Editor: Gió

Beta: Đá bào

Sau khi đến Tô Thành, mỗi ngày Giản Hàng đều bận đến tận đêm khuya, những cuộc họp dày đặc và cả những vấn đề phát sinh nhiều vô kể, cô đều phải đi bàn bạc đàm phán. Về đến khách sạn, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi, không có thời gian để ý đến những điều gì khác.

Ngày thứ năm sau khi đến Tô Thành, cô nhận được điện thoại của Đàm Phong gọi đến.

Đàm Phong cười hỏi: “Tối nay hoặc tối mai, em có rảnh không, cùng đi ăn một bữa đi.” Lần trước muốn mời khách, kết quả cô lại phải nhập viện, hẹn một bữa cơm mà kéo dài đến tận bây giờ.

Ngày hôm đó ở nhà thầy Giản gặp được cô, nhưng Tần Mặc Lĩnh cũng đang ở đó, anh cũng không tiện nói chuyện riêng với Giản Hàng.

Giản Hàng đứng trước cửa sổ của khách sạn, trước mắt không gian rộng mở, cảnh đêm của Tô Thành đều lọt vào tầm mắt.

Cô xin lỗi nói: “Em đang ở Tô Thành, đợi khi nào trở về sẽ mời anh ăn cơm.”

“Dự án thu mua của Vạn Duyệt, em lấy được rồi sao.”

“Vâng.”

“Chúc mừng em.”

“Cảm ơn anh, vì vậy đợi khi nào về em sẽ mời anh một bữa.”

Đàm Phong cười cười, nói: “Ai mời cũng đều như nhau cả. Đúng lúc tuần này anh cũng phải đến Thượng Hải, đến lúc đó tiện thể ghé qua Tô Thành tìm em, anh cũng biết một chút về nội bộ của công ty mà Vạn Duyệt muốn thu mua kia, sau sẽ nói chi tiết về sự rắc rối phức tạp của họ cho em.”

Anh nghe nói, vì để lấy được hạng mục này, Giản Hàng phải quanh co nhiều đường, còn bị Chung Nghiên Phi gây khó dễ.

Nếu như không phải vì anh, Giản Hàng cũng sẽ không gặp phải những khó khăn này.

Lúc đó Chung Nghiên Nguyệt nghi ngờ anh đề nghị chia tay là vì Giản Hàng, cho dù anh có giải thích, nhưng lúc đó Chung Nghiên Nguyệt vì buồn rầu mà mất lý trí, căn bản không hề tin.

Anh cũng không giúp được Giản Hàng điều gì khác, điều có thể làm là giúp cô nghe ngóng chút tin tức về công ty được thu mua kia.



Ngày thứ bảy, Đàm Phong đến Tô Thành.

Anh đã đặt chỗ trước ở nhà hàng, nhà hàng ở gần khách sạn của Giản Hàng, chỉ năm phút là đến nơi.

Tối qua Giản Hàng không nghỉ ngơi được tốt cho lắm, cho dù có trang điểm cũng không che được sự mệt mỏi trên đôi mắt.

Đàm Phong nhìn ra được trạng thái không tốt lắm của cô, quan tâm hỏi, “Có phải là không thoải mái ở đâu không?”

“Em đau dạ dày đến nửa đêm.” Trời gần sáng mới ngủ được hai tiếng đồng hồ, cũng không kịp ăn sáng, sau đó lại bận cả một buổi, khó tránh được mệt mỏi.

Giản Hàng cầm ly nước lên, uống một ngụm nước ấm.

Cô chỉ vào ly rượu vang bên cạnh, “Hôm nay không uống rượu với anh được rồi.”

“Sức khoẻ quan trọng hơn, anh cũng không phải là người ngoài.” Đàm Phong cầm ly rượu vang của cô đặt xuống trước mặt mình, “Tối qua em lại có tiệc xã giao à?”

“Ừm, khách hàng tổ chức, mọi người trong tổ phụ trách hạng mục đều đến, em cũng không thể tránh được.”

“Sao không để ai đỡ rượu giúp?”

“Lâm Kiêu có giúp em.” Giản Hàng đặt ly rượu xuống, “Em chỉ uống có hai ly rượu trắng, mà đau dạ dày đến tận nửa đêm, lúc về khách sạn cũng phải uống thuốc.”

Uống thuốc không có tác dụng lắm, cô lại không quá thân thuộc Tô Thành, quả thực cũng không nghĩ đến việc đến bệnh viện, cầm cự đến tận gần sáng mới tốt hơn được một chút.

Hai ly rượu trắng đã đau dạ dày, Đàm Phong khó mà tin được, bởi trước kia cô uống cả bình rượu cũng không có vấn đề gì.

Anh rót thêm cho cô chút nước ấm, “Em uống nhiều nên dạ dày không chịu được nữa rồi.”

Giản Hàng gật đầu, cô cũng biết dạ dày mình đã có vấn đề.

Nhưng có những buổi xã giao không thể tránh, sao có thể không đụng đến chút rượu nào được?

Đàm Phong im lặng trong chốc lát, hỏi cô: “Em có suy nghĩ đến việc chuyển ngành không?”

Giản Hàng ngẩn người trong phút chốc, câu hỏi này của Đàm Phong đến quá đột ngột, cô cũng chưa nghĩ được phải trả lời ra sao.

Đàm Phong thay cô nói ra lời trong lòng, “Lúc dạ dày đau đến độ không chịu được thì có nghĩ đến, nhưng hết đau rồi thì cũng quên luôn, đúng không?”

Giản Hàng cười, “Đừng vạch trần em như vậy chứ.”

Cũng giống như Đàm Phong đã nói, lúc cô đau đến toát mồ hôi lạnh, cũng đã nghĩ đến chuyện từ chức, cũng từng nghĩ qua muốn đổi một công việc nhẹ nhàng đỡ vất vả hơn, không cần ngày đêm tăng ca, không cần phải bay tới bay lui, cũng không cần phải tham gia nhiều buổi xã giao như vậy.

Khi người khác đến mời, cô có thể từ chối, tránh được việc uống rượu, nhưng khi cô tổ chức tiệc xã giao mời mọi người đến, cần sự giúp đỡ của họ, thì, không thể không uống.

Đàm Phong không có lập trường để khuyên cô chuyển ngành hay từ chức, nên chỉ gật đầu.

“Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để thầy Giản lo lắng.” Anh dặn dò nói.

“Vâng.” Giản Hàng hỏi lại, “Anh thì sao, từ chức xong có dự định gì không?”

Hai khuỷu tay Đàm Phong chống lên mép bàn, hai tay đan lại, “Tạm thời cũng chưa nghĩ nhiều như vậy, anh muốn nghỉ ngơi thêm hai tháng rồi tính. Đợi nghỉ ngơi đủ rồi từ từ nghĩ.”

Giản Hàng không hề lo lắng sự phát triển của anh sau này, tổ chức đầu tư muốn kéo Đàm Phong về bên mình nhiều vô kể.

Món ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đều là chuyện liên quan đến việc thu mua.

Nói xong việc chính, Giản Hàng hỏi anh, thời gian nghỉ ngơi này có kế hoạch gì không, “Anh không định đi du lịch sao?”

“Cũng có kế hoạch này, nhưng vẫn chưa nghĩ xong sẽ đi đâu.”

Em họ anh gần đây thất tình, muốn đi du lịch giải toả tâm trạng, cô anh không yên tâm để con gái ra ngoài một mình, mà Đàm Phong cũng đang không bận rộn gì, bản thân anh mấy năm nay cũng không du lịch, định rằng sẽ đưa em họ cùng đi.

Ăn cơm xong, Giản Hàng tiễn Đàm Phong đến trạm tàu cao tốc, sau khi anh rời đi, cô lại trở lại phía công ty được thu mua tiếp tục với guồng quay bận rộn.

Mười rưỡi tối, cô mới về đến khách sạn.

Dạ dày vẫn có chút không thoải mái, Giản Hàng tìm thuốc, uống vài viên.

Dựa lên sô pha, Giản Hàng tổng kết công việc của hôm nay, xem xem có chỗ nào xảy ra sai sót, liệu tối nay có ngủ được hay không.

Đợi khi tỉnh lại một lần nữa, đã là hai giờ sáng.

Giản Hàng cầm điện thoại lên nhìn, trừ những tin tức liên quan đến công việc, không có gì khác.

Cô ném điện thoại sang một bên, cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.



Tuần thứ hai sau khi Giản Hàng đi công tác, biệt thự càng thêm lạnh lẽo, bữa sáng trên bàn ăn cũng không được phong phú như trước nữa.

Tần Mặc Lĩnh muốn hỏi dì Cảnh xem, Giản Hàng khi nào sẽ công tác trở về, nhưng lời vừa đến miệng lại dừng.

Hôm nay là thứ tư, sau khi tan làm, anh trực tiếp qua chỗ Tưởng Thịnh Hoà.

Tưởng Thịnh Hoà thấy vị khách không mời mà đến, cau mày, “Cậu đến đây làm gì?”

Tần Mặc Lĩnh đến nhà Tưởng Thịnh Hoà, không khác biệt lắm so với việc về nhà mình, trực tiếp lái xe đến sân viện, dì giúp việc giúp anh mở cửa, Tưởng Thịnh Hoà không hề hay biết.

Tưởng Thịnh Hoà nhìn đồng hồ đeo tay, xác định bản thân mình không nhớ nhầm, hôm nay là thứ tư. Trước đây Tần Mặc Lĩnh có nói qua trong nhóm, rằng sau này có chuyện gì tìm anh thì tránh tối thứ tư ra.

“Có việc tìm cậu.” Tần Mặc Lĩnh lấy một trang giấy từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Tưởng Thinh Hoà, “Giúp tôi chuẩn bị chút trà.”

Tên cách loại trà, anh đều viết lên trên giấy.

Tưởng Thịnh Hoà liếc nhìn, yêu cầu cũng không thấp, “Tặng ai à?”

Tần Mặc Lĩnh cởi áo vest, tiện tay vắt lên lưng ghế sô pha, “Để tặng bố vợ tôi.”

Tưởng Thịnh Hoà chụp lại nội dung được ghi trên giấy, lưu vào điện thoại, “Thầy Giản uống trà phức tạp vậy sao?” Có cả hồng trà và trà xanh, còn tận bốn, năm loại.

Tần Mặc Lĩnh “Ừm” một tiếng, thực ra chỉ có một loại là để tặng bố vợ, còn lại là dùng để nấu trứng trà cho ai kia.

Anh tự đi rót cho mình một ly cà phê.

Ngồi trong thư phòng của Tưởng Thịnh Hoà uống một ly cà phê, uống xong lại rót thêm.

Tưởng Thịnh Hoà không ngờ tới việc anh vẫn tiếp tục ở lại, lên tiếng tiễn khách, “Cậu còn không đi?”

Tần Mặc Lĩnh cầm ly cà phê ngồi xuống, “Tôi ngồi ở đây cũng không cản trở cậu làm việc.”

Tưởng Thịnh Hoà: “….”

Tối nay anh bận, không có thời gian tốn nước bọt với Tần Mặc Lĩnh.

Tần Mặc Lĩnh cứ ở đó không về, Tưởng Thịnh Hoà chỉ nghĩ đến một loại khả năng, “Cậu ở chỗ tôi là để trốn Giản Hàng sao?”

Tần Mặc Lĩnh nhấp một ngụm cà phê, “Tôi trốn cô ấy làm gì?”

“Cô ấy đến Tô Thành công tác rồi.” Nói rồi, ánh mắt anh dừng lại, nhìn lên ngăn thứ hai trên giá sách của Tưởng Thịnh Hoà.

Tần Mặc Lĩnh đặt ly cà phê xuống, đứng dậy đi qua đó, hộp quà được đặt trên kệ sách là một mô hình nhân vật trong game, không khác lắm so với mô hình anh thấy trên xe Giản Hàng, nhưng mô hình trước mắt to hơn nhiều so với con của cô, trang phục và tạo hình cũng không giống.

“Sao cậu cũng mua thứ này?”

Tưởng Thịnh Hoà liếc mắt qua nhìn, “Là quà sinh nhật cho Tần Tỉnh.”

Cách sinh nhật của Tần Tỉnh vẫn còn sớm, để tìm được món quà phù hợp, anh liền mua trước để chuẩn bị.

Trong vòng của bọn họ, Tần Tỉnh tuổi nhỏ nhất, lại ham chơi, chỉ có sinh nhật của Tần Tỉnh bọn họ mới tặng quà, còn những người khác sinh nhật, thường chỉ đến góp mặt.

Tần Mặc Lĩnh hỏi, “Cái này rất đắt sao?”

“Không đắt lắm, nhưng đây là bản giới hạn mô hình nhân vật trong game, bình thường không mua được.”

Tần Mặc Lĩnh vừa nghe thấy đây là nhân vật trong game, lập tức hiểu ra tại sao Giản Hàng lại có mô hình giống như vậy.

Anh cầm hộp quà lên, “Cậu chuẩn bị thứ khác cho Tần Tỉnh đi.”

Tưởng Thịnh Hoà liếc thấy Tần Mặc Lĩnh muốn lấy mô hình đi, “Để xuống. Cậu tưởng chuẩn bị một món quà dễ lắm đấy à?” Anh ta dựa lên lưng ghế, đánh giá Tần Mặc Lĩnh, “Cậu muốn tặng ai?”

Tần Mặc Lĩnh để anh yên tâm, “Không phải tặng Tần Tỉnh.”

Còn về việc tặng ai, Tưởng Thịnh Hoà hỏi đi hỏi lại vài lần, nhưng cũng không moi ra được chút thông tin nào.

Trước khi quay về Tần Mặc Lĩnh nói, “Quà sinh nhật của Tần Tỉnh tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị, đến lúc đó thư ký Cao sẽ đưa đến văn phòng cậu.”



Về đến biệt thự, Tần Mặc Lĩnh cầm hộp quà đi lên tầng hai.

Phòng ngủ của Giản Hàng không bật đèn, cửa phòng được mở ra, khoảng thời gian này cô đi công tác, căn phòng đều được mở ra để thông gió.

Tần Mặc Lĩnh đi đến cửa phòng, bật đèn lên, đặt hộp mô hình lên chiếc tủ cạnh đầu giường cô.

Hôm đó thất hẹn, Giản Hàng có chút không vui.

Chiều ngày hôm sau.

Tưởng Thịnh Hoà cho người đem lá trà đến, tổng cộng có mười hộp, mỗi hộp được đóng gói với trọng lượng năm mươi gam, trong đó có tám hộp là để nấu trứng trà cho Giản Hàng, hai hộp còn lại để tặng thầy Giản.

Hai hộp trà để tặng bố vợ là Tưởng Thịnh Hoà dựa vào quan hệ mới mua được, số lượng trà được sản xuất hàng năm có hạn, tổng cộng chỉ có vài cân, trên thị trường vô cùng khan hiếm, đều được bán ra theo hình thức đấu giá.

Tưởng Thịnh Hoà có mua một chút, để lại vài hộp để tặng cho trưởng bối của Tưởng gia, và vài vị có quan hệ thân thiết với gia đình anh, đứt ruột dành ra hai hộp cho Tần Mặc Lĩnh hiếu kính với bố vợ.

Buổi tối Tần Mặc Lĩnh tan làm như thường lệ, đem trà đến nhà Giản Hàng.

Trước đó anh có gọi cho bà Trần Ngọc, nói rằng sẽ đến thăm họ.

Hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, con gái đi công tác chưa về, Trần Ngọc vô cùng ngạc nhiên về việc Tần Mặc Lĩnh sẽ đến một mình, nhiệt tình nói, “Vậy tối nay ăn cơm ở nhà nhé, để mẹ nấu thêm vài món.”

Tần Mặc Lĩnh không từ chối, “Mẹ, mẹ không cần phải nấu nhiều đâu ạ.”

Từ giáo viên chủ nhiệm thời tiểu học đến mẹ vợ, anh phải mất rất lâu để thích nghi sự thay đổi này, cho đến bây giờ, khi gọi mẹ vẫn có chút không tự nhiên.

Đến tiểu khu nhà Giản Hàng, gặp được Giản Trọng Quân vừa từ bên trường trở về.

Giản Trọng Quân và lão Cốc đồng nghiệp cùng đi bộ từ trường về, bây giờ lão Cốc cũng tham gia vào hàng ngũ đi bộ đi làm, mỗi ngày đều hẹn Giản Trọng Quân cùng đi làm và tan làm, vừa đi vừa nói chuyện, còn có thể rèn luyện cơ thể.

“Bố.” Tần Mặc Lĩnh xuống xe, chào hỏi Giản Trọng Quân.

“Đi, về nhà thôi.” Lời của Giản Trọng Quân mang theo ý cười, ông đã nghe vợ mình nói, tối nay con rể muốn qua nhà ăn cơm, trên đường về ông rảo bước, bước chân nhanh hơn ngày thường.

Trí nhớ của Tần Mặc Lĩnh rất tốt, mặc dù chỉ gặp qua thầy Cốc một lần, nhưng vẫn nhớ được họ của thầy, anh chủ động chào thầy, “Thầy Cốc, chào thầy.”

Người khiến anh chủ động chào hỏi không nhiều.

Tất nhiên là vì mặt mũi của bố vợ.

Hàn huyên vài câu, họ cùng đi vào toà nhà phía trước.

Lão Cốc không nhìn thấy Giản Hàng, hỏi, “Tiểu Hàng lại tăng ca à?”

Tần Mặc Lĩnh đáp: “Cô ấy không ở nhà, đi công tác rồi ạ.”

“Ồ, bảo sao không thấy con bé đâu.”

Lão Cốc càng cảm thấy Tần Mặc Lĩnh không tồi, Giản Hàng không ở nhà, anh một mình đến thăm bố mẹ vợ, cùng ăn cơm với họ, lòng hiếu thảo như vậy không phải ai cũng có.

Khi Tần Mặc Lĩnh và Giản Trọng Quân về đến nhà, Trần Ngọc đang bận rộn trong bếp.

Anh đưa trà và vài cuốn sách liên quan đến toán học cho Giản Trọng Quân, trà là tặng Giản Trọng Quân, còn những cuốn sách này là tặng Trần Ngọc, lần trước có nghe Giản Hàng nói qua, sau khi về hưu Trần Ngọc thường nghiên cứu đề thi Olympic toán học, anh nhớ rõ trong lòng.

Trong nhà có không ít sách liên qua, anh chọn lấy vài cuốn đem đến.

Tần Mặc Lĩnh đi vào phòng bếp, chào Trần Ngọc.

“Mẹ.”

Trần Ngọc quay đầu, vừa rồi nghe tiếng cửa nhà mở, bà tưởng chỉ có một mình Giản Trọng Quân.

“Đến rồi đấy à.” Bà vẫy tay, “Con mau ra ngoài đi, trong này toàn mùi dầu khói.”

“Không sao ạ.” Tần Mặc Lĩnh xắn tay áo lên, sau đó đi tìm tạp dề.

Ở sau cửa phòng bếp có treo hai chiếc, anh lấy một chiếc màu sẫm xuống.

“Con giúp mẹ xào thức ăn.”

Trần Ngọc không dám tin, “Con biết nấu sao?”

“Biết ạ.” Nói xong, Tần Mặc Lĩnh cũng mặc tạp dề lên.

Cho dù anh có biết, Trần Ngọc cũng không thể để anh xuống bếp được, “Con mau ra ngoài uống trà với bố đi, ở đây có mẹ là được.”

Tần Mặc Lĩnh đùa nói: “Trước đây thường làm loạn trong tiết của mẹ, bây giờ chuộc lỗi ạ.”

Trần Ngọc cũng cười, chuyện của hơn hai mươi năm trước, có những thứ đã quên, nhưng có những chuyện lại ấn tượng sâu sắc, mà những chuyện có liên quan đến Tần Mặc Lĩnh khiến bà nhớ rõ vô cùng.

Nói đến chuyện thời học sinh, cảm giác xa cách lập tức biến mất trong phút chốc.

Anh muốn nấu ăn, Trần Ngọc cũng để anh nấu.

Gần đây bà thường gặp mặt Thẩm Tĩnh Vân, cùng nhau bàn bạc chuyện chụp ảnh cưới của hai con, rồi là sẽ tổ chức hôn lễ ở đâu, vì vậy biết được gần đây Tần Mặc Lĩnh rất bận rộn.

“Ở Lạc Mông có nhiều việc cần xử lý, con cứ bận việc, không có thời gian cũng không cần đặc biệt qua đây, gọi cuộc điện thoại đến là được.”

Bà hiểu được lớp trẻ bọn họ bây giờ quả thực không hề dễ dàng.

Tần Mặc Lĩnh đáp: “Hôm nay con không bận ạ.”

Anh cầm chiếc nồi đặt lên một bên bếp.

Giản Trọng Quân cũng mở cửa vào phòng bếp, một mình ông ở phòng khách cũng không có chuyện gì làm, nên vào đây góp chút náo nhiệt.

Phòng bếp không rộng, ba người cùng đứng bên trong không được rộng rãi lắm, ông đứng dựa vào cửa bếp, để không cản trở hai người họ.

Vừa rồi ông có nhìn qua trà Tần Mặc Lĩnh mang đến, nhận ra đó là loại lá trà hiếm quý, “Mặc Lĩnh, trà kia con đem về đi, có gì tặng cho khách, loại trà ấy muốn mua cũng không mua được.”

Giữ lại uống, quả thực rất đáng tiếc.

Tần Mặc Lĩnh quay sang, “Bố, hộp trà đó là giữ lại cho người nhà mình uống. Cũng không là bao nhiêu, bố cứ thưởng thức xem.”

Nói rồi, anh lại quay sang hỏi Trần Ngọc, “Mẹ, mẹ còn nhớ Tưởng Thịnh Hoà không ạ? Trà con đem đến cho bố, là nhờ Tưởng Thịnh Hoà mua giúp.”

Trần Ngọc cười nói, “Có thể không nhớ được sao, mẹ đi dạy nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua học sinh nào khiến mình đau đầu như hai đứa.”

Tần Mặc Lĩnh: “….”

Nhắc đến trước đây, Trần Ngọc bắt đầu nói: “Con và Tưởng Thịnh Hoà là hai người không nghe lời nhất trong lớp, lên lớp nhất định phải để thầy cô để ý đến, bên cạnh bục giảng có hai chiếc bàn, hai đứa mỗi người ngồi một bên, thầy cô vừa quay lên viết bảng, hai đứa lại ném phấn vào nhau.”

Tần Mặc Lĩnh: “….”

Ngồi bên cạnh bục giảng là chuyện hồi lớp hai.

Anh không muốn nhắc đến những chuyện đáng xấu hổ thời tiểu học, bèn chuyển chủ đề, “Đợi đến ngày nhà giáo, con sẽ dẫn Tưởng Thịnh Hoà đến nhận lỗi.”

Trần Ngọc bật cười, “Quan hệ của hai đứa vẫn tốt như trước đây sao.”

“Vâng, vẫn luôn như vậy ạ.”

Hơi nóng bốc lên, mùi hương của món ăn tràn ngập.

Họ vừa nấu cơm, vừa nói những chuyện ở trường.

Giản Trọng Quân đứng ở một bên, thỉnh thoảng nói thêm hai câu, còn giúp họ lấy đĩa đựng thức ăn.

Đã lâu căn phòng bếp không có náo nhiệt như vậy.

Nếu như là trước kia, Giản Trọng Quân còn sẽ lo lắng con gái và Tần Mặc Lĩnh không hạnh phúc, nhưng tối hôm nay, tất cả những muộn phiền đều đã tan biến.

Lúc ăn cơ, Trần Ngọc gửi tin nhắn cho con gái: [Con về đến khách sạn chưa.]

Giản Hàng: [Con hôm nay phải họp cả ngày, vừa về rồi ạ.]

Trần Ngọc nói: [Bố mẹ vẫn chưa ăn, hôm nay nấu rất nhiều món, Tần Mặc Lĩnh cũng ở đây, thằng bé có nấu vài món.]

Giản Hàng đọc lại tin nhắn mẹ mình gửi đến một lần nữa, cô không khỏi ngạc nhiên. Sau đó mẹ cô gọi video đến, cô gần như không do dự, lập tức nhấn nghe.

Trần Ngọc quay camera về phía bàn ăn, cười nói, “Con cứ thưởng thức một chút.”

Rất kì lạ, Giản Hàng lại có thể đoán ra được món nào là do Tần Mặc Lĩnh chuẩn bị.

Mẹ cô quay camera một vòng, gương mặt của Tần Mặc Lĩnh cũng được lướt qua, cô còn chưa nhìn rõ mẹ đã quay qua chỗ khác, chỉ nhìn thấy hôm nay anh có mặc chiếc áo sơ mi trắng.

Mẹ cô không biết bình thường cô và Tần Mặc Lĩnh nói chuyện ra sao, vì vậy cũng không đặc biệt quay vào Tần Mặc Lĩnh, chỉ nói với cô một tiếng, anh đang ở nhà.

“Con bận đi nhé, bố mẹ ăn cơm đây.” Mẹ cô kết thúc cuộc gọi.

Giản Hàng đặt điện thoại xuống, cô biết Tần Mặc Lĩnh còn bận hơn cô nhiều, hai mùa xuân hạ là thời điểm Lạc Mông bận rộn nhất, nhưng anh vẫn dành thời gian đến nhà cô.

Dạ dày vẫn đang đau âm ỉ. Cô bèn đi tìm thuốc uống.

Mở một văn bản ra, là mẫu đơn xin nghỉ việc của Doãn Lâm.

Trong đầu hiện lên câu hỏi ngày đó của Đàm Phong, hỏi cô có muốn chuyển ngành không?

Suy nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn chưa nghĩ ra, cô lại tắt mẫu đơn đi. Sau đó mở hòm thư tiếp tục xử lý công việc.

Đến mười giờ, Giản Hàng đoán được Tần Mặc Lĩnh có lẽ đã về rồi, không chừng cũng đã về đến biệt thự.

Anh đến nhà cô, giúp hai người có được chủ đề nói chuyện.

Giản Hàng chủ động gửi tin nhắn, [Cảm ơn anh hôm nay đã đến thăm bố mẹ.]

Tần Mặc Lĩnh: [Sau này em không cần phải nói mấy lời cảm ơn như vậy với tôi. Em đi công tác, tôi đến thăm bố mẹ là chuyện nên làm.]

Trầm mặc hai giây, anh hỏi: [Vẫn đang tăng ca sao? Gần đây phải xã giao, dạ dày có đau không?]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương