Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
-
Chương 44: Tặng quà cho Diệp Khuyết
Đường Hoàn Quân đưa Trì Tảo Tảo trở về Diệp ra, anh ta chưa đến cửa Diệp gia đã quay xe rời đi.
Nguyên nhân anh ta không muốn đi vào Diệp gia là vì không muốn thấy Trì Tảo Tảo tặng chiếc cà vạt kia cho Diệp Khuyết.
Nhìn thấy Trì Tảo Tảo bám lấy Diệp Khuyết, trong lòng anh ta cảm thấy buồn chán.
Trì Tảo Tảo vui vẻ về nhà, thấy cha mẹ ngồi ở phòng khách xem TV, cô tươi cười chào hai người, sau đó chạy lên lầu.
Tiết Dung Chân và Diệp Chấn Hoa nhìn cô gái nhỏ đã khôi phục lại sức sống, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười.
Trì Tảo Tảo gõ cửa phòng Diệp Khuyết: “Ông xã, ông xã, anh ở trong đó không?”
“Cửa không khóa.” Bên trong truyền đến giọng nói của Diệp Khuyết.
Trì Tảo Tảo bĩu môi, đẩy cửa đi vào.
Cô biết Diệp Khuyết luôn cao ngạo lãnh đạm cho nên đối với giọng nói lạnh lùng của anh, cô đã sớm thấy quen.
Cô giấu cà vạt ở phía sau, từng bước đi đến, đứng thẳng bên người anh, chuẩn bị cho anh một sự kinh hỉ, nhưng nhìn thấy trên bàn anh có một hộp chocolate: “Oa, đây là loại em thích nhất, anh tặng cho em sao?”
Diệp Khuyết không còn lời nào để nói, từ trước đến giờ, có đồ ăn ngon anh đều đưa cho cô, anh không có biện pháp với người tham ăn như cô.
Vì thế anh nói: “Em thích ăn thì mang về đi.”
Dù sao, anh ta nhận lấy cũng vì muốn cho heo nhỏ này ăn.
Trì Tảo Tảo rất vui vẻ, chạy nhanh đến ôm anh vào ngực, nói một câu: “Cảm ơn!”
Diệp Khuyết cũng không ngẩng đầu lên, hạ lệnh đuổi khách: “Không có việc gì thì ra ngoài, đừng làm cản trở công việc của anh.”
Trì Tảo Tảo nhướng mày, xấu hổ lấy cà vạt ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Diệp Khuyết.
“Cái này em tặng cho anh, hy vọng anh sẽ thích.”
Diệp Khuyết ngẩng đầu, trước mặt anh xuất hiện một hộp quà nho nhỏ, mày không khỏi nhíu lại.
Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên nhìn Trì Tảo Tảo: “Thứ gì đây?”
Vẻ mặt Trì Tảo Tảo đỏ bừng, giống như còn xấu hổ: “Anh mở ra thì biết.”
Diệp Khuyết mở chiếc hộp ra, khi nhìn thấy chiếc cà vạt bên trong, sắc mặt cứng đờ.
Khi nhìn thấy cà vạt, trong lòng anh có loại cảm giác kỳ lạ, ngũ vị tạp trần.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo hỏi: “Vì sao lại tặng thứ này?”
Trì Tảo Tảo xấu hổ cúi đầu: “Không phải anh gọi điện thoại cho phòng giáo dục để bọn họ giúp em tìm bài thi sao, em….em muốn cảm ơn anh.”
Diệp Khuyết hừ lạnh hai tiếng: “Trì Tảo Tảo, em dùng tiền của anh để mua quà cho anh, rất tốt, rất thông minh.”
Anh đóng nắp hộp lại, tùy tiện ném sang một bên: “Anh nhận lấy, em có thể ra ngoài.”
Trì Tảo Tảo rất ngạc nhiên, nhìn thấy anh không thèm quan tâm, tùy tay ném đi, rất là tức giận: “Em biết, đó là tiền của anh, những thứ đồ của em đều là của anh, em chỉ là một cô nhi, sao có thể có tiền mua quà cho anh, nhưng đó là tấm lòng của em, nếu như anh không cần, cũng không cần ném loạn?”
Cô đi đến nhặt lên, coi nó như bảo bối ôm vào ngực: “Anh không cần thì thôi, sẽ có người khác coi nó như bảo bối!”
Cô mang chiếc hộp, muốn rời đi, Diệp Khuyết lên tiếng: “Đều đã tặng cho anh rồi, em còn muốn lấy đi đâu.”
Trì Tảo Tảo chán nản, quay đầu trừng anh: “Không phải anh nói đây là lấy tiền của anh mua sao? Dùng tiền của anh sao có thể đưa cho anh? Em sẽ đưa cho người khác.”
“Trì Tảo Tảo.” Anh đứng dậy, đi tới, cầm chiếc ca vạt, trực tiếp đeo lên cổ mình, nhướng mày hỏi cô: “Đẹp không?”
Trì Tảo Tảo vui mừng khôn xiết, gật đầu như giã tỏi: “Đẹp, đẹp.”
“Đó chính là của anh.”
“Được!” Cô cầu còn không được, lần đầu tiên dùng phép khích tướng, không ngờ lại thành công.
Nguyên nhân anh ta không muốn đi vào Diệp gia là vì không muốn thấy Trì Tảo Tảo tặng chiếc cà vạt kia cho Diệp Khuyết.
Nhìn thấy Trì Tảo Tảo bám lấy Diệp Khuyết, trong lòng anh ta cảm thấy buồn chán.
Trì Tảo Tảo vui vẻ về nhà, thấy cha mẹ ngồi ở phòng khách xem TV, cô tươi cười chào hai người, sau đó chạy lên lầu.
Tiết Dung Chân và Diệp Chấn Hoa nhìn cô gái nhỏ đã khôi phục lại sức sống, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười.
Trì Tảo Tảo gõ cửa phòng Diệp Khuyết: “Ông xã, ông xã, anh ở trong đó không?”
“Cửa không khóa.” Bên trong truyền đến giọng nói của Diệp Khuyết.
Trì Tảo Tảo bĩu môi, đẩy cửa đi vào.
Cô biết Diệp Khuyết luôn cao ngạo lãnh đạm cho nên đối với giọng nói lạnh lùng của anh, cô đã sớm thấy quen.
Cô giấu cà vạt ở phía sau, từng bước đi đến, đứng thẳng bên người anh, chuẩn bị cho anh một sự kinh hỉ, nhưng nhìn thấy trên bàn anh có một hộp chocolate: “Oa, đây là loại em thích nhất, anh tặng cho em sao?”
Diệp Khuyết không còn lời nào để nói, từ trước đến giờ, có đồ ăn ngon anh đều đưa cho cô, anh không có biện pháp với người tham ăn như cô.
Vì thế anh nói: “Em thích ăn thì mang về đi.”
Dù sao, anh ta nhận lấy cũng vì muốn cho heo nhỏ này ăn.
Trì Tảo Tảo rất vui vẻ, chạy nhanh đến ôm anh vào ngực, nói một câu: “Cảm ơn!”
Diệp Khuyết cũng không ngẩng đầu lên, hạ lệnh đuổi khách: “Không có việc gì thì ra ngoài, đừng làm cản trở công việc của anh.”
Trì Tảo Tảo nhướng mày, xấu hổ lấy cà vạt ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Diệp Khuyết.
“Cái này em tặng cho anh, hy vọng anh sẽ thích.”
Diệp Khuyết ngẩng đầu, trước mặt anh xuất hiện một hộp quà nho nhỏ, mày không khỏi nhíu lại.
Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên nhìn Trì Tảo Tảo: “Thứ gì đây?”
Vẻ mặt Trì Tảo Tảo đỏ bừng, giống như còn xấu hổ: “Anh mở ra thì biết.”
Diệp Khuyết mở chiếc hộp ra, khi nhìn thấy chiếc cà vạt bên trong, sắc mặt cứng đờ.
Khi nhìn thấy cà vạt, trong lòng anh có loại cảm giác kỳ lạ, ngũ vị tạp trần.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo hỏi: “Vì sao lại tặng thứ này?”
Trì Tảo Tảo xấu hổ cúi đầu: “Không phải anh gọi điện thoại cho phòng giáo dục để bọn họ giúp em tìm bài thi sao, em….em muốn cảm ơn anh.”
Diệp Khuyết hừ lạnh hai tiếng: “Trì Tảo Tảo, em dùng tiền của anh để mua quà cho anh, rất tốt, rất thông minh.”
Anh đóng nắp hộp lại, tùy tiện ném sang một bên: “Anh nhận lấy, em có thể ra ngoài.”
Trì Tảo Tảo rất ngạc nhiên, nhìn thấy anh không thèm quan tâm, tùy tay ném đi, rất là tức giận: “Em biết, đó là tiền của anh, những thứ đồ của em đều là của anh, em chỉ là một cô nhi, sao có thể có tiền mua quà cho anh, nhưng đó là tấm lòng của em, nếu như anh không cần, cũng không cần ném loạn?”
Cô đi đến nhặt lên, coi nó như bảo bối ôm vào ngực: “Anh không cần thì thôi, sẽ có người khác coi nó như bảo bối!”
Cô mang chiếc hộp, muốn rời đi, Diệp Khuyết lên tiếng: “Đều đã tặng cho anh rồi, em còn muốn lấy đi đâu.”
Trì Tảo Tảo chán nản, quay đầu trừng anh: “Không phải anh nói đây là lấy tiền của anh mua sao? Dùng tiền của anh sao có thể đưa cho anh? Em sẽ đưa cho người khác.”
“Trì Tảo Tảo.” Anh đứng dậy, đi tới, cầm chiếc ca vạt, trực tiếp đeo lên cổ mình, nhướng mày hỏi cô: “Đẹp không?”
Trì Tảo Tảo vui mừng khôn xiết, gật đầu như giã tỏi: “Đẹp, đẹp.”
“Đó chính là của anh.”
“Được!” Cô cầu còn không được, lần đầu tiên dùng phép khích tướng, không ngờ lại thành công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook