CHƯƠNG 212: MỘT PHÁN QUYẾT
Suốt hai ngày, Trịnh Thiên Ngọc đều không liên lạc với Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân rất muốn đi bệnh viện thăm Tư Hàn, ở bên cạnh cậu bé. Cũng rất muốn hỏi Trịnh Thiên Ngọc kết quả giám định DNA, nhưng vừa nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng bệnh ngày hôm đó, bây giờ quả thật không có nổi dũng khí chủ động liên lạc với Trịnh Thiên Ngọc.
Rối rắm như vậy đến xế chiều, điện thoại yên lặng một lúc lâu cuối cùng cũng vang lên.
Điện thoại của Trịnh Thiên Ngọc? Đã có kết quả giám định DNA? Mai Thùy Hân nhảy dựng lên trên ghế sofa, nhìn cũng không nhìn nhận điện thoại: “Alo?”
Giọng nói tràn ngập chờ mong và căng thẳng.
“Thùy Hân, anh phải về thành phố A rồi. Hoan nghênh em có rảnh thì đến thành phố A chơi.” Trong điện thoại, giọng nói của Trần Hoàng Kiên dịu dàng mềm mỏng, có chút tình ý nhàn nhạt.
Mai Thùy Hân lại hoàn toàn không nghe ra được, cô thất vọng cắn cắn môi: “Vâng. Đàn anh, thuận buồm xuôi gió.”
Lời nói từ biệt còn chưa nói hết, trên màn hình điện thoại lại biểu thị có cuộc gọi đến, Mai Thùy Hân tập trung nhìn vào, thì ra là điện thoại của Trịnh Thiên Ngọc.
Vội vã giải thích với Trần Hoàng Kiên: “Đàn anh, em có một cuộc gọi vô cùng quan trọng gọi đến, trước không nói chuyện với anh nữa được không?”
Trần Hoàng Kiên nhanh chóng phản ứng lại: “Được được, em cứ nhận cuộc điện thoại kia đi, lúc sau lại nói chuyện.”
“Alo?” Giọng của Mai Thùy Hân vì lo lắng mà hơi khàn đi.
“Ở nhà không? Anh đang ở quán cà phê gần nhà em. Đi ra đi, anh có việc muốn nói với em.” Giọng của Trịnh Thiên Ngọc nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc gì.
Trịnh Thiên Ngọc không đợi kịp: “Có liên quan đến giám định DNA sao? Anh có thể nói trước kết quả cho em biết được không?”
Sao cứ phải úp mở? Lại nói, bây giờ cô cũng không muốn nhìn thấy anh.
“Gặp mặt lại nói.” Lời nói của Trịnh Thiên Ngọc vừa dứt, đã cúp điện thoại.
Mai Thùy Hân chán nản, lại không thể làm gì, đành phải thay quần áo ra ngoài.
Đến quán cà phê, xa xa đã nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc mặc một cái áo polo màu xanh tùy ý, quần jeans, đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Nhưng mà đến cùng là xảy ra chuyện gì? Bên cạnh anh, lại là Hướng Như Lan?
Trong lòng Mai Thùy Hân nghi ngờ, vẫn cố gắng bình tĩnh đi qua.
Lần này Hướng Như Lan hoàn toàn xé đi lớp ngụy trang dịu dàng đoan trang, ngay cả chào hỏi với Mai Thùy Hân cũng không, đôi mắt to xinh đẹp, mang theo ý lạnh quét từ trên xuống dưới cô mấy lần, rồi dời đi chỗ khác, giả vờ nhàm chán nhìn cảnh phố phường.
“Đến cùng là có chuyện gì?” Nhìn thấy đôi tay ngọc của Hướng Như Lan khoác lên cánh tay Trịnh Thiên Ngọc, trong lòng Mai Thùy Hân khí huyết cuồn cuộn, không chút khách khí ngồi xuống, không chút khách khí mở miệng hỏi.
Anh là có ý gì? Hẹn cô ra ngoài, còn dẫn theo Hướng Như Lan, là có ý định muốn làm cô khó chịu sao?
Trịnh Thiên Ngọc nghiêng mắt liếc nhìn Mai Thùy Hân, ném cho cô một túi giấy: “Trong này là kết quả giám định DNA. Tự mình xem.”
Cuối cùng cũng đợi được kết quả! Mai Thùy Hân nhìn biểu cảm của Trịnh Thiên Ngọc, tim lập tức treo lên, giống như một người trần truồng chờ đợi phán quyết, lòng của cô điên cuồng nhảy lên rầm rầm rầm.
Đôi tay run rẩy nhẹ nhàng mở phong thư ra, xuất hiện vài trang giấy mỏng.
Sau một bảng có số liệu di truyền thật dài, là một câu chữ to in đậm: “Kết quả phân loại sau khi phân tích phơi sáng 21 vị trí STR, Mai Thùy Hân (người mẹ nghi ngờ) và Trịnh Tư Hàn (con trai) có 9 đơn vị không phù hợp với quy luật di truyền. Loại trừ quan hệ huyết thống giữa Mai Thùy Hân (người mẹ nghi ngờ) và Trịnh Tư Hàn (con trai).
Một câu nói ngắn ngủi, Mai Thùy Hân lật qua lật lại mấy lần cũng không hiểu.
Nước mắt không kìm được rót vào hốc mắt, cô cầm tờ giấy đó, đáng thương nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Cái này, đây là ý gì?”
Gương mặt tương tự, tình cảm và đau lòng không có nguyên nhân, còn có một loại cảm ứng tâm linh mơ hồ…Chẳng lẽ, những thứ này đều là giả dối? Chỉ là do chính cô tưởng tượng ra?
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt tùy ý chảy xuôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhưng Mai Thùy Hân vẫn quật cường mở to hai mắt, mang theo một loại hy vọng không lý trí nhìn Trịnh Thiên Ngọc, hy vọng anh có thể tự nói với mình, đây không phải là thật.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn con mắt cái mũi nhỏ đỏ lên của Mai Thùy Hân, trong lòng có một chút tâm tình lóe lên. Khóe miệng hơi có chút động đậy.
Hướng Như Lan không thể nhìn dáng vẻ đáng thương đau khổ này của Mai Thùy Hân, hừ lạnh một tiếng: “Cái này còn xem không hiểu? Cô và Tư Hàn, không hề có chút quan hệ nào cả! Còn là mẹ ruột gì chứ, thật sự là biết tưởng tượng!”
Lời nói của Hướng Như Lan, giống như giọt nước tràn ly, Mai Thùy Hân hoàn toàn bị đánh bại, đặt mông ngồi xuống, móng tay mỏng manh véo vào trong da thịt lòng bàn tay, không có chút cảm giác đau đớn nào.
Tại sao phải để cho cô có cơ hội trong mơ này? Vì sao nhanh như thế đã tỉnh mộng rồi? Sớm biết như vậy, còn không bằng không cho cô bất kỳ hy vọng gì cả!
“Được rồi, Thiên Ngọc, kết quả cũng đã thông báo cho cô ta. Chúng ta về thôi, vừa rồi anh đã đồng ý đi chọn nhẫn đính hôn với người ta đó.” Hướng Như Lan hờn dỗi dán lên cánh tay Trịnh Thiên Ngọc, làm nũng lắc lắc.
Trịnh Thiên Ngọc gật gật đầu, ngoắc gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
Thanh toán xong, nhân viên phục vụ lại đưa một tờ báo đến: “Báo chiều vừa ra, tặng cho ngài xem.”
Trịnh Thiên Ngọc nhìn sang báo chiều, đang chuẩn bị đưa Hướng Như Lan đi, đột nhiên, ánh mắt của anh đọng lại, nhìn chằm chằm vào tin tức ở trang đầu.
Dòng chữ màu đen to đập vào tròng mắt: Điều tra nghiên cứu là giả? Viện trưởng thành phố A ban ngày tìm thú vui, lộ ảnh chụp tình nhân.
Trên hình ảnh chất lượng cao, một người đàn ông anh tuấn nho nhã đang nhìn về một người phụ nữ ngượng ngừng mỉm cười. Trong ánh mắt của người đàn ông đó, tình cảm dịu dàng và thương xót vừa nhìn là thấy, nụ cười của người phụ nữ cũng vô cùng dịu dàng ngọt ngào.
Trần Hoàng Kiên, Mai Thùy Hân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương