Kể từ khi xảy ra quan hệ, trong lòng Thiệu Tuấn quả thật có biến hóa nho nhỏ, tham muốn giữ lấy mạnh hơn, tất cả thích quyết định thay cho Tăng Tĩnh Ngữ, theo ý anh Tăng Tĩnh Ngữ đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.

Mà trên thực tế, xác thực trước kia anh cái loại con gái dịu dàng ít nói, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc anh không thương Tăng Tĩnh Ngữ, chỉ là theo trình độ lên nói, anh nghĩ đem dáng vẻ Tăng Tĩnh Ngữ biến thành mẫu người mình thích.

Nhưng Tăng Tĩnh Ngữ lại không nghĩ như vậy, cô không thích bị nắm trong tay, không thích Thiệu Tuấn bá đạo quyết định thay mình tất cả, kết quả là, chuyện này trở thành kíp nổ trong bụng người nào đó rồi, Tăng Tĩnh Ngữ xù lông rồi.

Cũng may tâm tư Thiệu Tuấn cũng mạnh mẽ lắm, thậm chí ngay cả mình cũng không ý thức được điểm ấy, cho nên anh rất bình tĩnh nắm cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ, rất tùy ý nói: " Em nghĩ cái gì vậy chứ? Anh chỉ cảm thấy em mặc rất đẹp mà thôi."

Vừa nghe Thiệu Tuấn nói xong, người nào đó có tính tự luyến lập tức kiêu ngạo, mặt hả hê nói "Dáng người của em tốt như vậy, mặc cái gì cũng đẹp."

Thiệu Tuấn kéo bả vai Tăng Tĩnh Ngữ, tăng lực phối hợp nói: "Nếu mặc đẹp, vậy thì mua nhiều một chút." Anh rất lâu mới có thể về được một lần, cho nên phải quý trọng từng giây từng phút ở cùng cô, thậm chí hận không thể đem tất cả những thứ anh thiếu cô hai năm qua bù đắp cho cô.

Kế tiếp, hai người lại mua rất nhiều quần áo, quần áo Tăng Tĩnh Ngữ thiên về phía có cá tính, thí dụ như trước ngực áo T shirt in bàn chân lớn hoặc là đầu lâu, hoặc quần jean thì nơi này thiếu một góc, nơi đó có cái lỗ. Mà Thiệu Tuấn thì rất yêu thích quần áo nữ truyền thống.

Mỗi lần Tăng Tĩnh Ngữ thay quần áo cá tính cô thích, rồi hỏi Thiệu Tuấn nhìn có được hay không, mặt Thiệu Tuấn khó chịu lắc đầu, không có chút nào đẹp mắt, mỗi lần thay cái loại quần áo thục nữ thì mặt Thiệu Tuấn liền tươi cười nói rất đẹp.

Cho nên, kết quả sau cùng chính là không nhịn được tất cả các loại quần áo con gái. Dĩ nhiên, Thiệu Tuấn cũng mua vài món, anh vốn không muốn mua những thữ đó, quanh năm suốt tháng cũng sống ở doanh trại, căn bản không có cơ hội mặc, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ kiên trì, nên cũng phải mua.

Áo tình nhân.

Dạo phố xong sau hai người ngồi xe trở về nhà Tăng Tĩnh Ngữ, trên đường về Thiệu Tuấn đột nhiên nhận được điện thoại đội trưởng Lâm Phong gọi tới, đồng chí đội trưởng lời ít mà ý nhiều cho nói cho anh hai tin tức, một là diễn tập tại tập đoàn quân khu C, bộ đội đặc chủng mãnh hổ bị liệt vào diễn tập danh sách.

Kêu anh ngày mai phải trở về căn cứ; hai là việc một mình Tăng Tĩnh Ngữ thi tuyển vào căn cứ là không thể nào, ba tháng sau có cuộc thi tuyển chọn nữ bộ đội đặc chủng, nếu như Tăng Tĩnh Ngữ có thể thông qua, liền phá lệ cho cô trúng tuyển vào căn cứ.

Đối với cái kết quả này, Thiệu Tuấn không biết là nên vui hay nên buồn. Vui chính là ít nhất còn có cơ hội nữa, lo chính là, cuộc thi tuyển chọn bộ đội đặc chủng, Tăng Tĩnh Ngữ chỉ học y, thể năng (năng lực + sức khỏe) khẳng định theo không kịp, hơn nữa chính mình cũng từng thi qua, cái khuôn phép kia quá khắc nghiệt, thật không phải là một loại khổ bình thường.

Vậy mà, anh ưu sầu nhưng Tăng Tĩnh Ngữ hoàn toàn không để đến, bàn tay vung lên, "Không phải chỉ là cuộc thi tuyển chọn nữ bộ đội đặc chủng thôi sao? Có cái gì đáng sợ, chỉ cần là người có thể thông qua, em liền nhất định có thể thông qua."

Thiệu Tuấn nghĩ, nếu nói nghé con không sợ cọp, đại khái Tăng Tĩnh Ngữ chính là người như thế, bởi vì chưa từng trải qua, cho nên một chút sợ hãi ở bên trong lòng của cũng không có, có lẽ đây cũng là chuyện tốt.

Lúc hai người trở lại nhà họ Tăng thì trời đã tối rồi, đi dạo một ngày Tăng Tĩnh Ngữ mệt không sao tả được, về nhà liền nằm ngay đơ trên ghế sa lon. Ngược lại Thiệu Tuấn một chút mệt cũng không có, cưng chìu sờ sờ tóc Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Nếu mệt thì nên về giường ngủ, làm xong cơm tối sẽ gọi em."

Tăng Tĩnh Ngữ vọt ngồi dậy, ôm Thiệu Tuấn muốn cọ xát lấy lòng nói: "Thân ái, anh thật tốt, em yêu anh chết mất."

Thiệu Tuấn vỗ vỗ bả vai của cô, "Được rồi, em đi ngủ đi."

Tăng Tĩnh Ngữ xách quần áo mới mua lên lầu, Thiệu Tuấn vào phòng bếp nấu cơm, anh cho là Tăng Tĩnh Ngữ phải ngủ ít nhất nửa giờ mới có thể xuống, nhưng không tới mười phút sau, cô gái kia mặc đồ ở nhà vào phòng bếp.

Lúc này Thiệu Tuấn đã đem cơm nấu, đang đứng rửa rau, Tăng Tĩnh Ngữ kì kèo mè nheo chạy tới, đứng ở một bên chuyên tâm nhìn mấy giây nói: "Thân ái, anh đi làm cái khác, cái này để em."

Thiệu Tuấn cười một cái nói: "Được."

Giờ khắc này, bọn họ giống như vợ chồng. Phòng rộng rãi, cô vợ xinh đẹp an tĩnh đứng rửa rau, bên ngoài, người chồng đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn người vợ rồi trao đổi ánh mắt tình tứ với nhau, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.

Tình nồng ý mật. Không nên quá nhiều lời, đơn giản một giây nhìn thẳng vào mắt cũng toát ra tình yêu say đắm đối với bên kia, trong lòng anh có em, trong lòng em có anh.

Hai người cùng nhau chuẩn bị công việc kỹ càng, sau đó Thiệu Tuấn bật lửa nấu thức ăn, Tăng Tĩnh Ngữ đứng ở một bên lẳng lặng quan sát, càng xem càng cảm thấy thỏa mãn, thậm chí tâm tình thật tốt trêu ghẹo Thiệu Tuấn nói: "Thân ái, anh quả thực là cực phẩm trong truyền thuyết, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, em thật sự đã kiếm được lợi lớn rồi."

Thiệu Tuấn phẫn hận trừng tiểu gia hỏa được voi đòi tiên một cái, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đó là hình dung con gái, gương mặt Thiệu Tuấn tức giận nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, trầm giọng nói: "Em rỗi rãnh nhàm chán thì đi xem ti vi, nếu không thì anh đi xem ti vi em tới làm thức ăn?"

Thiệu Tuấn phẫn hận trừng tiểu gia hỏa được voi đòi tiên một cái, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đó là hình dung con gái, gương mặt Thiệu Tuấn tức giận nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, trầm giọng nói: "Em rỗi rãnh nhàm chán thì đi xem ti vi, nếu không thì anh đi xem ti vi em tới làm thức ăn?"

"Thôi, để em đi xem ti vi thôi." Tuy nói người khác rất muốn ở lại, chỉ là nhìn nét mặt Thiệu Tuấn nổi giận, Tăng Tĩnh Ngữ cũng không dám quá mức càn rỡ, ảo não chạy.

Nguyên liệu trong tủ lạnh có hạn, cho nên bữa ăn tối làm rất đơn giản, thịt bò xào tiêu, canh cải với trứng, khoai tây sợi trộn chua ngọt. Thiệu Tuấn làm xong món ăn gọi Tăng Tĩnh Ngữ đến giúp đỡ, hai người phân công hợp tác, cầm chén bưng thức ăn, phối hợp tương đối ăn ý. Một bữa cơm cũng là nhẹ nhàng đi qua.

Tính, trên bàn, Tăng Tĩnh Ngữ không ngừng mà nói cái này ăn ngon cái đó cũng không tệ, thậm chí còn nói giỡn nói sau này nếu hai người bọn họ thất nghiệp có thể ra bên ngoài mở quán cơm nhỏ, nghe nói cái đó rất có tiền.

Thiệu Tuấn cưng chìu dùng chiếc đũa gõ đầu của cô, nghĩ thầm, thật không biết trong cái đầu người này đang nghĩ thứ gì.

Ngày hôm sau phải về doanh trại, hai người đi rửa mặt thật sớm rồi lên giường. Mới nếm thử chuyện tình dục, nên lần này hai người kích tình khá cao, mới vừa lên liền phát động, Tăng Tĩnh Ngữ cố ý thay cái váy ngủ, khí phách giạng chân lên hông của Thiệu Tuấn, tuyên bố muốn cưỡng bức anh, lại bị Thiệu Tuấn lật người trấn áp.

Không có cha mẹ nên không cố kỵ, Tăng Tĩnh Ngữ lớn giọng hô hào (trời ạ, sợ chị luôn), ". . . . . . . . . . . . Ừ. . . . . . . . . . . . A. . . . . . . . . . . . . . . . . . . Anh nhanh lên một chút. . . . . . . . . . . . . . . . ."

Nghe vậy, Thiệu Tuấn cũng buông ra lá gan, liều mạng rút ra chen vào, giống như động lực motor, chợt dùng sức, giống như dã thú đang khát máu, tung hoành rong ruỗi dũng cảm tiến tới.

Tăng Tĩnh Ngữ ôm cổ của anh thở gấp liên tiếp, nghe được Thiệu Tuấn nhiệt huyết sôi trào, động càng phát ra sức. Nhiệt độ trong phòng nhất thời lên cao, mồ hôi lớn như hạt đậu rơi trên người Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ thân mật liếm anh vành tai, hôn gò má ướt mồ hôi của anh.

Kích tình đi qua, Tăng Tĩnh Ngữ mệt mỏi gối lên lồng ngực nở nang của Thiệu Tuấn, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực anh, làm nũng oán trách nói: " Cho tới bây giờ anh cũng không có nói yêu em, nhanh một chút nói anh yêu em."

Thiệu Tuấn bắt được tay cô đang làm loạn, kích động kéo đến khóe miệng, mãnh liệt hôn hai cái nói: "Anh yêu em."

Ngày thứ hai phải về doanh trại, trời vừa sáng Thiệu Tuấn liền tỉnh, lúc này Tăng Tĩnh Ngữ vẫn còn ở trong giấc mộng. Thiệu Tuấn thận trọng rút cánh tay bị Tăng Tĩnh Ngữ gối lên, chỉ sợ đem người đánh thức.

Thiệu Tuấn nhặt quần áo trên đất, mặc vào rồi đi ra cửa, trước khi đi cho Tăng Tĩnh Ngữ để lại một tờ giấy, trên đó viết: Tĩnh Ngữ, anhđi trước. Thời gian quá gấp nên anh không kịp nữa làm bữa ăn sáng cho em, rời giường thì tự mình đi ra ngoài ăn, còn nữa, anh đã viết Kế hoạch huấn luyện cho em rồi, mở máy tính lên, nhớ xem.’’

Tăng Tĩnh Ngữ đến mười một giờ trưa mơi tỉnh, nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường, cô nho nhỏ oán trách từng cái. Không phải nói đánh thức em sao? Tại sao không nói một tiếng là đi rồi.

Chỉ là. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Không sao, chờ qua cuộc, đến lúc đó xem em trừng trị anh như thế nào.

Ngày thứ ba sau khi Thiệu Tuấn đi, Tăng Trường Quân trở lại, Tăng Tĩnh Ngữ rất hưng phấn đem chuyện tham gia cuộc thi tuyển chọn nữ bộ dội đặc chủng nói với ông, lần này Tăng Trường Quân rất đồng ý, thậm chí còn trực tiếp gọi một cú điện thoại đem người chuẩn bị vào bộ đội.

Cuộc huấn luyện vào bộ đội chân chính rất khác với quân huấn, thời điểm quân huấn chỉ đứng tư thế hành quân, đi đều bước ... Tiểu đả tiểu nháo, trong doanh trại thì khác, tất cả đều là bản lãnh thật sự. Trời còn chưa sáng liền rời giường, hơn nửa đêm lại bất ngờ tập họp, mỗi ngày mang vật nặng chạy.

Còn có đánh nhau, luyện tập nằm rạp, đi tới trong vũng bùn, vừa bắt đầu cô còn cảm thấy rất mới mẻ, nhưng không lâu về sau cô không chịu nổi, toàn thân cao thấp không có một chỗ không đau, lúc đi bộ chân run lên, chứ đừng nói những vết thương thứ tím bầm bị đá lúc đánh nhau trên tay.

Lúc đó Tăng Tĩnh Ngữ thật buồn bực muốn khóc, điện thoại di động bị buộc nộp lên không thể gọi điện thoại kể khổ với Thiệu Tuấn cũng không thể cầu cứu, thật thê thảm, ban đầu khoác lác nói ba đừng cho cô làm đặc quyền, cho nên nơi này không ai biết bối cảnh của cô, càng sẽ không có người đối xử đặc biệt với cô, mỗi ngày bị trưởng lớp mắng mặt xám mày tro. Trung gian có mấy ngày cô thật sự mệt không chịu nổi, trực tiếp ở phòng ngủ ngủ mất, không có huấn luyện, kết quả bị trưởng lớp mắng "Đào binh, thứ hèn nhát, cô cho rằng cô là VÕ Tắc Thiên à, muốn thế nào thì được cái đó, không muốn tới liền bò trở lại cho tôi."

Vừa mới bắt đầu cô còn có thể cãi lại, nhưng trưởng lớp căn bản không nể mặt cô, trực tiếp dùng vũ lực trấn áp, nhưng hai phe địch ta thực lực cách xa, Tăng Tĩnh Ngữ bị giáo huấn vô cùng thảm, cuối cùng không thể cuối đầu trước dâm uy của đồng chí trưởng lớp.

Tăng Tĩnh Ngữ tham gia huấn luyện ở doanh trại chịu nhiều đau khổ, đặc biệt là thời điểm huấn luyện dã ngoại, không có ăn, không tìm được đường, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nhưng vẫn phải là cắn răng nén lệ gian nan đi về phía trước.

Khi đó cô nghĩ chờ cô ra ngoài, cô sẽ mắng trưởng lớp chó má tôi muốn đem cô bóp chết, nhưng đến lúc thật sự sắp chia lìa thì cô mới biết mình không nỡ, đặc biệt là trưởng lớp, lúc huấn luyện dã ngoại cô bị trật chân, là trưởng lớp cõng cô trở về. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Từ cuối tháng năm đến đầu tháng chín, gần 4 tháng, không dài, cô và tỷ muội chung lớp đã tạo dựng được tình nghĩa, ngày ấy rời đi, các cô ấy đưa cô tới cửa, cô là người lạc quan, dọc theo đường đi đều cười, nói về sau mọi người còn có thể gọi điện thoại, tán gẫu Q-Q, cô muốn đem nụ cười đẹp nhất để lại cho mọi người, nhưng khi đứng ở cửa chính của doanh trại, cô vẫn là nhịn không được mà khóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương