CHƯƠNG 168: ĐỀU RẤT GHÊ TỞM

Nghe thấy câu nói của nhân viên, Mai Thùy Hân tính cách đã làm thì phải làm tới cùng: “Cảm ơn, phiền cô giúp tôi gọi 119.”

Nữ nhân viên sững sờ một chút, có chút khó xử nhìn Trịnh Thiên Ngọc, hai người nay vừa nhìn là biết người yêu, người yêu cãi nhau, báo cảnh sát cũng quá khoa trương đi?”

Trong tiệm đã có khách chỉ chỉ trỏ trỏ Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân.

Trịnh Thiên Ngọc thả Mai Thùy Hân ra, lấy thẻ vàng trong bóp vứt cho nhân viên: “Cho cô sáu mươi triệu, cô dọn sạch nơi này cho tôi! Tất cả khách trong tiệm đều đuổi đi!”

Nữ nhân viên nhanh chóng hỏi ý trưởng cửa hàng, trưởng cửa hàng đi nhanh tới khuyên những người vây xem trong tiệm rời đi.

Bây giờ, tiệm Starbucks to như vậy chỉ còn hai người Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân.

Mai Thùy Hân trợn mắt há hốc mồm, xuất ngoại năm năm, cô đã theo không kịp tình thế trong nước. Kẻ có tiền phách lối, so với năm năm trước, thật sự chỉ có hơn chứ không kém!

“Trịnh Thiên Ngọc, anh ngoại trừ dùng tiền đập người còn biết làm gì?” Mai Thùy Hân lướt nhìn cửa tiệm trống rỗng, giọng điệu đầy khinh thường.

Trịnh Thiên Ngọc đứng trước mặt nhìn xuống cô, ánh mắt tuyệt đối không buông tay đó, giống như một ngọn núi ép cô thở không nổi.

“Thùy Hân, em ngồi xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.” Trịnh Thiên Ngọc đè xuống cảm giác phiền não và thất bại trong lòng, muốn làm Mai Thùy Hân bình tĩnh lại.

Mai Thùy Hân ngồi xuống: “Trịnh Thiên Ngọc, tôi chỉ có một câu, xin anh rời xa cuộc sống của tôi. Đừng lại có ý đồ khống chế tôi nữa.”

Cô nói đơn giản rõ ràng như vậy, cô không tin anh nghe không hiểu.

Trong mắt Trịnh Thiên Ngọc lướt qua thần sắc tổn thương, nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu, châm điếu thuốc, anh nhả ra một vòng khỏi nhàn nhạt: “Mai Thùy Hân, em thật sự ghét tôi như vậy?”

Mai Thùy Hân không chút do dự gật đầu: “Đúng.”

Trịnh Thiên Ngọc rốt cuộc không kìm nén được nữa, hung hăng ấn đầu thuốc lên mặt bàn, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân: “Vậy sao! Ghét tôi mà em còn ở dưới người tôi gọi high như vậy? Ghét tôi mà em còn nửa đêm nằm mơ gọi tên tôi? Ghét tôi mà em còn từ cửa sổ ngóng nhìn tầng 18? Đừng nói với tôi, em không biết tầng 18 của Trịnh thị, là văn phòng của giám đốc!”

Mai Thùy Hân nghẹn họng. Cô nửa đêm nằm mơ gọi tên anh? Cô từ cửa sổ nhìn văn phòng tầng 18 Trịnh thị, anh làm sao biết?

“Anh bớt nói lung tung! Tôi căn bản không có!” Mai Thùy Hân yếu ớt phản bác, mặt lại hơi đỏ lên.

“Em không có?” Một tay Trịnh Thiên Ngọc nâng cằm cô, trào phúng cười: “Quên nói với em, tôi đặt một kính viễn vọng ở cửa sổ tầng 18, vừa khéo có thể nhìn thấy vị trí làm việc của em.”

Mặt Mai Thùy Hân thoáng chốc đỏ đến sắp phát nổ: “Trịnh Thiên Ngọc, anh là đồ cuồng nhìn lén! Anh bệnh thần kinh!”

Cằm cô bị anh nắm chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chỉ lớn cỡ bàn tay anh, đôi mắt như sóng nước chuyển động, xấu hổ tới mức khóe mắt cũng nhiễm màu hoa đào.

Trịnh Thiên Ngọc mắt không dịch chuyển nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, phát hiện mình vĩnh viễn không có cách nào nhẫn tâm với người phụ nữ này.

Trịnh Thiên Ngọc thực sự là vừa yêu vừa hận, cắn răng nghiến lợi: “Thùy Hân, em cái nhát gan này!”

“Tôi là quỷ nhát gan?” Mai Thùy Hân nhất thời không phản ứng kịp.

Trịnh Thiên Ngọc tăng sức lực trên tay: “Em cái đồ quỷ nhát gan, em không dám thừa nhận em yêu anh! Không dám thừa nhận em và anh ở cùng nhau rất vui, em còn trào phúng những bình hoa vì tiền mà dán lên người anh, em ngay cả họ cũng không bằng! Ít nhất, họ có dũng khí theo đuổi, còn em? Em có gì? Em giống như rùa rúc đầu, vĩnh viễn đều co trong vỏ bọc của mình!”

Haha! Mai Thùy Hân tức đến cười lên: “Tôi giống rùa rúc đầu? Anh có phải nói ngược không? Câu này hẳn là dùng trên người anh mới đúng! Anh có bản lĩnh thì đừng lợi dụng Hướng Như Lan, đừng lấy chiêu bài con rể của bộ trưởng bộ tài nguyên và đất đai để bịp bợm! Anh muốn đạt được tôi cũng được thôi, theo đuổi tôi cũng được thôi, OK, khôi phục thân phận độc thân của anh trước!”

Từng chữ sắc bén như đao, không chút lưu tình! Mai Thùy Hân vốn cho rằng Trịnh Thiên Ngọc sẽ tức giận bừng bừng, kết quả, sự tức giận trên mặt anh ngược lại lại giảm đi, khóe miệng cong lên một độ cong đẹp mắt: “Mai Thùy Hân, em đang ghen sao?”

Mai Thùy Hân ngẩng đầu căm tức nhìn anh: “Ghen? Anh quá xem trọng mình rồi! Tôi căn bản không có cảm giác với anh! Tôi nửa đêm nằm mơ gọi tên anh? Là anh nghe nhầm đi! Tôi nhìn trộm phòng làm việc của anh? Anh nghĩ nhiều rồi! Tôi chỉ là nhìn màn hình máy tính lâu nên tùy tiện nhìn ra xa để thả lỏng thôi!”

Mai Thùy Hân chỉ vào mũi Trịnh Thiên Ngọc, bắt đầu nói không lựa lời: “Mỗi lần bị anh cưỡng ép làm chuyện đó, tôi đều rất ghê tởm!”

Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Trịnh Thiên Ngọc biến mất, trong lòng cô cực kỳ sảng khoái!

Tuy nhiên, vừa sảng khoái nửa phút, Mai Thùy Hân bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.

Trịnh Thiên Ngọc từ từ đứng lên khỏi ghế, áp sát cô, ánh mắt giống như đâm vào lòng cô: “Mai Thùy Hân, mỗi lần em đều rất ghê tởm? Trước giờ chưa từng hưởng thụ?”

Mai Thùy Hân có chút hoảng, ánh mắt này của Trịnh Thiên Ngọc cô rất quen thuộc, ánh mắt này ý nghĩa điều gì, cô rõ ràng vô cùng!

Cô ôm chặt hai tay, từ từ lùi về phía cửa: “Trịnh Thiên Ngọc, anh muốn làm gì!”

Ở đây là tiệm cà phê, bốn phía đều là cửa sổ thủy tinh to sát đất, bên ngoài có nhân viên đang ngồi, trên phố là dòng người nhộn nhịp. Anh sẽ không phải muốn phi lễ với cô ở đây chứ?

“Tôi muốn làm gì, em hẳn rất rõ ràng!” Trịnh Thiên Ngọc giữ cánh tay cô, kéo cô về phía sau.

Phía đó, là nhà vệ sinh.

Mai Thùy Hân kinh hoảng! Cô cố hết sức đấm đá Trịnh Thiên Ngọc, vừa muốn hét to kêu cứu, tay Trịnh Thiên Ngọc đã che kín miệng cô!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương