CHƯƠNG 227: DUNG TỤC ĐẾN TẬN CÙNG
Hai tay của Hướng Nghị Thành khẽ vuốt ve trên người của Bạch Băng Băng, ngữ khí rất phù phiếm: “Tiểu yêu tinh, em lừa tôi đến đây, bây giờ lại giả vờ thanh thuần?”
Bạch Băng Băng cười hi hi: “Chú vừa nãy không phải giới thiệu với con gái chú cháu là con gái của bạn cũ của chú sao? Cháu gọi chú thì có gì là sai?”
“Tôi nếu như không có như vậy, sao có thể dẫn em tham gia lễ đính hôn của Hướng Lan? Vợ tôi cũng đến rồi, nhiều người nhìn như vậy nữa chứ! Em nói em có phải rất tùy hứng không, nhiều bữa tiệc như vậy còn chưa đủ cho em chơi sao? Cứ phải đến tham gia lễ đính hôn của Như Lan.”
Bạch Băng Băng chủ động nghênh hợp với sự âu yếm của ông ta, tùy hứng nói: “Người ta chỉ tò mò thôi mà, hôn lễ của người có tiền em chưa từng nhìn thấy. Muốn đến xem thử thôi.”
“Mau, hôn một chút thì phải ra ngoài rồi. Lát nữa buổi lễ sẽ bắt đầu. Vợ tôi không nhìn thấy tôi thì sẽ nghi ngờ đấy.”
Bạch Băng Băng uốn éo eo: “Hôn thêm chút nữa!”
Cô ta cố ý hạ thấp giọng nói, câu dẫn Hướng Nghị Thành.
Bạch Băng Băng mỉm cười kiều diễm ghé sát bên tai của ông ta: “Lát nữa buổi lễ kết thúc, khi bắt đầu tiệc rượu anh có thể rời đi! Em vừa mới lén lên trên xem thử rồi, phòng ở tầng 3 đều trống!”
Khách sạn này đều được nhà họ Trịnh bao rồi. Điều này Hướng Nghị Thành cũng biết, nghe thấy Bạch Băng Băng nói như vậy thì có chút động tâm: “Vậy lát nữa em đi lên trước đợi tôi. Sau đó gửi tin nhắn cho tôi số phòng.”
Trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt của Bạch Băng Băng lóe lên ý cười kỳ dị, khẽ đảo qua: “Ừm, vậy em đợi anh, anh mau đến nha! Người ta hôm nay rất muốn đó!”
Trong đại sảnh, buổi lễ sắp bắt đầu rồi. Chính giữa màn hình LED lớn là ảnh của Trịnh Thiên Ngọc và Hướng Như Lan, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, khiến cho mọi người đều thấy ghen tỵ và nhận được các lời khen.
Mai Thùy Hân và Cẩm Tâm đứng ở bên lãng hoa, cùng mọi người nhìn những hình ảnh trên màn hình.
Nhìn thấy sự cô đơn lạc lõng trong mắt của Mai Thùy Hân, Cẩm Tâm bĩu môi: “Con người của Trịnh Thiên Ngọc này thật ích kỉ, rõ ràng không yêu Hướng Như Lan, vẫn muốn đính hôn với cô ta! Thật là dung tục đến tận cùng mà!”
Mai Thùy Hân chậm rãi trả lời: “Cậu sao biết anh ta không yêu? Không chừng còn yêu đến sống đi chết lại ấy chứ!”
Cẩm Tâm cười sặc một tiếng: “Cậu không phát hiện sao? Hình ảnh trên màn hình lớn, bọn họ ngay cả một bức chụp chung cũng không có! Có mấy tấm, rõ ràng đều là người khác chụp trộm! Chỉ là ống kính bắt hình ảnh tốt, nhìn vào hơi giống mà thôi chứ chả có chuyện gì!”
Nghe thấy Cẩm Tâm nói như vậy, Mai Thùy Hân cẩn thận nhìn kỹ, đúng là như vậy!
Sự khó chịu trong lòng vơi đi một ít, sau đó lại cảm thấy bản thân rất vô dụng: Người đàn ông tư lợi dung tục như vậy, cô vậy mà vẫn không buông xuống được!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương