CHƯƠNG 173: CƠN GIẬN BÙNG PHÁT

Đến khách sạn, Mai Thùy Hân đi thẳng đến quầy lễ tân.

“Tôi đặt một phòng.” Mai Thùy Hân đặt chứng minh thư của mình trước quầy.

Nhân viên khách sạn nhìn cô, ngữ khí có chút là lạ: “Cô ơi, xin hỏi cô ở một người sao?”

Tại sao hỏi điều này? Mai Thùy Hân có chút khó hiểu: “Sao thế, không có phòng?”

Nhân viên phục vụ hơi nghi ngại, rồi khẽ cười: “Bây giờ chỉ còn lại một phòng tình nhân đặc biệt thôi, cô có ở không?”

Phòng tình nhân? Mai Thùy Hân không hiểu có ý gì, cô bây giờ rất mệt mỏi, chỉ muốn tắm rửa rồi đi nằm thôi: “Không sao, phòng đó đi.”

Nhân viên phục vụ làm thủ tục đặt phòng xong và đưa cho cô thẻ phòng: “Chúc cô có buổi tối vui vẻ.”

Lên tầng, mở cửa phòng ra, Mai Thùy Hân lúc đó lập tức hóa đá, cuối cùng cũng hiểu tại sao gọi là phòng tình nhân đặc biệt rồi.

Trong phòng có một chiếc giường Kingsize trong suốt dưới là nước, cửa phòng tắm xuyên thấu, trên tường và kệ tủ gắn rất nhiều đồ chơi tình dục.

Trong phòng tắm có bồn tắm mát xa tự động, đủ cho hai người nằm. Mai Thùy Hân không có ý định ngâm mình, chỉ tùy tiện tắm qua bằng vòi sen, rồi chuẩn bị đi ngủ.

Mở tủ tìm cái choàng tắm, kết quả không có một bộ đồ ngủ nào có thể mặc.

Lật tìm cả nửa ngày, tốt xấu gì vẫn còn một chiếc váy tạm được coi là bình thường, mặc dù đằng sau là các dây đan xen khá hở nhưng may đằng trước được che kín.

Vừa chuẩn bị lên giường thì có lại tiếng gõ cửa, còn vang lên tiếng của một người đàn ông: “Bảo bối, anh sai rồi! Em mở cửa ra đi, anh thật sự yêu em! Bảo bối, anh sau này sẽ không ăn vụng nữa, em mở cửa đi mà!”

Có chuyện gì vậy? Có phải đi nhầm phòng hay không? Mai Thùy Hân lấy khắn quấn vào người, thông qua ô mắt mèo nhìn ra ngoài.

Có một người đàn ông mặt mày tuấn tú đang say đứng ở cửa, không ngừng gọi “bảo bối, mở cửa, đừng giận nữa được không! Anh biết em giận, anh sai rồi, bảo bối, để anh vào được không?”

Rất rõ ràng là nhận nhầm người rồi! Mai Thùy Hân suy nghĩ rồi trực tiếp gọi cho bên khách sạn: “Tôi là khách phòng 3207, trước cửa phòng tôi có một người say làm phiền bên khách sạn cho người đến đưa anh ta đi.”

Tiếng la hét ở trước cửa phòng vẫn tiếp tục, rất nhanh, các khách của phòng khác cũng mở cửa ra xem, Mai Thùy Hân đứng sau ô mắt mèo mà cũng thấy xấu hổ.

May mà bảo vệ đến nhanh, người đàn ông đó bị bảo vệ lôi đi, Mai Thùy Hân lúc này mới thở phào được.

Vừa cởi khăn tắm ra thì lại truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Mai Thùy Hân lần này thật sự tức giận rồi, rốt cuộc có cho cô ngủ không vậy! Choàng lại khăn tắm vào, cô đùng đùng đi mở cửa, tức giận nói: “Rốt cuộc muốn…”

Nói mới được một nửa thì giọng liền nghẹn lại.

Bên ngoài, là Trịnh Thiên Ngọc đang đứng lù lù.

Tóc tai hơi loạn, sắc mặt hơi tái, ánh mắt thì như muốn giết người.

“Anh sao lại đến đây?” Mai Thùy Hân nói ra được câu này thì đã bị Trịnh Thiên Ngọc đẩy vào phòng, cửa phòng được đóng mạnh lại!

Trịnh Thiên Ngọc liếc nhìn những vật dụng trong phòng, lại nhìn Mai Thùy Hân váy áo sộc xệch thì ánh mắt lại càng nguy hiểm.

“Không nghe điện thoại của tôi, thì ra là cùng đàn ông đến đây chơi mấy cái trò này!” Trịnh Thiên Ngọc đay nghiến nói.

Khi anh vừa bước ra từ tháng máy thì nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa phòng cô gào khóc, mở miệng là gọi ‘bảo bối’.

Thì ra, anh ta gọi chính là Mai Thùy Hân!

“Anh bớt nói linh tinh đi! Người đó tôi căn bản không quen!” Mai Thùy Hân tức giận hét lên, bản thân anh ăn ở hai lòng, ham sắc như mạng, bây giờ còn ở đây hắt nước bẩn lên người cô.

Mắt của Trịnh Thiên Ngọc nheo lại, anh từng bước từng bước áp sát Mai Thùy Hân.

Người phụ nữ đáng chết, không nghe điện thoại của anh thì thôi đi! Vậy mà còn dám tắt máy! Lại dám cùng đàn ông khác làm bậy! Nếu như không phải có cuộc điện thoại lạ nói cho anh, Mai Thùy Hân đặt phòng cùng với người đàn ông khác, anh có lẽ còn không ngừng gọi điện thoại cho cô, âm thầm lo lắng cô có phải xảy ra chuyện gì rồi không!

Bây giờ, anh tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia ở trước cửa phòng cầu xin cô mở cửa, mở miệng là gọi ‘bảo bối’, cô lại còn dám nói dối người đó đi nhầm phòng.

Khách sạn có nhiều phòng như vậy, sao lại cứ đi nhầm đến phòng của cô?

Cô tưởng anh là đứa trẻ lên ba, dễ lừa như vậy sao?

Ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc dần đỏ lên, đi đến bên cạnh Mai Thùy Hân, thô bạo xé áo khăn choàng của cô ra, khi thấy trên người cô có vết xanh xanh thì cơn giận lập tức bùng phát!

“Em còn nói không có cùng người khác làm chuyện đó! Không làm thì tại sao có nhà không về mà đến ở khách sạn! Không sống phóng đãng, tại sao lại đặt phòng tình nhân như thế này! Không sống phóng đãng, tại sao lại mặc đồ ngủ hở hang như vậy! Mai Thùy Hân, người phụ nữ chuyện nói dối này! Em rốt cuộc có trái tim không hả!”

Trịnh Thiên Ngọc phẫn nộ gào lên, Mai Thùy Hân cũng bị anh chọc cho tức: “Anh có tư cách gì chất vấn tôi chứ? Tôi cho dù có lên giường với người đàn ông khác thì sao nào? Anh quản nổi sao? Anh cùng Hướng Như Lan, không phải ngày ngày cũng làm không dừng sao! Anh có thể làm với người phụ nữ khác, tôi tại sao không thể làm cùng người đàn ông khác chứ!”

“Mai Thùy Hân, em tìm chết!” Trịnh Thiên Ngọc siết chặt cánh tay của cô, lôi cô vào trong ngực, dùng sức xé chiếc váy ngủ trên người cô ra.

“Anh trừ cường bạo phụ nữ thì còn có bản lĩnh gì chứ?” Nước mắt của Mai Thùy Hân rơi xuống, trong ánh mắt mờ ảo hơi nước đó, cô nhìn thấy gương mặt anh vì tức giận mà tái đi, vừa đẹp trai vừa tà ác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương