Tiểu Hân còn rất nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nói chúng tôi đã từng chơi với nhau hồi bé, nhưng mà bây giờ trưởng thành nên có sự thay đổi rất lớn.
Tôi và anh đều ngầm đồng ý không nhắc tới chuyện xem mắt đó.
Trần Tiểu Hân, Trần Trì.

Sao lúc ấy tôi không liên kết được điều này nhỉ?
Nhưng mà vừa nghe Tiểu Hân nói anh cô ấy có bạn gái…
Đù, đồ cặn bã, có bạn gái rồi còn đưa tôi đi xem phim đi ăn? Có bạn gái rồi còn xoa đầu tôi? Có bạn gái rồi mà ngày nào cũng trò chuyện với tôi lúc rảnh?
Sau bữa cơm, tôi kéo Tiểu Hân vào phòng cô ấy, còn khóa cửa lại.
“Mày bị sao đấy, ra vẻ thần bí thế.” Tiểu Hân hỏi.
“Tao hỏi mày, mày phải trả lời đúng sự thật cho tao.

Anh mày có bạn gái thật à?”
Tiểu Hân nghi ngờ nhìn tôi, “Không phải mày bảo anh ấy đúng có bóng sao?”
“Ầy trước mày đừng hỏi cái này, trả lời đi có hay không?”
Tiểu Hân gật đầu, “Anh tao vừa về bố tao đã sốt ruột bảo phải sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt, thế là anh tao bảo anh có bạn gái rồi, còn nói chờ ổn định sẽ đưa về nhà.”
Đệt!
“Anh mày về từ khi nào? Quốc khánh à?”

“Không, còn trước cả quốc khánh, anh tao về lúc còn chưa khai giảng ở trường.”
Đjt, thứ đàn ông khốn nạn.
Từ đó về sau, tôi bắt đầu xa lánh Trần Trì, không đi tìm anh nữa.
Vì ngại anh là anh trai Tiểu Hân, tôi không xóa WeChat của anh, chỉ lẳng lặng nằm giả chết.
Anh tìm tôi tôi liền bảo bận, không rảnh, không thấy tin nhắn.
Sau đó anh còn vô liêm sỉ hỏi gần đây tôi bị làm sao vậy, không giống trước kia.
Tôi không chịu được nữa, trực tiếp ngả bài với anh.
Quần đỏ: Giữa chúng ta không có gì cần phải nói, nếu như là về hiểu nhầm lần đó, tôi xin lỗi anh.

Anh là người có bạn gái rồi, đừng làm tôi khinh thường anh! Còn không, tôi sẽ dùng pháo đốt nổ tung anh.”
Trần: Em gái anh nói gì với em à?
Quần đỏ: Nói cái gì?
Trần: Bạn gái.
Quần đỏ: Anh quan tâm tôi làm sao biết để làm gì.

Tạm biệt.
Đi chết đi, thứ đàn ông chết tiệt.
Tới gần kỳ thi, áp lực của tôi càng lúc càng lớn.

Tiểu Hân thấy bộ dạng của tôi cũng rất tự giác cố gắng không tới làm phiền tôi.
Rồi một ngày nọ, cô ấy nói với tôi bạn tặng cô ấy hai tấm vé concert của September Sky, bảo sẽ chờ tôi thi xong rồi cùng đi.
Thật muốn ôm Tiểu Hân ghê.

Không uổng phí tình bạn nhiều năm như vậy.
Vào tháng cuối cùng, Tiểu Hân còn bỗng nhiên tới cửa, đưa cho tôi một bộ tài liệu ôn tập, dành cho đợt chạy nước rút cuối cùng.
Cô ấy nói là một tiền bối cho mượn.
Tôi cực kỳ biết ơn, hy vọng Tiểu Hân có thể giúp tôi mời anh ấy đi chơi, để tôi có thể chiêu đãi anh ấy một bữa ăn thay lời cảm ơn.
“Ầy, hiện tại không được, tiền bối kia vừa đi nước A chơi rồi, chắc phải mấy ngày nữa mới trở lại, đợi khi nào anh ấy về tao sẽ giúp mày hẹn.”
“Được, cảm ơn Tiểu Hân ~”
Vài ngày sau, quả nhiên tiền bối kia trở về, Tiểu Hân lái xe đưa tôi đi gặp anh ấy, xong lại đưa tôi đi Nam Đại.
“Tiền bối kia đang ở Nam Đại chơi bóng rổ, không phải mày cũng muốn thi vào Nam Đại sao, tới xem chút, kích thích chút.” Tiểu Hân nói.

Tôi nghĩ ngợi, hình như cũng có lý.
Bên ngoài sân bóng rổ chật kín.
Phải nói là bầu không khí bóng rổ ở Nam Đại rất tốt.
Tôi cùng Tiểu Hân tìm ngồi chỗ bậc thang yên tĩnh.
Tôi không quen biết tiền bối kia, nhưng liếc mắt một cái đã thấy Trần Trì trong đám người.
Anh mặc bộ đồng phục bóng rổ màu xanh, đường cong cơ bắp rất đẹp.
Tiếc thay, anh là tên khốn nạn, còn bắt cá nhiều tay.
Nghỉ giữa hiệp.
Trần Trì trông thấy tôi với Tiểu Hân thì đi tới, đi cạnh anh còn có một anh chàng đeo kính, vừa rồi cũng chơi bóng trên sân.
So với Trần Trì, anh chàng đeo kính này trông trắng trẻo hơn chút.
Tôi đoán chắc người cho mượn tài liệu học tập là anh chàng này.
Quả nhiên, Tiểu Hân giới thiệu với tôi đấy chính là người tiền bối đã cho cô ấy mượn tài liệu ôn tập.
Để tránh bị người ta nghe thấy những gì tôi nói với cô ấy, cô còn cố tình nhắn WeChat bảo tôi rằng tiền bối có mối quan hệ rất tốt với anh trai cô, vì biết tôi không muốn nhắc đến anh trai cô nên cô sợ sau khi tôi biết chuyện này sẽ không muốn nhận tài liệu ôn tập nữa.
Quần đỏ: Tao là người nông cạn thế á? Tao đây cũng đâu vì anh ta là anh mày mà xa lánh mày đấy thôi.
Hơn nữa, tài liệu ôn lập quý giá như vậy, tao không thèm quan tâm mối quan hệ của đại thần với anh mày đâu.
“À mà, sao mày biết tao không muốn nhắc đến anh mày?”
Tiểu Hân: “Anh tao nói với tao, bảo mày cố ý xa lánh anh thời gian đó, hỏi tao vì sao, tao bảo chắc là do anh có bạn gái.

Anh tao hứa sẽ mua vé concert September Sky cho tao để tao không nói chuyện đó với mày.”
“Trần Tiểu Hân, mày giấu tao!”
Trần Tiểu Hân chạy, chạy trốn rất xa như cô ấy đã thông đồng với anh bé.
Tôi tán gẫu vài câu với chàng trai đeo kính, chủ yếu là cảm ơn anh ta về kỳ thi lên thạc sĩ.
Trần Trì đứng uống nước ở trước mặt chúng tôi, lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cảm nhận được ánh mắt rực cháy đó.
Nghĩ giữa hiệp kết thúc, Trần Trì xoay người vào sân, tiền bối quá mệt rồi nên tìm người thay anh vào sân.
“Em thích kiểu con trai nào?” Tiền bối đột nhiên hỏi tôi.
Tôi bối rối nhìn anh, tiền bối sẽ không có mấy cái ý nghĩ táy máy với tôi đâu nhỉ? Nhưng tiền bối không phải gu của tôi.
Tiểu Hân nói không sai, anh cô ấy phù hợp với mẫu người tôi thích nhất.

Miễn là anh ta không cặn bã…
“Em thấy Trần Trì thế nào?”
Tôi hộc máu: “Chẳng ra gì.”
“Anh còn tưởng có thể thành đôi đấy, tiếc cho bộ tài liệu ôn tập kia, đổ sông đổ biển.”
Tài liệu ôn tập gì cơ, đổ sông đổ biển gì cơ? Tôi hỏi tiền bối nói vậy là có ý gì.
Tiền bối nhìn về phía sân, sau khi chắc chắn gì đó anh mới thần bí nói với tôi, “Tài liệu ôn tập kia thật ra là của Trần Trì, lúc đó cậu ta có việc phải quay về nước A, anh cũng muốn theo đi chơi, nhưng điều kiện là phải đưa tài liệu ôn tập cho em mượn trên danh nghĩa của anh.

Anh hỏi cậu ta tại sao không tự mình đưa, cậu ta chỉ bảo “thiên cơ không thể tiết lộ”, anh cứ nghĩ cậu ta nắm chắc đến mười phần rồi, xem ra là không phải.”
“Dù sao anh cũng đi chơi rồi, giữ trong lòng anh thấy khó chịu, đừng nói với cậu ta là anh nói nha.”
Tôi: “…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương