Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc
Chương 52: Tần Bách quay trở lại?

********

Đảo mắt đã qua hai ngày, Tiếu Nam chỉ còn một ngày nữa là về nước, cả người Tô Thần rõ ràng trở nên bay bổng lâng lâng, Fancy trêu chọc cậu có phải mùa xuân đã về hay không.

Tan ca cậu lập tức đến siêu thị mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, nghĩ đến ngày mai sẽ cấp cho người đàn ông một cái kinh hỉ lớn, sau đó hướng hắn thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình. Nghĩ đến chuyện người đàn ông kinh ngạc cau lên bộ lông mày, còn có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng của hắn, Tô Thần không nhịn được cười rộ lên.

Người đàn ông xứng đáng làm người yêu cậu, mặc dù bề ngoài lãnh khốc, nhưng Tô Thần biết bàn tay to lớn tô ráp kia có biết bao nhiêu ôn nhu, còn môi mỏng bình thường luôn mím chặt lúc động tình sẽ phát ra bao nhiêu ngọt ngào,…

Không muốn mặt mình đỏ đến nổ tung, Tô Thần nhanh chóng tính tiền rồi lao ra khỏi siêu thị ấm áp, không khí lạnh lẽo bên ngoài làm tâm tình khô nóng của cậu thoáng dịu đi không ít.

Xách theo nguyên liệu nấu ăn quay trở lại nhà trọ thì mặt trời đã đi xuống, ở phương bắc vào mùa đông ban ngày thường rất ngắn đêm lại dài, thường thường chỉ cần đến sáu giờ trời đã tối đen. Đèn đường vẫn kiểu cũ không chiếu được ra bao nhiêu ánh sáng, huống chi đây là tòa nhà chung cư đã lâu, đồ vật sử dụng tất nhiên cũng không sánh được với nơi khác.

Tô Thần xách mấy túi thức ăn vừa mua được tiến vào tòa nhà, một lần nữa căn dặn bản thân mình phải thay bóng điện mới.

“A Thần..”

Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng hô to, Tô Thần nhất thời càng trở nên hoảng sợ, nhìn kỹ lại cậu thấy một cái bóng quen thuộc chậm rãi xuất hiện phía sau ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường.

Ngẩn người nhìn chăm chăm kẻ đến gần, hô hấp của cậu cũng bình ổn lại, sao y lại ở chỗ này?

“Anh sao lại biết tôi ở chỗ này?”

“A Ngũ cũng là bạn học của anh, em đã quên sao?”

Tần Bách đừng trước mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn không che được dấu vết uể oải, lúc mở miệng Tô Thần có thể ngửi được mùi rượu nặng từ y, chưa phát giác được mình nhíu mày: “Anh uống rượu?”

Tuy rằng bóng tôi đã buông xuống, nhưng dù sao cũng mới là chạng vạng, Tô Thần biết trước kia Tần Bách sợ lỡ công việc không bao giờ ăn uống hát hò vào giơ này, nhưng ngửi được mùi rượu hiện tại chắc hẳn đã uống không ít.

Nghe được lời cậu nói, thần sắc Tần Bách bỗng nhiên sáng ngời, hai mắt quen thuộc của y lộ ra vẻ nhu tình: “Anh không có say, không cần lo lắng cho anh.”

Tô Thần quay mắt, biết Tần Bách đại khái hiểu sai ý mình, liền dời đi vấn đề: “Anh tới Bắc Kinh công tác sao?”

“Anh tới thăm em.”

Hai mắt Tần Bách vẫn ôn nhu như trước, Tô Thần nhìn như không thấy: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi rất khỏe.”

Trong mắt Tần Bách lập tức hiện lên vài phần nghi hoặc, y nhìn thẳng vào mắt Tô Thần, tựa hồ muốn thấu hiểu cậu: “A Thần, em thay đổi rồi, anh cảm giác em so với trước kia hấp dẫn hơn rất nhiều…”

“Nếu không có chuyện gì khác, tôi phải vào nhà trước, tôi rất mệt.” Tô Thần cắt dứt lời nói của y, không hiểu y đứng trong gió lạnh lẽo thế này nói nhưng lời như vậy là có ý gì.

“Anh rất nhớ em..”

Nỉ non yêu thương, Tần Bách nắm lấy đầu vai cậu, chậm rãi cúi xuống làm bộ muốn hôn.

Tô Thần cả kinh lắp bắp lùi về phía sau, nhìn xung quanh không có bóng người thấp giọng nói với y: “Chúng ta đã chia tay, anh cũng có gia đình của mình, không nên nói những loại lời này.’

Yên lặng nhìn người đàn ông diễn xuất như diễn viên phim cẩu huyết tám giờ, Tô Thần chỉ cảm thấy bi thương không nên lời, đây chính là người cậu tâm tâm niệm niệm suốt mười năm hay sao? Sao có thể khó coi như vậy.

Thấy cậu không nói lời nào, Tần Bách tiến lên một bước: “ A Thần, anh không thể sống thiếu em, em hãy tha thứ cho anh?!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương