"Tảo Tảo, chúng ta có thể gặp nhau ở đây, là duyên phận sao?"

Đúng không?

Kim Thừa Trị cảm thấy, cái này nên gọi là duyên phận đi!

Trì Tảo Tảo cười ha ha, gật đầu: “Chắc là duyên phận đi! Nhưng mà học trưởng..."

Cô đột nhiên suy sụp mặt mày, nắm chặt tay Kim Thừa Trị nói: “Nếu anh là người ở đây, vậy anh nên biết đường quay về, anh giúp em một chút, giúp em chạy khỏi nơi này, đặt cho em một tấm vé máy bay, đưa em trở về thành phố Ninh Đô, có được hay không?"

Cũng đã nhiều ngày, cô không biết Diệp Khuyết thế nào, mỗi ngày lúc nhắm mắt lại, đều có thể nghĩ đến anh hôn mê nằm bất tỉnh trên giường.

Cô thật lo lắng cho anh, lo lắng anh gặp chuyện không may, lo lắng đời này, cô cũng sẽ không còn gặp lại anh nữa.

Nếu ông trời để cho cô gặp được Kim Thừa Trịở đây, như vậy thì chứng minh cô còn có hy vọng, học trưởng này và cô từng có quen biết, mới có thể giúp cô!

Nhưng lập tức, cô lại nghe được Kim Thừa Trị nói như vậy: “Anh không giúp được em, người duy nhất giúp được em, chính là em!"

Không cần nghĩ Kim Thừa Trị cũng đoán được, có thể, Tảo Tảo thật sự là cháu gái của Nam Cung Dực, chỉ là bởi vì bây giờ bên trong Hoàng gia rối loạn, cho nên Nam Cung Dực mới tìm cô trở về, mới lợi dụng cô cướp đoạt một phần quyền lợi.Cô nhóc, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ bị

lợi dụng của Nam Cung Dực mà thôi.

Trì Tảo Tảo kinh ngạc: “Bản thân em sao có thể giúp em chứ?"

Nếu như cô biết mình làm thế nào có thể chạy thoát, không phải cô đã sớm làm sao.

Cần gì phải chờ tới bây giờ.

"Kết hôn với anh.” Kim Thừa Trị phun ra bốn chữnhẹ như mây.

Vẻ mặt không thay đổi, không nhìn ra một chút tình cảm gì bên trong, anh lại nói giống như một chuyện không quan trọng vậy.

Chỉ là, một giây tiếp theo, lập tức đưa tới Trì Tảo Tảo từ chối.

"Không thể.” Cô lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn anh ta: “Làm sao em có thể kết hôn với anh chứ? Em lại không thích anh, cho nên em muốn rời đi, chính là muốn gặp người đàn ông em yêu, nếu như em kết hôn với anh ở đây rồi, vậy không phải em phụ lòng anh ấy sao, vậy không bằng em chết đi."

Cô cũng không nghĩ tới, Kim Thừa Trị lại đưa ra yêu cầu với mình như vậy.

Kết hôn, đó là chuyện nhất định không thể được.

Kim Thừa Trị nghe được lời cô, bỗng nhiên cảm thấy tim như dao cắt.

Chỉ chốc lát, anh bình tĩnh đứng lên như thường, rảo bước tiến lên, xoay lưng về phía cô: “Kết hôn với anh, cũng không phải anh nghĩ muốn, nhưng mà chỉ khi hai chúng ta kết hôn, hoàn thành kế hoạch của cậu em, anh ta mới có thể thả em đi."

Cho nên phải đứng ở đây, Kim Thừa Trị thật sự không phải do ý nguyện của mình, nếu biết cháu gái Nam Cung Dực chính là Tảo Tảo, như vậy anh tự nguyện dùng thân mình, phối hợp thực hiệp kết hôn giả với Tảo Tảo.

Chỉ cần hoàn thành yêu cầu của Nam Cung Dực, hai người bọn họ, có lẽ mới có thể toàn thân trở ra.

Nếu không, lấy thủ đoạn của Nam Cung Dực, làm sao có thể đơn giản buông tha hai người bọn.

"Hoàn thành kế hoạch của cậu?"

Trì Tảo Tảo nhìn chằm chằm Kim Thừa Trị, có chút khó thể tin: “Ý của anh, anh ta bắt em tới đây, là có mục đích sao?"

"Ừ!"

"Anh ta muốn lợi dụng em để đạt được cái gì?"

"Đúng vậy!"

Kim Thừa Trị xoay người, trong mắt là một đại dương sâu thẳm, nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Chỉ khi hai chúng ta kết hôn rồi, mới có thể hoàn thành mục đích của anh ta, có lẽ khi anh ta đạt được mục đích, anh ta sẽ thả chúng ta!"

Thả chúng ta?

Lời này, làm Trì Tảo Tảo nghe, giống như cảm thấy, Kim Thừa Trị xuất hiện ở đây, cũng là bị buộc không biết làm sao.

Đột nhiên cô hiểu ra cái gì, mở miệng hỏi anh ta: “Vậy nếu như em đồng ý kết hôn với anh rồi, chờ sau khi anh ta đạt được mục đích, thả chúng ta, vậy hôn nhân của chúng ta còn tính không?"

Kim Thừa Trị cúi đầu xuống, lại xoay người đưa lưng về phía cô: “Em nói tính thì tính, không tính gì hết thì không tính, anh sẽ không ép buộc."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương