Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt
-
Chương 49
Lý Ngọc và Thiệu Tuấn nói chuyện cuối cùng Lý Ngọc lấy được là kết thúc thảm bại.
Cô chưa từng nghĩ tới mình dự trước tính sau kế hoạc tỏ tình lâu như thế lại nhận lấy chính là kết thúc thê thảm như vậy, quả thật. . . . . . . . . . . . . . . . Cô không tìm được bất kỳ từ ngữ để hình dung mình lúc này nhếch nhác như thế nào.
Cho tới nay cô đều rất tỉnh táo, lý tính, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ tính toán được mất ra sao, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt lại như xe bị tuột xích, dĩ nhiên, không thể nói cô không đủ tỉnh táo, chỉ là khi thấy Thiệu Tuấn, tất cả lời kịch được xây dựng thật tốt kia toàn bộ biến thành trống rỗng, cô còn chưa nói được lời ‘em thích anh’, hơn nữa cô cũng không chịu nổi nét mặt cưng chìu của Thiệu Tuấn khi nhắc đến Tĩnh Ngữ, cho nên cô rất kích động, lời nói ra không chút đắn đo suy nghĩ.
Thật, không phải cô không lý tính, mà là tất cả lý trí bởi vì Thiệu Tuấn thiên vị Tăng Tĩnh Ngữ đã bị bay đi mất, không còn một mảnh, cô điên cuồng, cô ghen tỵ, cô không chaaos nhận lời mình đánh giá Tăng Tĩnh Ngữ là lời nói phỉ báng như Thiệu Tuấn nói, lời cô nói toàn bộ đều là sự thật, chỉ là Thiệu Tuấn thiên vị chỉ nhìn thấy cái tốt của Tăng Tĩnh Ngữ, hoặc là nói, cho dù Tăng Tĩnh Ngữ thật sự không tốt hoặ còn tệ hơn thế nữa, theo ý anh cũng là tốt, bởi vì anh yêu Tăng Tĩnh Ngữ. Mà ngược lại, cho dù là Tăng Tĩnh Ngữ tốt hơn thế, ở trong mắt Lý Ngọc cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt xấu của Tăng Tĩnh Ngữ mà thôi, bởi vì cô cực độ ghét Tăng Tĩnh Ngữ, vì vậy theo bản năng thấy Tăng Tĩnh Ngữ làm mọi chuyện đều xâu. Như vậy càng giống với câu "Khi người ta mang theo tình yêu mà nhìn thế giới, toàn bộ thế giới đều tràn đầy yêu, mà khi mang theo thất vọng nhìn thế giới, lại phát hiện toàn bộ thế giới đều bẩn thỉu, ghê tởm ."
Cho nên, chuyện trọng điểm không phải do Tăng Tĩnh Ngữ là người này như thế nào, mà là người nhìn cô đang ôm một loại tâm tính gì nhìn cô.
Có lẽ Lý Ngọc cũng không biết chính mình đã ghét Tăng Tĩnh Ngữ đạt đến cao độ như vậy, cho nên cô mới tự tin cho là Thiệu Tuấn cùng cô giống nhau, đều ghét Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng không ngờ, thực tế cùng với suy nghĩ của cô hoàn toàn khác biệt.
Cô hoàn toàn không thể hiểu vì sao Thiệu Tuấn lại thích Tăng Tĩnh Ngữ, thậm chí Thiệu Tuấn nói ra "Chẳng lẽ tôi không thích bạn gái của mình ngược lại phải thích cô" lúc đó cô cảm thấy rất hoang đường. Theo ý cô, Tăng Tĩnh Ngữ chính là loại người ỷ có ba làm quân trưởng sẽ không biết trời cao đất rộng, suốt ngày chỉ biết ỷ thế hiếp người, không chỉ có thế, cô ấy còn không biết liêm sỉ, quyến rũ người nơi nơi, khi còn là sinh viên năm nhất, cùng Thiệu Tuấn ở chung một chỗ nhưng sau lưng còn qua lại mờ ám với Tô Mặc, mà trong lớp cô kề vai sát cánh với nam sinh liền càng không cần phải nói rồi, một chút cũng không có căng thẳng hay tự ái của một cô gái nên có.
Huấn luyện viên Thiệu thế nhưng thích người như vậy, rốt cuộc là anh bị điên rồi hay là cái thế giới này điên rồi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chỉ là, cuối cùng cô tận lực bình phục tâm tình của mình, ngăn được nước mắt không chảy ra, rất nghiêm túc đối với Thiệu Tuấn nói: "Anh có thể không thích em, nhưng anh không thể vũ nhục em, có lẽ em hiểu sai rồi, anh là thích Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu em không thể ghét cô ấy, hơn nữa, em chưa bao giờ cho là em chửi bới cô ta, bởi vì những thứ kia đều là sự thật, chỉ là chúng ta nhìn nhận chuyện này bất đồng quan quan điểm mà thôi. Có lẽ, hôm nay em không nên tới tìm anh, ít nhất còn có thể cho em những suy nghĩ tốt. . . . . . . . . . . . . . . . Chỉ là, như vậy cũng tốt." Em hoàn toàn đứt hy vọng xa vời.
Lý Ngọc đi, không có trịnh trọng tỏ tình, cũng không có nói mình vì anh mà tham gia cuộc thi tuyển chọn quân y cho bộ đội đặc chủng, dĩ nhiên, càng không có nói ngày đó theo bản năng đẩy Tăng Tĩnh Ngữ một cái, không thể nói là cố ý, thật chính là một loại bản năng, bởi vì trong một khắc kia, cô nghĩ tới Tăng Tĩnh Ngữ khoác lác vô sỉ nói mình nhất định có thể qua cuộc thi tuyển chọn gắt gao kia, mà cô, không ưa nhất chính là Tăng Tĩnh Ngữ tự tin như thế, vì vậy, cứ như vậy không tự chủ được tăng cường sức lực.
Cô nghĩ, có lẽ cô thật đem Thiệu Tuấn tưởng tượng quá tốt đẹp, hơn nữa đem tình cảm Thiệu Tuấn đối với Tăng Tĩnh Ngữ tưởng tượng quá đơn giản, chỉ là mặc kệ nói thế nào, hôm nay là cô đối với Thiệu Tuấn triệt triệt để để thất vọng, có lẽ, người kia căn bản cũng không đáng giá để cô khổ tâm phí sức như vậy, căn bản không đáng giá để cô không ngại cực khổ tham gia cuộc thi tuyển chọn.
Mười giờ, Thiệu Tuấn liền trực tiếp từ quán trà đi bệnh viện, trên đường anh chủ động gọi điện thoại cho Tăng Tĩnh Ngữ, hỏi cô: "Ngày em ngã từ trên lầu xuống, có Lý Ngọc ở đó hay không."
"Có nha, ngày đó vừa đúng cô ấy tới bệnh viện tìm em cùng Trầm Ngôn chơi, chính em ở cửa cầu thang đụng phải cô ấy, hàn huyên mấy câu, kết quả phía sau có người gây gổ đụng cô ấy, sau đó em cũng vậy, nhân tiện cũng bị đẩy xuống cầu thang."
"Ah, anh biết rồi."
"Hả? Anh biết cái gì?" Tăng Tĩnh Ngữ không giải thích được, "Đúng rồi, hai người đã nói chuyện xong rồi sao? Cô ấy tìm anh có chuyện gì?"
Giọng nói Thiệu Tuấn trầm thấp, kiên nhẫn nói: "Không có việc gì, chỗ em đã hết kẹt xe chưa, còn bao lâu mới đến?"
"Hết kẹt xe rồi, anh đi bệnh viện chờ em...em rất nhanh có thể tới rồi."
Cúp điện điện thoại, Thiệu Tuấn đi bộ đến bệnh viện. Tháng năm, cuối mùa xuân đầu mùa hạ, nhưng nhiệt độ cũng không thấy cao, gió nhẹ thổi qua còn mang theo một chút lạnh lẽo, khiến đầu óc Thiệu Tuấn đang hỗn loạn nhất thời tỉnh táo không ít.
Lời nói kia của Lý Ngọc đối với anh không có ảnh hưởng là nói dối, từ chuyện cô đối với mình muốn nhìn mà không dám nhìn nhìn, nét mặt thẹn thùng e lệ đến chuyện khi nói đến Tĩnh Ngữ là lời nói cực độ căm hận, anh nhìn thấy thâm tình ái mộ cùng tia ghen tỵ trong đó.
Từ lúc mới bắt đầu nghe được cô không muốn gặp Tĩnh Ngữ đến sau đó nghe được cô chửi bới Tĩnh Ngữ đến tức giận, anh nghĩ nếu Lý Ngọc là đàn ông anh sớm đã dùng quả đấm để nói với cô.
Rõ ràng là mình tâm thuật bất chánh, còn to tiếng ở trước mặt anh nói gì những chuyện mình nói là sự thật. Chuyện gì thực, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều không phải là người lấy mình làm trung tâm, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ là cô gáu tốt, hào phóng phóng khoángt, sự thật chính là Tĩnh Ngữ là một người rất si tình, là một đối tượng rất tốt.
Từ lúc mới bắt đầu nghe được cô không muốn gặp Tĩnh Ngữ đến sau đó nghe được cô chửi bới Tĩnh Ngữ đến tức giận, anh nghĩ nếu Lý Ngọc là đàn ông anh sớm đã dùng quả đấm để nói với cô.
Rõ ràng là mình tâm thuật bất chánh, còn to tiếng ở trước mặt anh nói gì những chuyện mình nói là sự thật. Chuyện gì thực, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều không phải là người lấy mình làm trung tâm, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ là cô gái tốt, hào phóng, phóng khoáng, nhưng thật ra Tĩnh Ngữ là một người rất si tình, là một đối tượng rất tốt.
Ngược lại chính cô, nói mình giống như một người vì chính nghĩa, tự cho là khách quan, cũng chỉ là ghen tỵ mà thôi. Nếu như anh đoán không sai, lần đó Tăng Tĩnh Ngữ bị té từ trên lầu xuống, Lý Ngọc không thoát khỏi can hệ, anh nghĩ, có lẽ chuyện này phải cùng Tĩnh Ngữ nói chuyện thật tốt, mặc dù không nên có tâm hại người, nhưng đề phòng không thể không có.
Tăng Tĩnh Ngữ đến bệnh viện lúc đã là mười một giờ rồi, lúc đó Thiệu Tuấn đang thẳng sống lưng, đứng nghiêm ở cửa chính bệnh viện nhìn bốn phía, Tăng Tĩnh Ngữ vừa xuống xe đã nhìn thấy anh, lớn tiếng gọi anh "Thiệu Tuấn, nơi này."
Lúc này, đi cùng cô là Triệu Tiếc cũng từ bên kia xuống xe, nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ kích động, bất đắc dĩ hướng Thiệu Tuấn cười một cái nói: "Tiểu Thiệu, đã chờ lâu chưa?"
"Không có, con cũng vừa mới tới." Thiệu Tuấn đi đến bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ liền thoải mái giơ tay lên trên vòng cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ , sau đó Tăng Tĩnh Ngữ thuận thế ngã ra sau, cả người đều dựa vào trong ngực Thiệu Tuấn, nũng nịu nói: "Thân ái, anh phải phát huy tinh thần thân sĩ một chút ôm nhân sĩ tàn tật là em đây vào đi."
Ngay trước mặt Triệu Tiếc, Thiệu Tuấn vẫn không buông ra, cho nên cũng không trả lời lời nói Tăng Tĩnh Ngữ, ngược lại Triệu Tiếc khéo hiểu lòng người, mở miệng nói trước: "Bác còn có chuyện, cần phải đi trước, tiểu Thiệu, làm phiền con chăm sóc Tĩnh Ngữ một chút."
Thiệu Tuấn gật đầu đồng ý, "Bác có chuyện liền đi trước đi, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy."
Triệu Tiếc cười yếu ớt một chút, rồi sau đó lại nói mấy câu với Tăng Tĩnh Ngữ rồi lên xe rời đi.
Rốt cuộc có thể trải qua thế giới hai người, Tăng Tĩnh Ngữ nhìn đi xe xa tâm tình thật tốt ôm lấy eo ếch gầy gò của Thiệu Tuấn nói: "Mẹ em phải đi công tác, ba em đi diễn tập ở căn cứ, thật tốt là có thiên tài như anh trở về." Ý tứ chính là hai người chúng ta rốt cuộc có thể làm chuyện xấu.
Chỉ là, rất bi thống, người nào đó cũng không có nghe được ý tại ngôn ngoại của cô, ngược lại có bộ mặt phớt tỉnh an ủi cô nói: "Không có việc gì, anh còn có một tuần lễ nữa, đến lúc đó là bác có thể trở lại rồi."
Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt mắt xinh đẹp tuyệt trần lại, khi hung hăng nhéo một cái, nói: "Anh là thật không hiểu hay là giả không hiểu."
Thiệu Tuấn đau đớn cái trán gân xanh nhảy hai lần, ngay sau đó rất nhanh phản ứng qua, "Ý của anh là. . . . . . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ lười để ý đến anh, tự nhiên hướng cửa chính bệnh viện đi tới, vừa đi còn bên rống: "Em cái gì ý tứ cũng không có."
Tháo bỏ thạch cao, để cho an toàn, Trầm Ngôn khuyên Tăng Tĩnh Ngữ nên chụp X quang, xác nhận đã hoàn toàn khôi phục, Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn liền nhảy mấy cái tại chỗ, khó chịu cực độ hầm hừ: "NND, nếu không tháo bỏ đồ chơi này em thật sự sẽ biến thành phế nhân."
Trầm Ngôn ở một bên tỉnh táo nhìn người nào đó đang vui vẻ, một chút cũng không khách khí đả kích nói: "Ngày ngày ở nhà cậu côn nghe oán trách, nếu cậu không tốt lên, tớ sẽ bận rộn đến chết mất. Còn nữa, Tô Đạo nói sau khi cậu thóa bỏ thạch cao phải lập tức đi làm."
"Ách. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ lập tức thay đổi, đoạt lấy phim chụp X-quang trong tay Trầm Ngôn làm bộ nhìn nhìn, "Cái đó, Trầm Ngôn, cậu có nhìn lầm hay không, tớ cảm thấy chân tớ vẫn có chút đau, có phải còn chưa lành hay không, cậu nên bó lại thạch cao cho tớ đi."
Trầm Ngôn nhất thời cảm thấy cái trán toát ra vạch đen, "Tớ xem là cậu đã trở thành sâu gạo rồi." Cau mày đoạt lấy tấm phim trong tay Tăng Tĩnh Ngữ rồi nói tiếp, "Cậu đừng nghĩ tới lười biếng, không có câu ở đây, mỗi ngày tớ đều phải ghi chép bệnh tình, rồi lại đem laptop cho cậu, của tớ từ đầu tới đuôi không hề nhìn một lần."
Còn nhìn, đều không tham gia cuộc thi tuyển chọn còn nhìn cái rắm a, sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ lạnh đi vừa định phản bác, lại lập tức bị Thiệu Tuấn ngăn lại.
Anh nói: "Trầm Ngôn, tan việc cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lâu lắm anh mới trở về một lần, vẫn muốn cám ơn các em đã chăm sóc Tĩnh Ngữ."
Thiệu Tuấn lời nói này quá mức nghiêm chỉnh, da mặt Trầm Ngôn mỏng như vậy nhất thời thật xin lỗi, liên tiếp từ chối nói: "Em cùng Tĩnh Ngữ là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm."
"Hai người các anh đừng ở chỗ này mò mẫm khách sáo, bữa cơm này bốn năm trước anh nên làm rồi, chúng ta kêu Trịnh Hòa Ninh cùng Lý Ngọc, đúng rồi, còn nữa Mục Tử Dương nhà cậu nữa, cũng gọi đến luôn đi, nhất định phải cộng thêm anh ấy." Tên kia mỗi lần đều cố ý ở trước mặt cô ân ái với Trầm Ngôn, lần này rốt cuộc đến phiên cô báo thù rửa hận rồi.
Cô chưa từng nghĩ tới mình dự trước tính sau kế hoạc tỏ tình lâu như thế lại nhận lấy chính là kết thúc thê thảm như vậy, quả thật. . . . . . . . . . . . . . . . Cô không tìm được bất kỳ từ ngữ để hình dung mình lúc này nhếch nhác như thế nào.
Cho tới nay cô đều rất tỉnh táo, lý tính, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ tính toán được mất ra sao, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt lại như xe bị tuột xích, dĩ nhiên, không thể nói cô không đủ tỉnh táo, chỉ là khi thấy Thiệu Tuấn, tất cả lời kịch được xây dựng thật tốt kia toàn bộ biến thành trống rỗng, cô còn chưa nói được lời ‘em thích anh’, hơn nữa cô cũng không chịu nổi nét mặt cưng chìu của Thiệu Tuấn khi nhắc đến Tĩnh Ngữ, cho nên cô rất kích động, lời nói ra không chút đắn đo suy nghĩ.
Thật, không phải cô không lý tính, mà là tất cả lý trí bởi vì Thiệu Tuấn thiên vị Tăng Tĩnh Ngữ đã bị bay đi mất, không còn một mảnh, cô điên cuồng, cô ghen tỵ, cô không chaaos nhận lời mình đánh giá Tăng Tĩnh Ngữ là lời nói phỉ báng như Thiệu Tuấn nói, lời cô nói toàn bộ đều là sự thật, chỉ là Thiệu Tuấn thiên vị chỉ nhìn thấy cái tốt của Tăng Tĩnh Ngữ, hoặc là nói, cho dù Tăng Tĩnh Ngữ thật sự không tốt hoặ còn tệ hơn thế nữa, theo ý anh cũng là tốt, bởi vì anh yêu Tăng Tĩnh Ngữ. Mà ngược lại, cho dù là Tăng Tĩnh Ngữ tốt hơn thế, ở trong mắt Lý Ngọc cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt xấu của Tăng Tĩnh Ngữ mà thôi, bởi vì cô cực độ ghét Tăng Tĩnh Ngữ, vì vậy theo bản năng thấy Tăng Tĩnh Ngữ làm mọi chuyện đều xâu. Như vậy càng giống với câu "Khi người ta mang theo tình yêu mà nhìn thế giới, toàn bộ thế giới đều tràn đầy yêu, mà khi mang theo thất vọng nhìn thế giới, lại phát hiện toàn bộ thế giới đều bẩn thỉu, ghê tởm ."
Cho nên, chuyện trọng điểm không phải do Tăng Tĩnh Ngữ là người này như thế nào, mà là người nhìn cô đang ôm một loại tâm tính gì nhìn cô.
Có lẽ Lý Ngọc cũng không biết chính mình đã ghét Tăng Tĩnh Ngữ đạt đến cao độ như vậy, cho nên cô mới tự tin cho là Thiệu Tuấn cùng cô giống nhau, đều ghét Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng không ngờ, thực tế cùng với suy nghĩ của cô hoàn toàn khác biệt.
Cô hoàn toàn không thể hiểu vì sao Thiệu Tuấn lại thích Tăng Tĩnh Ngữ, thậm chí Thiệu Tuấn nói ra "Chẳng lẽ tôi không thích bạn gái của mình ngược lại phải thích cô" lúc đó cô cảm thấy rất hoang đường. Theo ý cô, Tăng Tĩnh Ngữ chính là loại người ỷ có ba làm quân trưởng sẽ không biết trời cao đất rộng, suốt ngày chỉ biết ỷ thế hiếp người, không chỉ có thế, cô ấy còn không biết liêm sỉ, quyến rũ người nơi nơi, khi còn là sinh viên năm nhất, cùng Thiệu Tuấn ở chung một chỗ nhưng sau lưng còn qua lại mờ ám với Tô Mặc, mà trong lớp cô kề vai sát cánh với nam sinh liền càng không cần phải nói rồi, một chút cũng không có căng thẳng hay tự ái của một cô gái nên có.
Huấn luyện viên Thiệu thế nhưng thích người như vậy, rốt cuộc là anh bị điên rồi hay là cái thế giới này điên rồi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chỉ là, cuối cùng cô tận lực bình phục tâm tình của mình, ngăn được nước mắt không chảy ra, rất nghiêm túc đối với Thiệu Tuấn nói: "Anh có thể không thích em, nhưng anh không thể vũ nhục em, có lẽ em hiểu sai rồi, anh là thích Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu em không thể ghét cô ấy, hơn nữa, em chưa bao giờ cho là em chửi bới cô ta, bởi vì những thứ kia đều là sự thật, chỉ là chúng ta nhìn nhận chuyện này bất đồng quan quan điểm mà thôi. Có lẽ, hôm nay em không nên tới tìm anh, ít nhất còn có thể cho em những suy nghĩ tốt. . . . . . . . . . . . . . . . Chỉ là, như vậy cũng tốt." Em hoàn toàn đứt hy vọng xa vời.
Lý Ngọc đi, không có trịnh trọng tỏ tình, cũng không có nói mình vì anh mà tham gia cuộc thi tuyển chọn quân y cho bộ đội đặc chủng, dĩ nhiên, càng không có nói ngày đó theo bản năng đẩy Tăng Tĩnh Ngữ một cái, không thể nói là cố ý, thật chính là một loại bản năng, bởi vì trong một khắc kia, cô nghĩ tới Tăng Tĩnh Ngữ khoác lác vô sỉ nói mình nhất định có thể qua cuộc thi tuyển chọn gắt gao kia, mà cô, không ưa nhất chính là Tăng Tĩnh Ngữ tự tin như thế, vì vậy, cứ như vậy không tự chủ được tăng cường sức lực.
Cô nghĩ, có lẽ cô thật đem Thiệu Tuấn tưởng tượng quá tốt đẹp, hơn nữa đem tình cảm Thiệu Tuấn đối với Tăng Tĩnh Ngữ tưởng tượng quá đơn giản, chỉ là mặc kệ nói thế nào, hôm nay là cô đối với Thiệu Tuấn triệt triệt để để thất vọng, có lẽ, người kia căn bản cũng không đáng giá để cô khổ tâm phí sức như vậy, căn bản không đáng giá để cô không ngại cực khổ tham gia cuộc thi tuyển chọn.
Mười giờ, Thiệu Tuấn liền trực tiếp từ quán trà đi bệnh viện, trên đường anh chủ động gọi điện thoại cho Tăng Tĩnh Ngữ, hỏi cô: "Ngày em ngã từ trên lầu xuống, có Lý Ngọc ở đó hay không."
"Có nha, ngày đó vừa đúng cô ấy tới bệnh viện tìm em cùng Trầm Ngôn chơi, chính em ở cửa cầu thang đụng phải cô ấy, hàn huyên mấy câu, kết quả phía sau có người gây gổ đụng cô ấy, sau đó em cũng vậy, nhân tiện cũng bị đẩy xuống cầu thang."
"Ah, anh biết rồi."
"Hả? Anh biết cái gì?" Tăng Tĩnh Ngữ không giải thích được, "Đúng rồi, hai người đã nói chuyện xong rồi sao? Cô ấy tìm anh có chuyện gì?"
Giọng nói Thiệu Tuấn trầm thấp, kiên nhẫn nói: "Không có việc gì, chỗ em đã hết kẹt xe chưa, còn bao lâu mới đến?"
"Hết kẹt xe rồi, anh đi bệnh viện chờ em...em rất nhanh có thể tới rồi."
Cúp điện điện thoại, Thiệu Tuấn đi bộ đến bệnh viện. Tháng năm, cuối mùa xuân đầu mùa hạ, nhưng nhiệt độ cũng không thấy cao, gió nhẹ thổi qua còn mang theo một chút lạnh lẽo, khiến đầu óc Thiệu Tuấn đang hỗn loạn nhất thời tỉnh táo không ít.
Lời nói kia của Lý Ngọc đối với anh không có ảnh hưởng là nói dối, từ chuyện cô đối với mình muốn nhìn mà không dám nhìn nhìn, nét mặt thẹn thùng e lệ đến chuyện khi nói đến Tĩnh Ngữ là lời nói cực độ căm hận, anh nhìn thấy thâm tình ái mộ cùng tia ghen tỵ trong đó.
Từ lúc mới bắt đầu nghe được cô không muốn gặp Tĩnh Ngữ đến sau đó nghe được cô chửi bới Tĩnh Ngữ đến tức giận, anh nghĩ nếu Lý Ngọc là đàn ông anh sớm đã dùng quả đấm để nói với cô.
Rõ ràng là mình tâm thuật bất chánh, còn to tiếng ở trước mặt anh nói gì những chuyện mình nói là sự thật. Chuyện gì thực, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều không phải là người lấy mình làm trung tâm, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ là cô gáu tốt, hào phóng phóng khoángt, sự thật chính là Tĩnh Ngữ là một người rất si tình, là một đối tượng rất tốt.
Từ lúc mới bắt đầu nghe được cô không muốn gặp Tĩnh Ngữ đến sau đó nghe được cô chửi bới Tĩnh Ngữ đến tức giận, anh nghĩ nếu Lý Ngọc là đàn ông anh sớm đã dùng quả đấm để nói với cô.
Rõ ràng là mình tâm thuật bất chánh, còn to tiếng ở trước mặt anh nói gì những chuyện mình nói là sự thật. Chuyện gì thực, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều không phải là người lấy mình làm trung tâm, sự thật chính là Tăng Tĩnh Ngữ là cô gái tốt, hào phóng, phóng khoáng, nhưng thật ra Tĩnh Ngữ là một người rất si tình, là một đối tượng rất tốt.
Ngược lại chính cô, nói mình giống như một người vì chính nghĩa, tự cho là khách quan, cũng chỉ là ghen tỵ mà thôi. Nếu như anh đoán không sai, lần đó Tăng Tĩnh Ngữ bị té từ trên lầu xuống, Lý Ngọc không thoát khỏi can hệ, anh nghĩ, có lẽ chuyện này phải cùng Tĩnh Ngữ nói chuyện thật tốt, mặc dù không nên có tâm hại người, nhưng đề phòng không thể không có.
Tăng Tĩnh Ngữ đến bệnh viện lúc đã là mười một giờ rồi, lúc đó Thiệu Tuấn đang thẳng sống lưng, đứng nghiêm ở cửa chính bệnh viện nhìn bốn phía, Tăng Tĩnh Ngữ vừa xuống xe đã nhìn thấy anh, lớn tiếng gọi anh "Thiệu Tuấn, nơi này."
Lúc này, đi cùng cô là Triệu Tiếc cũng từ bên kia xuống xe, nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ kích động, bất đắc dĩ hướng Thiệu Tuấn cười một cái nói: "Tiểu Thiệu, đã chờ lâu chưa?"
"Không có, con cũng vừa mới tới." Thiệu Tuấn đi đến bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ liền thoải mái giơ tay lên trên vòng cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ , sau đó Tăng Tĩnh Ngữ thuận thế ngã ra sau, cả người đều dựa vào trong ngực Thiệu Tuấn, nũng nịu nói: "Thân ái, anh phải phát huy tinh thần thân sĩ một chút ôm nhân sĩ tàn tật là em đây vào đi."
Ngay trước mặt Triệu Tiếc, Thiệu Tuấn vẫn không buông ra, cho nên cũng không trả lời lời nói Tăng Tĩnh Ngữ, ngược lại Triệu Tiếc khéo hiểu lòng người, mở miệng nói trước: "Bác còn có chuyện, cần phải đi trước, tiểu Thiệu, làm phiền con chăm sóc Tĩnh Ngữ một chút."
Thiệu Tuấn gật đầu đồng ý, "Bác có chuyện liền đi trước đi, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy."
Triệu Tiếc cười yếu ớt một chút, rồi sau đó lại nói mấy câu với Tăng Tĩnh Ngữ rồi lên xe rời đi.
Rốt cuộc có thể trải qua thế giới hai người, Tăng Tĩnh Ngữ nhìn đi xe xa tâm tình thật tốt ôm lấy eo ếch gầy gò của Thiệu Tuấn nói: "Mẹ em phải đi công tác, ba em đi diễn tập ở căn cứ, thật tốt là có thiên tài như anh trở về." Ý tứ chính là hai người chúng ta rốt cuộc có thể làm chuyện xấu.
Chỉ là, rất bi thống, người nào đó cũng không có nghe được ý tại ngôn ngoại của cô, ngược lại có bộ mặt phớt tỉnh an ủi cô nói: "Không có việc gì, anh còn có một tuần lễ nữa, đến lúc đó là bác có thể trở lại rồi."
Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt mắt xinh đẹp tuyệt trần lại, khi hung hăng nhéo một cái, nói: "Anh là thật không hiểu hay là giả không hiểu."
Thiệu Tuấn đau đớn cái trán gân xanh nhảy hai lần, ngay sau đó rất nhanh phản ứng qua, "Ý của anh là. . . . . . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ lười để ý đến anh, tự nhiên hướng cửa chính bệnh viện đi tới, vừa đi còn bên rống: "Em cái gì ý tứ cũng không có."
Tháo bỏ thạch cao, để cho an toàn, Trầm Ngôn khuyên Tăng Tĩnh Ngữ nên chụp X quang, xác nhận đã hoàn toàn khôi phục, Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn liền nhảy mấy cái tại chỗ, khó chịu cực độ hầm hừ: "NND, nếu không tháo bỏ đồ chơi này em thật sự sẽ biến thành phế nhân."
Trầm Ngôn ở một bên tỉnh táo nhìn người nào đó đang vui vẻ, một chút cũng không khách khí đả kích nói: "Ngày ngày ở nhà cậu côn nghe oán trách, nếu cậu không tốt lên, tớ sẽ bận rộn đến chết mất. Còn nữa, Tô Đạo nói sau khi cậu thóa bỏ thạch cao phải lập tức đi làm."
"Ách. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ lập tức thay đổi, đoạt lấy phim chụp X-quang trong tay Trầm Ngôn làm bộ nhìn nhìn, "Cái đó, Trầm Ngôn, cậu có nhìn lầm hay không, tớ cảm thấy chân tớ vẫn có chút đau, có phải còn chưa lành hay không, cậu nên bó lại thạch cao cho tớ đi."
Trầm Ngôn nhất thời cảm thấy cái trán toát ra vạch đen, "Tớ xem là cậu đã trở thành sâu gạo rồi." Cau mày đoạt lấy tấm phim trong tay Tăng Tĩnh Ngữ rồi nói tiếp, "Cậu đừng nghĩ tới lười biếng, không có câu ở đây, mỗi ngày tớ đều phải ghi chép bệnh tình, rồi lại đem laptop cho cậu, của tớ từ đầu tới đuôi không hề nhìn một lần."
Còn nhìn, đều không tham gia cuộc thi tuyển chọn còn nhìn cái rắm a, sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ lạnh đi vừa định phản bác, lại lập tức bị Thiệu Tuấn ngăn lại.
Anh nói: "Trầm Ngôn, tan việc cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lâu lắm anh mới trở về một lần, vẫn muốn cám ơn các em đã chăm sóc Tĩnh Ngữ."
Thiệu Tuấn lời nói này quá mức nghiêm chỉnh, da mặt Trầm Ngôn mỏng như vậy nhất thời thật xin lỗi, liên tiếp từ chối nói: "Em cùng Tĩnh Ngữ là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm."
"Hai người các anh đừng ở chỗ này mò mẫm khách sáo, bữa cơm này bốn năm trước anh nên làm rồi, chúng ta kêu Trịnh Hòa Ninh cùng Lý Ngọc, đúng rồi, còn nữa Mục Tử Dương nhà cậu nữa, cũng gọi đến luôn đi, nhất định phải cộng thêm anh ấy." Tên kia mỗi lần đều cố ý ở trước mặt cô ân ái với Trầm Ngôn, lần này rốt cuộc đến phiên cô báo thù rửa hận rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook