Lễ phục tối màu xanh nước biển, vạt áo dài quét đất, từ trên xuống dưới dần dần biến màu càng đậm, có thể kéo dài tỷ lệ thân thể, làm cho người mặc càng thêm thon thả.

Thực ra trực diện nhìn, cổ áo chỉ đến xương quai xanh, cũng không có điểm nào đặc biệt, nhưng quay ra đằng sau nhìn, thì trong mắt đầy kinh diễm.

Đằng sau lưng là cổ chữ v, sâu đến cổ câu, lộ ra toàn bộ lưng.

Thủy Tinh chép miệng khen ngợi "Thật là đẹp!Lưng bạn đẹp quá! Xương bướm đẹp đến hoàn mỹ!"

"Hay là xõa tóc đi!" Diệp Phi nhỏ tiếng nói, tóc Diệp Phi bị Thủy Tinh xếp hoa trên đầu, cả tấm lưng lộ ra không chút che chắn.

Cô không bao giờ mặc y phục lộ như vậy, lần đầu mặc không quen.

"Trang phục hở lưng là hở lưng, bạn để xõa tóc thì quê lắm! Cái cặp tóc đưa bạn mang, còn có túi cầm tay." Thủy Tinh tê liệt trang điểm cho Diệp Phi, kẹp tóc pha lê màu xanh của Swarovski mang trên đầu Diệp Phi.


Diệp Phi mặc quần áo xong và nhìn mình trong gương, qua nhiên được Thủy Tinh tranh điểm cho không giống mình nữa rồi.

Thủy Tinh lại từ Thủy gia điều tiết xe đến đón Diệp Phi.

Diệp Phi cảm thấy mình như cô bé lọ lem ngồi lên xe ngựa bí đỏ. Chỉ có điều hoàng tử người bên cạnh không phải anh ấy.

Thiên Tịnh ở phòng khách tiếp đãi đón khách, bởi vì có sự xuất hiện của Mộ gia, cô ta mượn danh ngĩa của Mộ gia, mời đến toàn bộ quý tộc của nước zh.

Diệp Phi từ từ trên xe bước xuống, dẫm lên thảm đỏ đi vào trong, thập phần khí thế nữ vương.

Mọi người trong phòng khách kinh ngạc, nhất thời không nhận ra vị giàu có xinh đẹp này là tiểu thư nhà nào.

Mắt Thiên Tịnh căng hết cỡ, nghi hoặc nhìn theo quần áo trên người Dệp Phi, lễ phục theo mùa phiên bản mới số lượng có hạn.


Đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Diệp Phi và cô ta giống nhau.

Đều là lễ phục giống nhau, Diệp Phi màu xanh, cô ta màu hồng.

Nhưng rõ ràng là giống nhau, không biết tại sao Diệp Phi mặc vào đặc biệt có khí thế nữ vương, mà cô ta thì hiện lên quê mùa.

Diệp Phi không hồi hộp nhìn thấy Mộ Thương Nam đứng cạnh Thiên Tịnh, tâm can 1 trận co rút đau đớn, đau rõ ràng như vậy, cô nghĩ cô bị bệnh thật rồi, sớm biết được kết quả, vậy mà tim vẫn đau!

Cô khinh bỉ nhìn Thiên Tịnh, quả nhiên Thiên Tịnh xõa tóc, kéo thấp giá trị trang phục này, Thủy Tinh giúp cô trang điểm nude, còn Thiên Tịnh trang điểm thật quê mùa.

"Chị họ, sinh nhật vui vẻ!" Cô cong khóe môi cười, tiến về phía Thiên Tịnh.

Sắc mặt Thiên Tịnh biến đổi, vốn dĩ là muốn Mộ Thương Nam nhìn thấy Diệp Phi nhếch nhác đi vào, kết quả là Diệp Phi từng giây từng phút hạ cô ta xuống.


"Em họ, em đến rồi. Mau đến gặp anh rể tương lai của em. Còn có bố mẹ chồng, em chồng tương lai của chị." Cô ta cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ Diệp Phi.

Diệp Phi đi qua, người nhà Mộ gia đều đến đủ rồi, bao gồm cả Mộ Lạc Lạc.

"Chào Mộ tổng giám đốc, chào chú dì." Diệp Phi lễ phép chào hỏi.

Ánh mắt cô tự động né tránh ánh mắt Mộ Thương Nam, trong đầu sớm đã cho anh ta vào danh sách đen rồi.

Ánh mắt Mộ Thương Nam khóa chặt trên người Diệp Phi, giống như đem cô khắc vào trong con ngươi, ánh mắt quét toàn bộ phòng khách, toàn bộ các công tử anh em dõi theo Diệp Phi nhìn, đều bị anh ta đưa vào danh sách đen, quay về anh ta sẽ cắt đứt qua lại kinh doanh những công ty này.

Dám nhìn người con gái của anh, anh ta cho bọn họ không biết bản thân bị phá sản như nào.

"Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, mặc lễ phục cũng có thể lẳиɠ ɭơ đến tận đầu! Cô loại trang phục này mặc với không mặc có khác nhau không? 10 phần giống người đàn bà phóng đãng." Mộ Lạc Lạc hung hăng nói, trong đầu đều là bức ảnh thân thiết ăn cơm của Diệp Phi và Cung Trạch Vũ.
"Đúng vậy, may là Thiên Tịnh nhà chúng ta thận trọng." Liễu Họa nói.

"Để mọi người chê cười rồi, là tôi không dạy dỗ tốt con gái mình, có điều cháu gái tôi phẩm chất đặc biệt tốt!"" Thiên Huệ không quên trước mặt mọi người bôi xấu Diệp Phi, nâng cao Thiên Tịnh.

Diệp Phi cong nhẹ khóe miệng, "Trang phục của tôi trên thế giới phiên bản số lượng có hạn, nếu như tất cả những người mặc lễ phục này đều là hồ ly tinh, vậy vương phi nước Anh cũng được tính là 1 rồi. Chị họ, chị mặc cùng phiên bản với em, không biết chị coi là cái gì?" Cô không khách khí cướp lời lại.

Mộ Lạc Lạc lúc này mới ý thức tới, Thiên Tịnh mặc cũng cùng khoản, nói thật là, Thiên Tịnh thật sự không toát ra được phong cách của lễ phục này, nên bị cô ta phớt lờ đi.

"Tôi không phải ý này, lễ phục được mặc trên người Vương Phi, tự nhiên là khí chất của vương phi, mặc lên người Thiên Tịnh, tự nhiên là khí chất của Mộ gia chúng tôi, mặc lên người cô? Ha ha!"
Diệp Phi không vội không vàng "Cô là muốn nói tôi rất có khí chất của Diệp gia? Ha ha, mẹ, xem ra con có di truyền từ mẹ."

Cô quyết đoán chửi lại Thiên Tịnh.

Mặt Thiên Tịnh trắng nhợt, lại bị Diệp Phi chửi.

"Tôi thừa nhận, do tôi dạy con không phương pháp, là lỗi của tôi."

"Tôi lại cảm thấy tự Diệp Phi giáo dục Diệp Phi rất tốt! Phi Phi, đồng ý làm bạn nhảy của anh chứ?" Cung Trạch Vũ 1 thân y phục Tây màu trắng lịch sự đi tới trước mặt Diệp Phi, đưa tay hướng Diệp Phi.

Phong cách khiêm tốn và quý ông của Cung Trạch Vũ, cũng là 1 trong những người tình trong mộng của các cô gái chưa chồng nước zh.

Lời anh ta rước tới sự choáng váng của phụ nữ trong phòng, người đàn ông xuất sắc như này lại để Diệp Phi làm bạn nhảy.

Diệp Phi chìa tay vào trong tay người đàn ông, Mộ Thương Nam đáng chết nhìn cái gì mà nhìn, cô chỉ cảm thấy bị Mộ Thương Nam nhìn đến toàn thân nổi da ga, cô đương nhiên mong muốn Cung Trạch Vũ làm bạn nhảy của cô rồi, ít nhất thì Cung Trạch Vũ có thể bảo vệ cô.
Cung Trạch Vũ 1 tay nắm lấy tay Diệp Phi, 1 tay khác dừng ở eo của cô gái, đưa cô kéo vào trong lòng

"Anh đưa em đi lấy rượu."

Diệp Phi theo Cung Trạch Vũ đi lấy rượu, không thèm nhìn lại Thiên Tịnh và Mộ Thương Nam 1 lần.

Ánh mắt Mộ Thương Nam hung hăng nhìn tay Cung Trạch Vũ, dám sờ vào lưng người phụ nữ của anh ta, Cung Trạch Vũ, tay anh có thể phế rồi!

Anh ta nói 1 tiếng thất lễ, bước qua người Thiên Tịnh rời đi.

Thiên Tịnh chỉ thiếu tức đến thổ huyết, Mộ Thương Nam ở bên cạnh cô ta nhìn phụ nữ đều là Diệp Phi!

Cô ta đưa tay kéo Mộ Lạc Lạc, đem Mộ Lạc Lạc giả vờ đi lấy hoa quả.

"Em nhìn thấy rồi, Diệp Phi rõ ràng tranh Cung Trạch Vũ với em." Cô ta ép tiếng nói.

"Em muốn gϊếŧ cô ta!" Mộ Lạc Lạc nhỏ giọng nói.

"Đừng kích động. Có người càng muốn gϊếŧ cô ta, Ông chủ Vương vốn dĩ lấy cô ta bị phá sản kèm theo cái chết tai nạn xe li kì, có người nghi ngờ có người cố ý muốn mạng của ông chủ Vương, 2 đứa con trai của ông ta đều muốn báo thù cô ta. Bọn họ đã mai phục trong biệt thự rồi. Lần này chị trực tiếp hạ thuốc cô ta, để cô ta và 2 người đàn ông đó lén lút tình tứ." Thiên Tịnh nói.
Khóe miệng Mộ Lạc Lạc cong lên, "Được, cho tất cả mọi người nhìn thấy phóng đãng của cô ta!"

Tâm mày Thiên Tịnh nhíu lại, "Nhưng nếu chị đưa cô ta rượu uống, cô ta khẳng định không uống. Phải nghĩ cách để cô ta uống vào, nếu không uống, tất cả đều vô ích."

Ánh mắt Mộ Lạc Lạc chuyển động, "Đưa rượu cho em! Em có cách cho cô ta uống!"

Đáp án trong dự đoán, Thiên Tịnh biết Mộ Lạc lạc này sẽ tự động sa vào trở thành con cờ của cô ta, cho dù tương lai bị điều tra, Mộ Thương Nam cũng chỉ có thể điều tra được Mộ Lạc Lạc, điều tả không ra cô ta!

Cô ta bỏ 1 viên nang truyền vào trong tay Mộ Lạc Lạc, " Viên nang có thể kẹp giữa các ngón tay, chỉ cần bóp là vỡ, chỉ cần 1, 2 giọt là đủ rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương