quảng, ngươi nói, lúc trước trẫm phái ngươi đi điều tra tình hình cứu tế, ngươi báo cáo với trẫm thế nào?"Lúc trước Mộc Quảng nói gì, những người ở đây đều biết rõ.

Mộc Quảng nói, nạn dân cảm tạ hoàng ân không ngớt, còn mang về một phong huyết thư của người dân biểu đạt lòng cảm kích.Mộc Quảng cả người run rẩy, tới rồi! Lúc trước hắn làm những việc đó, hiện tại báo ứng tới rồi!Hắn không dám nói ra tình hình thực tế, nhưng lúc này, hắn lên lưng cọp khó leo xuống!Mục đích của hoàng đế hiện giờ là loại trừ Chu gia, hắn tuy làm chuyện xấu, nhưng nếu giúp hoàng đế có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội, miễn tội chết.Nếu hắn không phối hợp, hoàng đế mà còn hậu chiêu thì tất nhiên hắn sẽ có kết cục sống không bằng chết!Sống chết trước mắt, Mộc Quảng đột nhiên rõ ràng tất cả!Từ đêm săn, Chu Dũng cho đến bây giờ, tất cả đều dựa theo kế hoạch của hoàng đế.


Vậy thì tối nay sợ là Chu Cổ không thoát khỏi! Hiện tại nên đứng bên nào hắn rất rõ ràng.Vì thế hắn đột nhiên dập đầu, la lớn!"Bệ hạ, thần đáng chết! Lúc trước Lương Châu gặp hoạ, bởi vì vật tư cứu tế của triều đình cứu tế quá ít làm chết đói không ít người, lúc thần đi điều tra nơi đó đang có ôn dịch, bởi vì có phủ nha áp chế nên bọn họ mới không tạo phản!"Hắn nói làm mọi người kinh hãi không thôi, Mộc Quảng thừa nhận? Hắn chẳng lẽ không sợ chết sao?!Chu Cổ lui về phía sau vài bước, hắn cũng không nghĩ tới Mộc Quảng sẽ thừa nhận, nói dối tình hình thiên tai là khi quân, đây chính là tử tội!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương