Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc
Chương 42: Thời gian trôi đi

****

Tan tầm ngày hôm sau Tô Thần đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu dùng để nấu ăn,  lúc về đến thang máy cậu vô cùng sửng sốt, trước cửa là một thân ảnh vô cùng quen thuộc, theo bản năng muốn quay ngược lại thang máy, nhưng đối phương đã nhanh chóng quay lại, cậu không thể làm gì khác hơn là cúi đầu bước qua.

“Tô..” Nam hài nhìn cậu có chút do dự bất ab.

Cậu lấy chìa khóa tra vào ổ, cánh tay kéo cửa ngừng lại, cuối cùng không đành lòng mà thở dài: “Vào đi.”

Hai mắt Duyệt Dạ vui mừng sáng lên, vội vàng theo cậu vào phòng, lúc hắn đổi giầy Tô Thần đi vào phòng bếp làm đồ ăn, hắn đến đứng nhìn bên cửa bếp  cũng không dám lên tiếng quấy rầy cậu.

Yên lặng rửa rau thái thái, nửa giờ sau một bữa cơm gia đình hai người đã được dọn lên, múc hai chén cơm tẻ ngọt ngào, Tô Thần đưa cho hắn một chén.

Duyệt dạ cắn cắn, trong miệng là hương vị đồ ăn cùng cơm quen thuộc, Tô Thần ngồi bên cạnh hắn lại không nâng đũa, chỉ chăm chăm nhìn hắn.

Trong miệng nhạt như uống nước ốc, Tô Thần đối với việc Duyệt Dạ đến chơi có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng sau lần ấy hai người sẽ chẳng bao giờ..gặp lại nhau nữa.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, vẫn như cũ yên lặng rửa bát, đi vào phòng khách lại bắt gặp khuôn mặt uất ức hậm hực của Duyệt Dạ, nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp lúc hai người đi câu cá, cuối cùng cậu vẫn mở miệng trước: “Có chuyện gì sao?

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt to màu hổ phách nhất thời chứa đầy nước mắt, giọng nói tràn đầy nghẹn ngào: “Anh…Đừng không để ý đến tôi.”

Tô Thần yên lặng, cậu chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Duyệt Dạ, đáy lóng nhất thời cay cay, trong miệng cũng tràn ra hương vị chua xót, cậu nhìn người thanh niên đang hèn mọn cầu xin mình, cũng muốn làm gì đó để tất cả như chưa từng phát sinh. Chỉ có điều quan hệ của cậu cùng Duyệt Dạ không nên gặp lại là tốt nhất.

Ánh mắt Tô Thần chầm chậm lướt qua Duyệt Dạ dừng lại trên đôi môi hồng nhuận làm của hắn khiến cậu không khỏi giật mình, không nghi ngờ gì người đàn ông đã từng rất yêu thích đôi môi này…

“Dạ.” Trong mắt cậu nổi lên vài phần bất đắc dĩ, hơi quay đầu mà nói: “ Công việc sau này của tôi chủ yếu sẽ ở Hong Kong, cũng không có nhiều thời gian đến Mị Sắc nữa.”

Duyệt Dạ run lên, trừng lớn mắt nhìn cậu, không gian vắng lặng yên ả một lát sau trên khuôn mặt lộ vẻ thương tâm cười khổ nói: “Tôi biết, tôi sẽ không từ bỏ đâu.”

Cậu không tiếp tục nói, thực ra làm việc ở nơi nào không quan trọng, chỉ là trong tim Tô Thần đã không muốn ở gần hắn, hắn chỉ có thể đợi, chờ Tô Thần nguyện ý chấp nhận làm bạn với hắn lại lần nữa.

Chăm chăm nhìn bóng lưng Duyệt Dạ biến mất sau cửa lớn, Tô Thần dùng sức nhắm chặt mắt, nhưng không ngăn được nước mắt nóng ẩm rơi xuống, cảm giác khó chịu không nói nên lời, cậu hiểu dù có thể làm bạn lại nhưng tình bạn của họ không thể vô lo vô ưu tựa như dương quang màu hạ sáng rực được nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương