Mười giờ tối, Đường Hoàn Quân đưa Trì Tảo Tảo về Diệp gia.

Về đến nhà, trong đầu Trì Tảo Tảo toàn là những nam nữ quần áo xốc xếch, triền miên hôn nồng nhiệt trong quán rượu kia.

Làm cho cô đờ ra, xe ngừng cũng không muốn xuống xe.

Đường Hoàn Quân nghiêng người qua cởi đai an toàn ra cho cô, liền bởi vì tư thế kia, bên cửa sổ nào đó trên lầu Diệp gia, từ vị trí đó nhìn thấy hai người bọn họ giống như đang hôn.

Rèm cửa sổ "Rào" một cái bị kéo lại, bóng người bên cửa sổ cũng biến mất.

"Trì Tảo Tảo!" Đường Hoàn Quân gần trong gang tấc nhìn xem cô gái trẻ đang đờ ra, đùa cợt gọi một tiếng.

Trì Tảo Tảo hiểu ra, nhanh chóng đẩy anh ra: “Anh nói chuyện thì nói, dựa vào em gần như thế làm gì?"

Đường Hoàn Quân cười: “Về đến nhà em rồi, sao còn không xuống xe? Chẳng lẽ không nỡ rời khỏi anh?"

Cái tên tự yêu mình.

Trì Tảo Tảo đẩy cửa ra xuống xe, cũng không quay đầu lại chạy vào Diệp gia.

Đường Hoàn Quân nhìn bóng người cô nhỏ gầy, nhìn cô chạy đi như gió, ngay cả chào một tiếng cũng không có, trong lòng vô cùng phiền muộn, quay đầu xe, xe thể thao rất nhanh biến mất ở cửa nhà họ Diệp.

Đêm nay mười giờ về đến nhà, trưởng bối còn ngồi trong phòng khách, Trì Tảo Tảo ngoan ngoãn đi tới chào hỏi: “Ba mẹ, sao hai người còn chưa ngủ?"

Tiết Dung Chân vẫy tay gọi cô: “Con còn chưa trở về, sao chúng ta ngủ được, con tới đây!"

Trì Tảo Tảo đi tới, bị Tiết Dung Chân kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà.

"Mẹ hỏi con, là Hoàn Quân đưa con trở về sao?"

Trì Tảo Tảo gật đầu.

"Có phải con đang quen với Hoàn Quân không?" Tiết Dung Chân lại hỏi.

Trì Tảo Tảo vừa nghe, xoạt cái đỏ mặt, tức giận nhìn xem Tiết Dung Chân phản bác: “Sao mẹ có thể nói như vậy chứ? Không phải con là con dâu của mẹ sao? Sao con có thể đi hẹn hò với người đàn ông khác được!"

Tiết Dung Chân cười cười, vuốt đầu con bé này, rất là trấn an nói: “Vậy là chúng ta nghĩ nhiều quá rồi, có điều Tảo Tảo à, nếu như con thật sự thích Hoàn Quân, ba mẹ sẽ không trách con, thật sự, chỉ cần con thích, con muốn làm cái gì thì làm cái nấy, chúng ta đều sẽ không ngăn cản con."

Trì Tảo Tảo nghi hoặc, lẳng lặng nhìn xem Tiết Dung Chân, cô cảm giác được, dường như bọn họ có chuyện gì gạt mình.

Hấp háy mắt, cô cong miệng nhỏ hỏi: “Ba mẹ là có ý gì ạ? Không định gả con cho anh Diệp Khuyết nữa sao?"

"..."

Tiết Dung Chân và Diệp Chấn Hoa liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên lựa chọn im lặng.

Trì Tảo Tảo thấy bọn họ không nói, lòng càng như lửa đốt, nhảy lên hỏi: “Có phải là con không xứng với anh ấy? Có phải là con có chỗ nào không tốt, hai người không thích con nữa?"

Nhìn thấy con bé kia như muốn khóc, Tiết Dung Chân nhanh chóng kéo cô qua an ủi: “Không phải Tảo Tảo, con chớ suy nghĩ lung tung, mặc dù Diệp Nhị không cưới con, con cũng là hòn ngọc quý của nhà chúng ta, ba mẹ đều mãi mãi thương con."

"Anh ấy không cưới con?" Trì Tảo Tảo ngạc nhiên.

Tiết Dung Chân thở dài: “Cũng không biết Diệp Nhị này nghĩ như thế nào, những năm gần đây, bên cạnh nó không có một người phụ nữ, chúng ta đều nghĩ nó như đang chờ con lớn lên, nhưng... Ngày hôm nay ba mẹ mới biết, thì ra nó đã có bạn gái."

Diệp Khuyết có bạn gái?

Tin tức này, không thể nghi ngờ giống như một quả bom nặng ký, trong nháy mắt nổ tung trong thế giới của Trì Tảo Tảo.

Làm sao có thể?

Những năm gần đây, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh anh, cô có khi nào thấy bên cạnh anh có phụ nữ đâu?

Cô không tin, đứng dậy liền đi.

Tiết Dung Chân muốn kéo cô, muốn nói lại thôi.

Trì Tảo Tảo giận đùng đùng lên lầu, đột nhiên đẩy cửa phòng sách của Diệp Khuyết ra.

Thấy anh ngồi trước bàn đọc sách xử lý văn kiện gì đó, cô cũng mặc kệ như vậy, đi tới liền hỏi: “Diệp Khuyết, anh có bạn gái lúc nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương