Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
-
Chương 197
Cô thật sự cứ như vậy mà đi rồi sao?
Không!
Diệp Khuyết không tin, cô nhóc không phải là người như vậy, cô sẽ không trong lúc anh hôn mê, tự nguyện đi nước E.
Anh cố gắng đè nén xuống điên cuồng tức giận trong lòng, gắng sức để mình bình tĩnh, bĩnh tình.
Ngược lại, tỉnh táo nhìn chằm chằm Tiết Dung Chân, hỏi: “Là bọn họ ép buộc mang cô ấy đi, đúng không?"
Tiết Dung Chân ngồi ở bên giường Diệp Khuyết, nghĩ lại tình cảnh Trì Tảo Tảo bị mang đi ngày đó, bà cắn răng gật đầu.
"Đúng vậy, con trai, con không biết, con hôn mê một tuần, Tảo Tảo chăm sóc con bốn ngày, trong bốn ngày đó, nó không ăn không uống dù chỉ một giọt nước nào, cứ ngồi ở chỗ này trông chừng con, không rời nửa bước."
"Cho đến bốn ngày sau, nó thật sự không chịu đựng được nữa, liền té xỉu ở đây, vừa vặn, cậu của nó liền thừa dịp lúc nó té xỉu, mang nó đi."
Tiết Dung Chân vừa nói vừa khóc, lôi kéo tay Diệp Khuyết: “Xin lỗi con trai, là mẹ không tốt, là mẹ không thay con chăm sóc tốt Tảo Tảo, xin lỗi."
"..."
Nghe xong Tiết Dung Chân nói, trái tim Diệp Khuyết đau nhói, cuối cũng vẫn bằng phẳng hơn nhiều.
Anh chỉ biết, không phải là cô tự nguyện.
Nghĩ đến Trì Tảo Tảo vì mình mà bốn ngày chưa ăn cái gì, anh càng cảm thấy đau lòng không thôi, rồi lại không kịp chờ đợi muốn gặp cô.
Anh không quan tâm trên người mình còn có vết thương, vén chăn lên xuống giường.
Tiết Dung Chân thấy hành động của anh, vội vàng ngăn lại: “Con trai, con làm sao, con muốn làm gì?"
Diệp Khuyết đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nhìn Tiết Dung Chân: “Mẹ, con cảm thấy con khỏe hơn nhiều, Tảo Tảo bị mang đi cũng đã hai ba ngày đúng không? Nếu như cô ấy tỉnh lại không thấy con, cô ấy sẽ rất lo lắng, con đi tìm cô ấy."
Nói xong, anh kéo cơ thể nặng nề, từng bước một đi về phía cửa phòng bệnh.
Tiết Dung Chân vội vàng tiến lên ngăn cản anh: “Con trai, mẹ biết con cũng nóng lòng Tảo Tảo, nhưng mà vết thương trên người con còn chưa lành, hơn nữa, đó là Cung điện nước E, không phải là người tùy tiện nào cũng có thể vào, con hãy dưỡng tốt vết thương trước, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách, được không?"
Diệp Khuyết cứng đầu đẩy bà ra, bởi vì bị thương, giọng nói cũng có chút mệt mỏi: “Con không đợi được, không sao, con lập tức gọi Vân Phi chuẩn bị máy bay trực thăng cho con, không thể tiến vào từ cửa chính, thì con còn không thể đi xuống từ bầu trời sao? Mẹ, đừng lo lắng, nhất định con sẽ mang Tảo Tảo về."
Không quan tâm đến Tiết Dung Chân ngăn cản, Diệp Khuyết cầm điện thoại di động, vừa rời khỏi bệnh viện vừa gọi điện thoại.
Mà cùng lúc đó, nước E, bên trong cung điện nguy nga lộng lẫy.
Tẩm cung ở phía Đông, đã ba ngày, Nam Cung Dực không thực hiện lời hứa để Trì Tảo Tảo trở về, bây giờ, cô đã ngồi không yên, thấy bên trong tẩm cung có gì liền đập cái đó.
Vừa đập vừa kêu: “Các người thả tôi ra ngoài, Nam Cung Dực, tôi hận anh chết đi được, nếu như anh không thả tôi ra ngoài, tôi liền lập tức đâm chết ở chỗ này!"
Ngoài tẩm cung, đứng ba người, một người chính là Nam Cung Dực trong miệng Trì Tảo Tảo, Nam Cung Công tước, còn có một người, Công tước phu nhân, mà một người khác, không thể nghi ngờ, chính là Kim Thừa Trị.
Bị cô uy hiếp đến tận đây, đứng ở ngoài tẩm cung, Nam Cung Dực ra lệnh: “Em nghĩ cách làm yên lòng nó, một tuần lễ sau, chính là hôn lễ của các em."
Vừa nói xong, anh ta xoay người, lạnh lùng nghênh ngang mà đi.
Kim Tuyền Y nhìn em trai mình, lắc đầu không có cách nào, chỉ có thể chúc anh may mắn, ngay sau đó, cũng rời đi.
Sau cùng, còn lại Kim Thừa Trị đứng ở cửa cung điện, như đi trên băng mỏng.
Người đàn ông kia, dùng chị gái uy hiếp anh, nếu không, anh ta sẽ ly hôn chị gái anh.
Anh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý chị gái cầu xin.
Bước từng bước chân nặng nề, hai tay anh, đẩy ra cửa chính tẩm cung lớn như vậy, rảo bước tiến vào.
Chỉ là, vừa mới đi vào, liền thấy phía trước bay tới một vật thể không rõ, không hề đoán trước, liền nặng nề đập vào trên trán anh.
Không!
Diệp Khuyết không tin, cô nhóc không phải là người như vậy, cô sẽ không trong lúc anh hôn mê, tự nguyện đi nước E.
Anh cố gắng đè nén xuống điên cuồng tức giận trong lòng, gắng sức để mình bình tĩnh, bĩnh tình.
Ngược lại, tỉnh táo nhìn chằm chằm Tiết Dung Chân, hỏi: “Là bọn họ ép buộc mang cô ấy đi, đúng không?"
Tiết Dung Chân ngồi ở bên giường Diệp Khuyết, nghĩ lại tình cảnh Trì Tảo Tảo bị mang đi ngày đó, bà cắn răng gật đầu.
"Đúng vậy, con trai, con không biết, con hôn mê một tuần, Tảo Tảo chăm sóc con bốn ngày, trong bốn ngày đó, nó không ăn không uống dù chỉ một giọt nước nào, cứ ngồi ở chỗ này trông chừng con, không rời nửa bước."
"Cho đến bốn ngày sau, nó thật sự không chịu đựng được nữa, liền té xỉu ở đây, vừa vặn, cậu của nó liền thừa dịp lúc nó té xỉu, mang nó đi."
Tiết Dung Chân vừa nói vừa khóc, lôi kéo tay Diệp Khuyết: “Xin lỗi con trai, là mẹ không tốt, là mẹ không thay con chăm sóc tốt Tảo Tảo, xin lỗi."
"..."
Nghe xong Tiết Dung Chân nói, trái tim Diệp Khuyết đau nhói, cuối cũng vẫn bằng phẳng hơn nhiều.
Anh chỉ biết, không phải là cô tự nguyện.
Nghĩ đến Trì Tảo Tảo vì mình mà bốn ngày chưa ăn cái gì, anh càng cảm thấy đau lòng không thôi, rồi lại không kịp chờ đợi muốn gặp cô.
Anh không quan tâm trên người mình còn có vết thương, vén chăn lên xuống giường.
Tiết Dung Chân thấy hành động của anh, vội vàng ngăn lại: “Con trai, con làm sao, con muốn làm gì?"
Diệp Khuyết đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nhìn Tiết Dung Chân: “Mẹ, con cảm thấy con khỏe hơn nhiều, Tảo Tảo bị mang đi cũng đã hai ba ngày đúng không? Nếu như cô ấy tỉnh lại không thấy con, cô ấy sẽ rất lo lắng, con đi tìm cô ấy."
Nói xong, anh kéo cơ thể nặng nề, từng bước một đi về phía cửa phòng bệnh.
Tiết Dung Chân vội vàng tiến lên ngăn cản anh: “Con trai, mẹ biết con cũng nóng lòng Tảo Tảo, nhưng mà vết thương trên người con còn chưa lành, hơn nữa, đó là Cung điện nước E, không phải là người tùy tiện nào cũng có thể vào, con hãy dưỡng tốt vết thương trước, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách, được không?"
Diệp Khuyết cứng đầu đẩy bà ra, bởi vì bị thương, giọng nói cũng có chút mệt mỏi: “Con không đợi được, không sao, con lập tức gọi Vân Phi chuẩn bị máy bay trực thăng cho con, không thể tiến vào từ cửa chính, thì con còn không thể đi xuống từ bầu trời sao? Mẹ, đừng lo lắng, nhất định con sẽ mang Tảo Tảo về."
Không quan tâm đến Tiết Dung Chân ngăn cản, Diệp Khuyết cầm điện thoại di động, vừa rời khỏi bệnh viện vừa gọi điện thoại.
Mà cùng lúc đó, nước E, bên trong cung điện nguy nga lộng lẫy.
Tẩm cung ở phía Đông, đã ba ngày, Nam Cung Dực không thực hiện lời hứa để Trì Tảo Tảo trở về, bây giờ, cô đã ngồi không yên, thấy bên trong tẩm cung có gì liền đập cái đó.
Vừa đập vừa kêu: “Các người thả tôi ra ngoài, Nam Cung Dực, tôi hận anh chết đi được, nếu như anh không thả tôi ra ngoài, tôi liền lập tức đâm chết ở chỗ này!"
Ngoài tẩm cung, đứng ba người, một người chính là Nam Cung Dực trong miệng Trì Tảo Tảo, Nam Cung Công tước, còn có một người, Công tước phu nhân, mà một người khác, không thể nghi ngờ, chính là Kim Thừa Trị.
Bị cô uy hiếp đến tận đây, đứng ở ngoài tẩm cung, Nam Cung Dực ra lệnh: “Em nghĩ cách làm yên lòng nó, một tuần lễ sau, chính là hôn lễ của các em."
Vừa nói xong, anh ta xoay người, lạnh lùng nghênh ngang mà đi.
Kim Tuyền Y nhìn em trai mình, lắc đầu không có cách nào, chỉ có thể chúc anh may mắn, ngay sau đó, cũng rời đi.
Sau cùng, còn lại Kim Thừa Trị đứng ở cửa cung điện, như đi trên băng mỏng.
Người đàn ông kia, dùng chị gái uy hiếp anh, nếu không, anh ta sẽ ly hôn chị gái anh.
Anh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý chị gái cầu xin.
Bước từng bước chân nặng nề, hai tay anh, đẩy ra cửa chính tẩm cung lớn như vậy, rảo bước tiến vào.
Chỉ là, vừa mới đi vào, liền thấy phía trước bay tới một vật thể không rõ, không hề đoán trước, liền nặng nề đập vào trên trán anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook