Cường Bách FULL
-
6: Độc Thực 3
CƯỜNG BÁCH
Tác giả: Chỉ Xuyên
Edit by Muội
????????????????
Chương 6: Độc thực (3)
Quả thật, Phương Tư Viễn từ khi bước vào cửa vẫn không hề buông tha Tô Ngôn, hắn vuốt ve làn da non mềm bóng loáng của Tô Ngôn không nỡ rời tay, vừa xoa nắn vừa sờ soạng người ta từ đầu đến chân, giữa chừng chỉ nghỉ ngơi tầm 20 phút là lại ôm lấy nhau bắt đầu làm tình.
Tới lúc đến giờ dùng bữa tối, cuối cùng thì Phương Tư Viễn cũng buông tha Tô Ngôn, đứng dậy gọi phục vụ mang đồ ăn lên cho hai người.
Tô Ngôn nằm nghiêng trên giường mở rộng hai chân thở hổn hển, giữa hai chân toàn là chất lỏng nhầy nhụa không biết tên, hiển nhiên là vừa mới trải qua một trận làm tình kịch liệt.
Tiếng nhạc vang lên đột ngột khiến ánh mắt cậu từ từ tập trung lại, Tô Ngôn cố gắng chống thân thể bò đến bên mép giường, cậu mò lấy điện thoại của mình từ trong đống quần áo bị vứt từa lưa trên sàn.
Sau khi nhìn thấy rõ cái tên hiển thị trên màn hình, Tô Ngôn sửng sốt một lát, một lúc lâu sau cậu mới căng chặt thân mình, bấm nhận cuộc gọi.
"Alo, Tiểu Ngôn? Em đi đâu thế, sao muộn rồi mà em còn chưa về nhà?"
Chợt nghe được giọng nói của Triệu Nhiên khiến mũi Tô Ngôn đau xót, xém chút nữa cậu đã bật khóc, cậu nắm chặt tay điều chỉnh hơi thở cho bình thường, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: "Em, buổi chiều em có gặp bạn học cũ, bọn họ, bọn họ nói, muốn tụ tập lại, nên, bọn em đến sơn trang (*) ở ngoại ô.
Em quên nói với anh, xin lỗi..."
(*) Sơn trang thì kiểu giống như vậy.
Tui search google thì nó giải thích là làng trại ở núi rừng, cũng không tìm được nghĩa nào khác vừa ngắn gọn vừa thích hợp nên tui để thẳng là sơn trang luôn.
"Vậy à, đi chơi với nhiều bạn bè cũng tốt, nhưng mà nếu có lần sau thì đừng để cho anh lo lắng giống như này nữa nhé em." Triệu Nhiên ở đầu dây bên kia thở ra nhẹ nhàng, "Tiểu Nhiên, có phải em không thoải mái ở đâu không, sao anh cảm thấy giọng của em có chút là lạ."
"Hả...? Chắc, chắc là mới vừa chơi đùa với bọn họ có hơi quá trớn..." Tô Ngôn nuốt nước miếng để giọng nói bớt khàn, vừa định nói gì đó thì khoé mắt lại liếc thấy có người đi về phía mình, vì thế cậu luống cuống tay chân nói lời tạm biệt với Triệu Nhiên, "Triệu Nhiên, em, bạn em nhờ em đến giúp em cúp trước..."
Vội vàng nói mấy câu xong Tô Ngôn liền cúp điện thoại, Phương Tư Viễn leo lên giường ôm lấy thân thể của Tô Ngôn vào trong lòng, hắn vùi đầu hôn liếm lên cần cổ của cậu, "Bé dâm đãng nói chuyện với ai đấy? Triệu Nhiên à?"
"Ưm ha...!Ưm, ư..." Núm vú bị bóp mạnh, Tô Ngôn lấy lòng ôm lấy bả vai hắn, dùng mông cọ xát với chân của hắn, "Ông, ông xã, em ngứa..."
"n*ng cái gì." Phương Tư Viễn thấy Tô Ngôn chủ động khiến tâm trạng của hắn vô cùng tốt, cũng không tiếp tục truy cứu vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai, "Ăn cơm trước đã."
Trước khi dùng bữa tối, Phương Tư Viễn cũng chỉ ôm người ta hun hít.
Hắn ôm Tô Ngôn vào lòng rồi vuốt ve xoa nắn, từng nụ hôn nóng ẩm không ngừng rơi xuống các bộ phận trên cơ thể cậu, bao gồm cái miệng nhỏ nhắn đang đóng mở liên tục.
dương v*t cùng ngón tay cứ xoa qua xoa lại bên ngoài lỗ đít nhưng không chịu tiến vào, dụ dỗ khiến Tô Ngôn gắng gượng dùng núm vú cọ xát với hắn, cặp đùi kẹp thắt lưng hắn cứng ngắc trong vô thức.
Nhưng Phương Tư Viễn cũng chỉ ôm người thơm thơm rồi lại sờ sờ, sờ đến mức lỗ nhỏ trào ra dâm dịch.
Nguyên bữa ăn tối này thật dày vò, trong cơ thể ngứa ngáy làm Tô Ngôn đứng ngồi không yên, thật vất vả mới cơm nước xong xuôi, còn chưa kịp thở ra một hơi, đã bị hắn ôm eo nâng lên trên bàn trà, con *** nóng bỏng lại một lần nữa đâm vào trong lỗ nhỏ.
Trong phòng có gắn một chiếc gương toàn thân thật to, đầu của Tô Ngôn nằm trên sô pha, cậu nghiêng đầu nhìn cái mông tròn trịa bị một người đàn ông xâm phạm bản thân ở trong gương, rên rỉ đứt quãng, một bàn tay khác vươn về sau mở lỗ nhỏ ra để hắn ra vào dễ dàng hơn.
Phương Tư Viễn vuốt ve tấm lưng của Tô Ngôn tận hưởng cảm giác ra ra vào vào, cánh mông trắng như tuyết bị hắn đè lại vỗ vài cái đến nổi lên màu đỏ: "Kéo ra thêm một chút, nếu không thì anh sẽ không *** vào đâu."
Tô Ngôn ậm ừ, cho dù toàn thân bủn rủn sắp trượt xuống mặt đất nếu không có Phương Tư Viễn chống đỡ, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngón tay run rẩy cố gắng kéo lỗ đít ra hướng bên ngoài.
Bởi vì cậu từng chống lại mệnh lệnh của Phương Tư Viễn, nên kết quả là hắn bóp lấy vòng eo của cậu mài một vòng tròn lên tuyến tiền liệt, trêu chọc nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu, tới lúc cậu sắp đạt cao trào thì hắn lại buông ra, hắn hôn cậu, đợi đến khi cảm giác của cậu lắng xuống lại lặp lại các động tác như trước, cho đến khi cậu đồng ý mới thôi.
Cứ bị tra tấn vài lần như thế, lúc sau Tô Ngôn liền ngoan ngoãn không dám giãy giụa nữa, cậu tin rằng nếu mình không làm theo lời của Phương Tư Viễn thì đêm nay hắn sẽ có vô số cách khiến cậu chỉ có thể sắp đạt cao trào.
"Dáng vẻ tự mình tách mông để cho người ta *** trông đẹp lắm sao? Bé nhìn mê mẩn đến vậy?" Phương Tư Viễn cười nhẹ nhìn Tô Ngôn trong gương, có thể nói bé đẹp quỳ bò để cho hắn *** chính là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Tô Ngôn bị *** đến run lẩy bẩy, vẻ mặt say mê nhìn dương v*t tím đen của người đàn ông trong gương đang di chuyển nhanh chóng ở giữa mông của mình, nước mắt rơi trên mặt cậu vẫn chưa khô: "Ưm a...!Nhẹ một chút...!Ha a...!Ông xã nhẹ một chút, đĩ dâm, đĩ dâm sắp không được rồi..." Chỗ nhạy cảm bị kích thích liên tục khiến Tô Ngôn muốn bắn lần nữa, cậu lắc eo cầu xin hắn tha cho mình, còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo thì đã bị hắn nắm lấy cánh tay kéo đứng lên, va chạm mạnh mẽ khiến cậu không thể không bước chân về phía trước.
"Nào, để ông xã cho bé dâm đãng ngắm thứ đẹp mắt hơn."
Đây là một trong những khách sạn hàng đầu của thành phố này, phòng có view đẹp nhất trong khách sạn có thể cất toàn bộ thành phố vào đáy mắt.
Con phố vừa mới lên đèn rực rỡ, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, mọi người tốp năm tốp ba cùng với bạn bè hoặc người thân túm tụm lại một chỗ cười nói vui vẻ, một buổi tối tuyệt vời chỉ vừa mới bắt đầu.
"Đẹp không?" Phương Tư Viễn hôn lên gương mặt Tô Ngôn, giọng điệu mềm nhẹ.
"Hưm...!Không..." Tô Ngôn vùi đầu, cố gắng trốn trong lòng ngực của hắn.
Mặt kính lạnh lẽo dán lên da thịt khiến người ta nhịn không được muốn lùi lại, lúc này Tô Ngôn đang trần truồng ghé vào cửa sổ sát đất, chổng mông bị người phía sau đâm tới tấp về phía mặt kính.
"Bé vẫn còn ngại à?" Phương Tư Viễn vuốt ve nhẹ nhàng dương v*t đang nhỏ giọt dâm dịch, "Mới vừa rồi bé còn rên vui vẻ thế kia mà?"
Ánh trăng không chút ngần ngại nào chiếu thẳng vào phòng, nếu ai đó vô tình ngẩng đầu nhìn là có thể thấy được, nói không chừng còn có thể nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng của cậu.
Chỉ cần nghĩ đến như thế là Tô Ngôn đã cảm thấy xấu hổ vô cùng, theo đó mà lỗ đít cũng kẹp chặt thêm vài phần.
Nỗi sợ hãi bị người ta phát hiện kích thích cậu, trong đó lại mang theo một tia hưng phấn khó giải thích được, làm cho Tô Ngôn càng thêm nhạy cảm.
Núm vú hết bị cọ rồi lại bị đè bẹp trên mặt kính, thỉnh thoảng còn bị hắn moi đào, thân dưới ướt đến rối tinh rối mù, theo động tác ra vào của Phương Tư Viễn mà phát ra tiếng nước nhóp nhép.
So với đợt tấn công mãnh liệt của mấy lần trước, hiện tại động tác của hai người càng giống như tán tỉnh nhau hơn, con *** ở trong lỗ đít đâm vào rút ra nhẹ nhàng, thỉnh thoảng hắn còn cố tình dừng lại mài lên tuyến tiền liệt khiến Tô Ngôn thở hổn hển một trận, sau đó lại bị hắn lấp kín miệng, hôn nhau say đắm.
Động tác như này làm cho toàn thân Tô Ngôn tê dại xụi lơ, ngón tay cố gắng bám vào cửa sổ sát đất, hơi thở từ miệng phả ra tạo thành màn sương trắng trên cửa sổ.
"Hừm...!Cắn chặt như vậy." Tay của Phương Tư Viễn không ngừng vuốt ve eo cậu, "Bé thích bị người khác nhìn lắm hở?"
"Ư...!Ha ưm...!A..." Tô Ngôn lắc eo phối hợp với động tác của hắn, không biết là đang rên rỉ hay là đang trả lời.
Hắn hôn hít mút cắn lên làn da mỏng manh ở giữa cổ của cậu, Phương Tư Viễn nắm chặt eo Tô Ngôn rồi động tác của hắn từ từ tăng nhanh hơn, khiến đối phương kinh ngạc kêu lên.
Chân của Tô Ngôn mềm nhũn cả ra, cậu nắm chặt bàn tay đang xoa ngực mình của Phương Tư Viễn, thỉnh thoảng dương v*t dựng thẳng đứng đong đưa đụng phải mặt kính lạnh lẽo.
Khi nhiệt độ trong phòng đang dần dần bốc lên sắp đạt đến đỉnh điểm, một tiếng chuông chói tai bất chợt vang lên, doạ hai người đều nhảy dựng.
Lỗ đít đột ngột siết chặt lại khiến Phương Tư Viễn hơi đau, hắn vỗ nhẹ vào mông Tô Ngôn để cậu thả lỏng.
Vẻ mặt của hắn không hề kiên nhẫn cầm điện thoại ở một bên lên muốn cúp máy, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi tới, khoé miệng hắn cong lên, bóp cằm Tô Ngôn để cậu nhìn về phía màn hình điện thoại.
"Bé dâm đãng, em nhìn xem là ai gọi dạ?"
Tô Ngôn đang đắm chìm trong dục vọng lập tức trở nên tỉnh táo khi nhìn thấy tên Triệu Nhiên, cậu cứng đờ quay đầu lại nhìn Phương Tư Viễn, đối phương nở nụ cười xấu xa, hắn bấm nhận cuộc gọi trước ánh mắt hoảng sợ của cậu.
"Alo, anh Phương?" Phương Tư Viễn bật loa ngoài, giọng của Triệu Nhiên truyền vào tai Tô Ngôn rõ mồn một, "Tôi nghe nói ngày mai ông đi rồi, sao không nói một tiếng cho tôi biết?"
"Ha ha, bận quá, quên mất."
"Thiệt tình, tôi còn nói với Tô Ngôn là cùng em ấy đến tiễn ông.
Lần trước đám Tôn Kiệt cũng không rên tiếng nào đã đi, bốn đứa tụi mình thật hiếm lắm mới được gặp nhau..."
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Nhiên bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian đã qua của bốn người bọn họ, anh hoàn toàn không biết người yêu của mình ở đầu dây bên đây bị *** đến chết đi sống lại.
Ngay khi giọng nói của Triệu Nhiên vang lên, Tô Ngôn đã bị hắn ôm eo ** *** mạnh mẽ.
Tốc độ ra vào của Phương Tư Viễn cũng không nhanh, nhưng sức lực lại cách một trời một vực so với sự ôn nhu của hồi nãy.
Hắn rút *** ra được một nửa liền hung hăng *** vào trong, ép hết tất cả các loại chất lỏng ra chảy ra ngoài, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Bởi vì lo lắng mà lỗ thịt quấn chặt lấy con ***, thậm chí còn có hơi chật chội, nhưng lần nào cũng bị đầu khấc *** mở, thân gậy cọ xát vách thịt, không có cách nào ngăn cản được.
Tô Ngôn bịt chặt miệng không cho bản thân phát ra tiếng nào, cậu sợ tới mức từng giọt từng giọt nước mắt đua nhau chảy xuống, đôi chân run rẩy dùng bả vai bám chặt cửa sổ sát đất, không cho thân mình trượt xuống.
Phương Tư Viễn ôm bụng dưới Tô Ngôn vừa nói chuyện điện thoại vừa bao vây lại *** cậu, khi hắn hứng thú thì sẽ bóp núm vú hoặc xoa nắn dương v*t của cậu, chọc cho Tô Ngôn run bần bật.
Có lẽ là bởi vì Phương Tư Viễn không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng ậm ừ hai câu, Triệu Nhiên dừng lại câu đang nói dở, hỏi: "Anh Phương, có phải hiện tại ông đang bận không?"
Phương Tư Viễn còn chưa kịp trả lời, Tô Ngôn đã mở miệng trước.
Đầu khấc hung hăng chạm đến điểm sướng, kích thích cực lớn khiến tay Tô Ngôn mềm nhũn, một tiếng rên rỉ vô cùng quyến rũ cứ như vậy mà bật ra khỏi miệng, cả ba người đều sửng sốt, sau một hồi im lặng, Triệu Nhiên mới như phát hiện ra cái gì đó, anh mở miệng thật cẩn thận: "Cái đó, anh Phương hiện tại ông đang..."
"Có người đến tiễn tôi." Phương Tư Viễn che miệng Tô Ngôn lại, tiếp tục động tác, "Tất nhiên tôi sẽ không lãng phí một đêm tuyệt vời này..."
Lúc sau, Triệu Nhiên chỉ tùy tiện nói vài câu rồi hốt hoảng cúp điện thoại, anh không biết sau khi tốt nghiệp, tính tình của người này còn xấu xa hơn trước.
Phương Tư Viễn tiện tay ném điện thoại sang một bên, đè Tô Ngôn trên sàn rồi lật người cậu lại, đầu khấc cọ cọ vài cái ở miệng cúc rồi lại đâm thật mạnh vào trong.
"Triệu Nhiên thật đúng là trì độn giống như trước đây." Phương Tư Viễn ôm đùi Tô Ngôn ra ra vào vào, "Tính tình của nó thẹn thùng như thế thì sao có thể làm bé thoả mãn được nhở?"
"Ưm a a! Ha a...!Ư a..." Cuối cùng cũng có thể lên tiếng, Tô Ngôn liền rên rỉ nhiệt tình, đôi tay tự bóp núm vú của mình, mặt đầy nước mắt, "Ông xã...!Hưm a...!Chỉ có *** lớn của ông xã mới có thể thoả mãn được bé dâm đãng, mau *** em..."
"A..."
Tô Ngôn bị *** đến mất lý trí lấy lòng Phương Tư Viễn, lần nào dương v*t cũng đâm đến điểm sướng, Tô Ngôn bị ** *** đến đầu óc trống rỗng, chỉ có thể thẳng thắn bày tỏ dục vọng của mình.
Phương Tư Viễn hôn núm vú của cậu như khen thưởng, hắn ôm lấy người dưới thân vùi con *** vào chỗ sâu nhất.
Sau hàng trăm cú chạy nước rút mạnh mẽ, hắn ôm mông Tô Ngôn rồi xuất tinh, trộn lẫn với tinh dịch bắn vào hồi trước làm ướt cả thảm.
Trong một đêm hỗn loạn và tăm tối, Tô Ngôn giao toàn bộ cơ thể của mình cho Phương Tư Viễn, đắm chìm trong bể dục vọng sâu thăm thẳm, dường như chỉ có cách này mới khiến cậu không nhớ tới Triệu Nhiên, cũng không cần phải gồng gánh cảm giác tội lỗi nặng nề.
Lúc Tô Ngôn tỉnh dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau, Phương Tư Viễn đi mất rồi, cậu cử động thân thể như bị xe cán nhìn quanh bốn phía, Tô Ngôn ngây người nhìn khắp nơi trong căn phòng đều là tinh dịch đã khô đặc, một lát sau mới từ từ cuộn mình nằm trong chăn bông, từ bên trong phát ra tiếng khóc thật nhỏ.
Sau đó, Tô Ngôn lại tìm chút lý do nói với Triệu Nhiên rằng cậu vẫn đang ở sơn trang với bạn bè, đợi đến khi dấu vết trên người cậu hơi lành lành, Tô Ngôn mới từ khách sạn đi về nhà.
Triệu Nhiên xoa đầu cậu hỏi cậu đi chơi như thế nào, Tô Ngôn chỉ làm nũng ôm eo Triệu Nhiên cọ cọ người anh nói mình đói bụng, sau đó cũng không hề đề cập đến cái gọi là bạn bè tụ tập với nhau..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook