Đi tới cửa nhà, Giản Hàng bấm chuông.

Tần Mặc Lãnh không hiểu:

“Em không có chìa khóa nhà à?”

“Có chứ.”

Giản Hàng đã mở túi xách ra tìm chìa khóa.

“Bấm chuông để cho bọn họ chuẩn bị trong lòng, đột nhiên mở cửa sợ sẽ dọa đến bọn họ.”

Cô vừa lấy chìa khóa ra, còn chưa cắm đúng vào ổ chìa khóa, cửa từ bên trong đã được kéo ra.

“Nhanh như thế, ban nãy còn nói về hai người.”

Người mở cửa là Đàm Phong.

Giản Hàng biết Đàm Phong đang ở nhà cô, Đàm Phong cũng biết hai người sẽ đến, sau khi gặp không có kinh ngạc gì.

Tần Mặc Lãnh và Đàm Phong gật đầu chào hỏi đôi bên, lời khách sáo đều miễn hết, nắm tay cũng lược bỏ luôn. Khi Đàm Phong mở cửa, anh có cảm giác sai rằng Đàm Phong là chủ nhà, anh là khách.

Giản Trọng Quân ban nãy ở phòng vệ sinh, Trần Ngọc đang làm chè hoa quả cho con gái trong phòng bếp, Đàm Phong rảnh rỗi nhất nên anh mới qua mở cửa.

Giản Hàng mở tủ giày, lấy ra một đôi dép nam đi trong nhà cho Tần Mặc Lãnh, anh có chứng sạch sẽ, đôi dép này mua riêng cho anh đi, cô từng dặn với cha mẹ, khách đến nhà đừng lấy đôi này.

Con gái và con rể trở về, niềm vui của Giản Trọng Quân và Trần Ngọc hiện lên trên mặt, hai người gọi Tần Mặc Lãnh đến ngồi.

Giản Hàng đưa hoa cho mẹ.

Bó hoa này có vẻ ngoài và chất lượng không bình thường, chắc là được vận chuyển bằng đường bay từ nước ngoài, giá tiền cô không đoán chuẩn được, nhưng nhất định không rẻ. Trần Ngọc vừa vui mừng vừa đau lòng:

“Cũng không phải ngày lễ, lãng phí tiền.”

Giản Hàng hất cằm về phía phòng khách:

“Anh ấy mua đó mẹ.”

Cô đặt tay lên đầu vai của mẹ, đẩy mẹ đi vào phòng bếp.

Trong nhà có khách, phòng bếp là nơi tốt cho cô và mẹ thì thầm nói chuyện.

Nhà cô có 3 phòng ngủ, không tính là chật chội, cũng không rộng rãi cho lắm. Cô với cha mẹ mỗi người một phòng ngủ, còn có một phòng sách nhỏ.

Trong nhà có nhiều sách, phòng sách lại quá nhỏ, căn bản không đủ chỗ đặt nhiều sách như thế, tự cha cô thiết kế lại bố cục phòng khách, thiết kế bức tường bối cảnh chỗ ghế sofa thành tủ sách.

Phòng khách ban đầu có kích thước phù hợp, sau khi thêm một một tủ sách ở mặt tường thì thấy hơi chật, giữa tủ tivi và bàn uống nước, không thể cùng lúc đi được hai người.

Vẫn may việc lấy ánh sáng trong phòng khá tốt, bắc nam thông thoáng, mẹ cô còn thích sạch sẽ, dọn dẹp trong nhà vô cùng ngăn nắp, phòng khách chật thì hơi chật một chút, nhưng không ảnh hưởng.

Nhưng đối với Tần Mặc Lãnh mà nói, có thể không thích ứng được. Toàn bộ căn nhà của gia đình cô cộng lại còn không rộng rãi sáng sủa bằng phòng khách tầng 1 biệt thự của anh.

Giản Hàng đóng chặt cánh cửa kéo của phòng bếp.

“Đàm Phong bây giờ có dự định gì thế mẹ?”

“Không biết, mẹ chưa hỏi. Sau khi hai người họ trở về, cha và mẹ luôn bận ở trong phòng bếp.”

Trần Ngọc vừa nấu chè vừa nói.

“Nghe ý của cha con, cậu ấy hình như muốn nghỉ ngơi vài tháng.”

Kỳ nghỉ vài tháng, Giản Hàng ngưỡng mộ không thôi. Bây giờ một tháng cô nhiều nhất được nghỉ hai ngày, còn đều là nghỉ nửa ngày. Vì hạng mục đó của Vạn Duyệt, ngay cả thời gian chơi game cô cũng không có. Cô cảm thán:

“Con trước giờ chưa từng được trải nghiệm cảm giác nghỉ cả ngày là như thế nào.”

Trần Ngọc đau lòng cho con gái:

“Hay là con chờ đến khi kết thúc hạng mục xin nghỉ phép năm, nghỉ phép năm năm trước con còn không nghỉ mà.”

“Sắp tới lại có hạng mục mới, không có thời gian nghỉ mẹ ơi.”

“Bây giờ kết hôn rồi, không thể cắm đầu vào công việc, giành chút thời gian rảnh đi nghỉ với Mặc Lãnh.”

“Để sau rồi nói ạ.”

Nhắc tới Tần Mặc Lãnh, Giản Hàng quả thực là chả có gì để nói, cô chuyển chủ đề nói chuyện:

“Đàm Phong mỗi lần về nước đều đến thăm cha con mà vẫn không nói hết chuyện.”

Trần Ngọc:

“Thì thế. Hai người đó mà nói chuyện có thể nói cả buổi chiều, gì cũng nói được.”

“Lúc Đàm Phong học cấp 2 có phải học toán vô cùng có thiên phú không ạ?”

Cha cô dạy toán, trừ chuyện đó ra, cô không nghĩ được còn có nguyên nhân nào, có thể khiến Đàm Phong có mối quan hệ tốt đẹp với một thầy giáo dạy toán. Học sinh kiểu như Đàm Phong, không thấy nhiều.

Ít nhất bên cạnh cô không có ai luôn đi thăm giáo viên dạy cấp 2 cả.

“Môn nào cậu ấy cũng khá.”

Nấu xong chè hoa quả, Trần Ngọc tắt bếp.

“Hai thầy trò hợp nhau.”

Bà đổ chè hoa quả trong bát để nguội, đặt một chiếc thìa vào trong mỗi bát.

Giản Hàng giúp mẹ bưng chè hoa quả ra phòng khách, Đàm Phong là khách, bát đầu tiên cô đưa cho anh ấy.

Đàm Phong thường xuyên đến nhà Giản Hàng, sớm đã không xa lạ, trực tiếp múc một thìa cho vào miệng.

Trần Ngọc mỗi tay bưng một bát, đặt một bát trước mặt Tần Mặc Lãnh, bát còn lại cho Giản Trọng Quân. Bà nói với Tần Mặc Lãnh:

“Mẹ học ở trên mạng đấy, ăn thử xem mùi vị thế nào.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.”

Tần Mặc Lãnh nhìn chè của Đàm Phong, lại nhìn Giản Hàng, Giản Hàng đang cúi người đưa hộp giấy rút đặt trước mặt Đàm Phong. Anh thu lại ánh nhìn, cúi đầu ăn chè của anh.

Cha vợ, mẹ vợ, bao gồm Giản Hàng, càng thân với Đàm Phong, ngược lại càng khách sáo với anh.

Giản Hàng không biết suy nghĩ trong lòng Tần Mặc Lãnh phong phú như thế, cô và mẹ lại đi đến phòng bếp.

Trần Ngọc lấy cốc nước uống nước, bà chỉ thích làm chè, bản thân bà lại không thích ăn.

Hai mẹ con dựa trên bàn kệ bếp, rảnh rỗi nói chuyện nhà hàng ngày.

“Con và Tần Mặc Lãnh định khi nào sẽ có con?”

“... để sau ạ.”

“Không phải mẹ giục đẻ, chỉ là hỏi con, con không cần phải sợ.”

Giản Hàng không phải sợ mẹ giục đẻ, sợ cũng không tác dụng. Cô và Tần Mặc Lãnh còn chưa từng chính thức nắm tay, sinh con không biết năm nào tháng nào. Cũng không biết Tần Mặc Lãnh có từng nghĩ tới muốn cùng sống lâu dài với cô hay không.

Ăn chè xong, cô đi phòng khách. Bên cạnh Đàm Phong có vị trí trống, Giản Hàng tiện thể ngồi xuống, trên bàn uống nước có tạp chí, cô cầm lấy tùy ý lật xem, nghe bọn họ nói chuyện.

Lúc cô ngồi xuống, Tần Mặc Lãnh ung dung thản nhiên nhìn cô thêm mấy lần.

Giản Hàng không cảm giác được.

Bọn họ đang nói về bộ phận kinh doanh thứ tư của Lạc Mông, ban chiều Giản Trọng Quân lướt được tin vịt trên mạng, nói tầng quản lý cấp cao Lạc Mông không hài lòng với Tần Mặc Lãnh, tập thể bỏ việc.

Lạc Mông là công ty của con rể, ông sao không lo lắng được chứ.

“Trên mạng sao lại truyền lung tung thế.”

Tin tức mà Đàm Phong nhận được đáng tin hơn một chút so với trên mạng, theo anh được biết, ba người từ chức là Tổng giám đốc của bộ phận kinh doanh thứ tư, Phó giám đốc nhân sự của Lạc Mông, còn có Tổng giám đốc bộ phận đầu tư chiến lược của Lạc Mông.

Ba người từ chức không được coi là tập thể từ chức, nhưng ba người này nhậm chức nhiều năm ở Lạc Mông, căn cơ tương đối sâu, bộ phận kinh doanh thứ tư của Lạc Mông lại là một tay Úc Minh tổ chức và thành lập, bây giờ cùng từ chức ra khỏi công ty, có lẽ là không hợp với quan điểm quản lý của Tần Mặc Lãnh.

Giống như ý kiến khác biệt giữa anh và Hội đồng quản trị, cuối cùng chỉ có thể là anh rời khỏi công ty cũ. Chuyện như này không có ai đúng ai sai. Đàm Phong nói:

“Trên mạng viết như vậy là để thu hút sự chú ý của người khác, chuyện như từ chức, công ty nào cũng có. Lạc Mông cây lớn đón gió, có người cố ý lấy điều này ra để thổi phồng.”

Giản Hàng hôm nay ở trong thang máy khách sạn, nghe chú ba Tần nhắc một câu, cô hỏi Tần Mặc Lãnh:

“Úc Minh là Tổng giám đốc bộ phận kinh doanh thứ tư à?”

Tần Mặc Lãnh gật đầu:

“Ừ.”

“Một người rất có dã tâm và cũng rất có năng lực, Lạc Mông các anh không giữ lại?”

“Là anh khai trừ ông ta.”

Có thể khiến ông chủ khai trừ, chắc là phạm phải lỗi lầm lớn không thể khoan dung. Còn về vì sao Úc Minh bị khai trừ, liên quan đến cơ mật công ty, bọn họ ai cũng không hỏi thêm nữa.

Giản Hàng lại lật một trang tạp chí, là tạp chí quần áo và trang sức thời trang, cô nhìn phối hợp trang phục bên trên, thấp thoáng cảm thấy có ánh nhìn luôn đang nhìn cô. Cô ngẩng đầu, cùng Tần Mặc Lãnh bốn mắt nhìn nhau, anh không tránh đi, cứ yên lặng như thế đối mắt với cô.

Giản Hàng trực giác mách bảo Tần Mặc Lãnh có chuyện tìm cô, cô đặt tạp chí xuống, giả bộ đi phòng bếp rót nước, sau khi trở lại không ngồi bên cạnh Đàm Phong nữa, vòng qua bên cạnh Tần Mặc Lãnh.

Bên cạnh anh không có chỗ trống, cô trực tiếp ngồi trên tay vịn của ghế sofa.

Ba người họ còn đang nói chuyện, cô đổi chỗ ngồi không nổi bât, ở trong nhà mình, chỗ nào trống thì ngồi chỗ đó, rất bình thường.

Nhân lúc cha cô và Đàm Phong đang nói chuyện, Giản Hàng nhỏ tiếng hỏi Tần Mặc Lãnh:

“Chuyện gì thế?”

Sắc mặt Tần Mặc Lãnh như thường.

“Không có chuyện gì.”

Anh dịch chuyển vào trong, dành ra chút chỗ trống cho cô, ý bảo cô ngồi vào.

Giản Hàng biết anh không thích người khác gần sát vào anh, cô không di chuyển.

“Không cần, cũng giống như ngồi trên tay vịn sô pha.”

Cô ngồi bên cạnh anh, Tần Mặc Lãnh lại tham gia vào trong cuộc nói chuyện.

Sau đó bọn họ nói đến một người cùng quen biết, người này Tần Mặc Lãnh cũng biết, Giản Hàng không biết rõ là ai, không xen được lời, ngồi bên cạnh Tần Mặc Lãnh chơi điện thoại.

Tần Mặc Lãnh ngước mắt, cô lại đang chơi game.

Giản Hàng cảm giác được anh đang xem trộm màn hình, cô dịch chuyển sang bên cạnh, không cho anh nhìn.

Kết thúc một ván game, Đàm Phong đúng lúc cũng cáo từ.

Trần Ngọc nhiệt tình giữ Đàm Phong lại:

“Ăn tối xong rồi đi.”

Đàm Phong: “Thôi ạ. Em họ nhà cô em hẹn em tối nay cùng ăn cơm.”

Cả gia đình họ tiễn anh ra cửa.

Giản Trọng Quân cầm áo khoác mặc lên, đổi giày.

Đàm Phong vừa nhìn Giản Trọng Quân muốn tiễn anh xuống tầng, anh vội cản lại:

“Thầy Giản! Thầy không cần tiễn, sao còn phải khách sáo với em thế.”

Giản Trọng Quân đã mặc xong áo khoác:

“Thầy không có việc gì ở nhà, ngồi lâu vừa hay ra ngoài đi dạo bộ một lát.”

Đàm Phong không cố chấp bằng, chỉ đành theo ý Giản Trọng Quân.

Đợi người đi xa, Tần Mặc Lãnh đóng cửa. Anh chưa từng thấy quan hệ thầy trò tốt như thế, hai cha con cũng không nói được nhiều như hai người.

Trần Ngọc đi chợ mua thức ăn, Giản Hàng ở lại trong nhà cùng Tần Mặc Lãnh, hai người chả nói gì, vẫn may còn có điện thoại tiêu khiển.

Tần Mặc Lãnh xem xong một tin tức rồi thoát ra, xoay mặt nói với Giản Hàng:

“Giúp tôi rót hộ cốc nước.”

Giản Hàng đầu cũng không ngẩng:

“Tự đi phòng bếp rót.”

Ý thức được điều gì, cô nói bổ sung:

“Anh cứ coi đây là nhà mình, đừng xem như người ngoài.”

Tần Mặc Lãnh ngồi bên đó không động:

“Không xem như người ngoài. Em rót cho tôi một cốc.”

Giản Hàng đối mặt với anh, câu nói ban nãy của anh cho cô một loại ảo giác, anh muốn uống nước cô rót cho anh.

Cô kịp thời ngừng lại suy nghĩ không thiết thực này. Anh nhất định là lười động đậy mà thôi.

Cô đặt điện thoại xuống, đi phòng bếp giúp anh rót nước.

Giản Hàng bưng nước ra, Tần Mặc Lãnh đang ở ngoài ban công, dựa vào bên cánh cửa đang nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Chung Nghiên Phi mang theo ý cười, nếu nghe kĩ có thể nghe ra sự nhẫn nhịn:

“Tần tổng, còn bao lâu nữa thì tới thế?”

Cô ta bây giờ đang ở toàn nhà Lạc Mông, đợi Tần Mặc Lãnh sắp đợi được 2 tiếng, còn không thấy bóng dáng của anh.

Tần Mặc Lãnh:

“Không nhất định sẽ tới, đang bận.”

Chung Nghiên Phi còn có thể nói gì, không hài lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Không nhất định đến công ty còn bảo cô ta đợi?

Là thư ký của Tần Mặc Lãnh chủ động hẹn thời gian với cô ta, 2h30 chiều gặp mặt bàn hợp tác, bây giờ 4h10, anh lại nói với cô ta không nhất định sẽ tới.

Nếu như không phải cô ta chủ động gọi điện thoại cho anh, cô ta cho dù đợi đến trời tối, cũng không đợi được anh.

Anh giống Hàn Song, đều là khách hàng lớn của Tập đoàn Vạn Duyệt, cô không đắc tội nổi, Tần Mặc Lãnh có quan hệ cá nhân bình thường với cô ta, chỉ có quan hệ khá tốt với em gái Chung Nghiên Nguyệt.

Có tức cũng chỉ có thể tích tụ trong lòng, trên mặt vẫn phải khách sáo, Chung Nghiên Phi cười nói:

“Vậy không làm phiền nữa, anh bận, tôi sẽ hẹn vào thời gian khác.”

Tần Mặc Lãnh “Ừ” một tiếng, ngắt điện thoại.

Cửa sổ ban công chỉ mở một cánh, tiếng nhộn nhịp trên quảng trường vui chơi của tiểu khu truyền tới.

Giản Hàng đưa nước cho anh, nước ấm không nóng không lạnh.

Tần Mặc Lãnh không nói cảm ơn, nhận lấy rồi hơi ngửa đầu uống một ngụm.

Giản Hàng bò trên lan can nhìn xuống dưới, thỉnh thoảng cũng nhìn người bên cạnh một cái, tay áo sơ mi của anh được xắn lên 2 vòng, lộ ra đồng hồ tay, tay trái nhét vào trong túi quần, lưng dựa vào trên lan can, dáng vẻ thả lỏng.

Người đẹp ngay cả uống nước cũng khiến người ta vui tai vui mắt.

“Học trò ngày trước của cha mẹ thường xuyên đến thăm hai người à?” Anh hỏi.

Giản Hàng lắc đầu:

“Chỉ có một mình Đàm Phong.”

Dừng chút, lại sửa:

“Không đúng.”

Nói xong, tầm mắt dừng trên người anh đánh giá mãi.

Ánh mắt đang nói, còn có anh.

Tần Mặc Lãnh:

“Tôi không giống Đàm Phong.”

“Cũng đúng, anh là học trò phiên bản con rể.”

Tần Mặc Lãnh không để ý đến lời trêu chọc của cô, tiếp tục uống cốc nước mà cô rót cho anh, giống như đang thưởng thức trà thượng hạng vậy.

Giản Hàng ở ban công cùng anh hơn mười phút, trở lại phòng khách thu dọn bàn uống nước, Tần Mặc Lãnh cũng qua phụ giúp.

Trên bàn uống nước còn có mấy quyển sách liên quan đến Olympic toán học, Tần Mặc Lãnh đặt thẻ kẹp sách vào rồi gập sách lại:

“Ngày thường cha còn nghiên cứu Olympic toán học à?”

Giản Hàng:

“Mẹ tôi sau khi nghỉ hưu thường xuyên nghiên cứu, cha tôi không rảnh.”

Tần Mặc Lãnh đặt sách về trên giá sách, tiện tay sắp xếp ngăn nắp dựa theo kích thước cao thấp những quyển sách khác chưa đặt xong trên giá sách lại.

Giản Hàng có chứng ám ảnh cưỡng chế, khi hai người thu dọn đồ vật, ngoài ý muốn rất ăn ý.

Giản Trung Quân trở về nhà thì thấy cảnh hòa hợp như vậy, con gái và con rể đang sắp xếp sách trước tủ sách, hai đứa chuyên tâm làm việc, không chú ý đến tiếng mở cửa.

Ông không vào nhà mà nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đi được một quãng không kiềm chế được cười ra tiếng, niềm vui không nói ra được, Giản Trọng Quân xuống dưới tầng chờ vợ.

Giản Hàng và Tần Mặc Lãnh ăn cơm xong mới trở về, trước khi đi Giản Hàng lại đến phòng ngủ của cô thu dọn mấy chiếc áo ngủ đem về biệt thự, hôm đó chuyển nhà chỉ đem theo hai chiếc áo đi.

Cô nhấc theo chiếc túi xách tay ra, Tần Mặc Lãnh tự nhiên đón lấy.

Giản Hàng muốn nói không cần, lại nhớ đến là tự cô yêu cầu anh đóng vợ chồng yêu thương nhau, cô chỉ đành đưa túi cho anh.

Xuống dưới tầng, Tần Mặc Lãnh đặt chiếc túi xách tay vào ghế sau, trên hàng ghế phía sau có chiếc áo vest nam, anh nhận ra đó là chiếc không cẩn thận làm rơi xuống đất ở bệnh viện.

Cô vẫn luôn giữ nó.

Tần Mặc Lãnh tưởng áo vest chưa giặt khô. Trở về biệt thự, anh lấy áo vest xuống xe.

Giản Hàng lấy hộp hoa nhỏ từ trong xe ra, quay đầu thì nhìn trên tay anh cầm theo chiếc áo vest đó, xem ra anh muốn mang về để tiếp tục mặc, nhưng cô từng mặc 2 lần rồi.

“Đưa áo cho tôi, giặt khô xong trả lại anh sau.”

Tần Mặc Lãnh không đưa cho cô:

“Tôi bảo dì Cảnh đưa đi giặt khô.”

Giản Hàng nhấc hộp hoa và áo ngủ lên tầng, anh đi tìm dì Cảnh.

Dì Cảnh đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa sáng ngày mai:

“Trở về rồi à.”

“Vâng.”

Tần Mặc Lãnh vắt áo vest trên lưng ghế:

“Dì ơi, ngày mai dì đưa chiếc áo này đi giặt khô.”

Dì Cảnh:

“Tiểu Hàng không mặc nữa ư?”

“Cô ấy từng mặc?”

Tần Mặc Lãnh kinh ngạc.

“Ừ, khi xuất viện trời lạnh, Tiểu Hàng mặc để che gió, tưởng cậu không muốn dùng nữa.”

Dì Cảnh lạ nói bổ sung:

“Trước đó tôi từng giặt khô rồi.”

“Thế thì không cần giặt nữa.”

Tần Mặc Lãnh cầm áo vest đi phòng khác, chìa khóa xe của Giản Hàng ở trên bàn uống nước, anh vớ lấy chìa khóa xe đi ra ngoài sân. Mở cửa xe ra, gấp áo vest lại rồi đặt trên hàng ghế phía sau.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Hôm nay Giản Hàng còn phải đến công ty. Cô tắm rửa xong, mặc một chiếc áo sơ mì màu xám xuống tầng.

Tần Mặc Lãnh đang pha cafe, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu xám đậm. Nhìn cô một cái, thu lại tầm mắt.

Bọn họ không chỉ một lần, mặc quần áo cùng một hệ màu. Giống như thương lượng trước vậy.

Giản Hàng hôm nay cũng muốn uống cafe, tiếp lời:

“Anh ngày thường đều tự pha cafe à?”

“Không phải. Dì Cảnh pha nhiều hơn.”

Tần Mặc Lãnh đưa cốc cafe pha xong đầu tiên cho cô, đặt cốc bên cạnh cô, duỗi tay là có thể cầm, anh bưng cốc của anh, ngồi đối diện cô.

Không biết có phải là cảm giác sai của cô hay không, sau khi trở về nhà một chuyến với Tần Mặc Lãnh vào chiều hôm qua, mối quan hệ lạnh nhạt xa cách giữa cô và anh có sự chuyển biến tốt lên, nhưng chuyển biến không nhiều, anh vẫn kiệm lời ít nói như cũ.

Nhìn cafe bên cạnh tay, Giản Hàng nhớ tới khi cô nằm viện, anh từng nói rằng đợi cô xuất viện sẽ pha đầy cốc cafe cho cô.

“Cảm ơn.”

Lời nói cảm ơn kiểu này không cần phải cố ý đáp lại, Tần Mặc Lãnh không lên tiếng, đưa cốc cafe lên môi.

Giản Hàng đã quen với việc anh phần lớn thời gian dùng sự im lặng để đối đáp, cô cắt một quả trứng luộc, cho thêm một ít nước cốt chanh, từ từ ăn sáng.

Cô thích ăn trứng luộc, Tần Mặc Lãnh thích ăn trứng ốp la, tất cả yêu thích của hai người, dì Cảnh đều ghi nhớ trong lòng, trước giờ chưa từng nhầm lẫn. Sau khi cô chuyển đến biệt thự, trên mặt ăn uống, dì Cảnh luôn dốc lòng chăm sóc.

“Tiểu Hàng, thích ăn trứng trà không cháu?”

Dì Cảnh từ phòng bếp đi ra.

“Nếu thích thì tôi sẽ thay đổi khẩu vị cho cháu.”

Ăn liên tiếp một tuần toàn là trứng luộc, dì Cảnh sợ Giản Hàng ăn ngấy.

Giản Hàng cười nói:

“Được ạ, trứng trà cháu cũng thích ăn.”

Mấy ngày nay dì Cảnh gọi nhũ danh của cô càng ngày càng quen miệng, nghe rất thân thiết.

Bữa sáng ăn được một nửa, bầu không khí im lặng bị một cuộc điện thoại phá vỡ. Giản Hàng nhìn ghi chú cuộc gọi đến, là luật sư Hình.

Kiện bà Cao, cô mời luật sư Hình làm luật sư đại diện. Giản Hàng nhận nghe, đặt điện thoại bên cạnh tai:

“Xin chào, luật sư Hình!”

Tần Mặc Lãnh nghe thấy là luật sư, phản ứng đầu tiên là lánh đi, trong hạng mục mua bán và sáp nhập đều có sự tham gia của luật sư, hơn nữa hạng mục luôn liên quan đến rất nhiều cơ mật của doanh nghiệp.

Giản Hàng không bảo anh tránh đi, nhưng anh không phải người không biết tự giác.

Tần Mặc Lãnh đứng dậy, bưng cafe lên muốn đi về phía phòng bếp.

Giản Hàng lấy điện thoại cách xa hơn một chút, nói với Tần Mặc Lãnh:

“Anh không cần phải tránh, là vụ kiện bà Cao.”

Nghe lời nói, Tần Mặc Lãnh lại ngồi trở lại.

Gần đây anh không chú ý, không biết vụ kiện tiến triển đến đâu, khi nào thì có thể mở phiên tòa.

“Nếu tiện thì tôi muốn nghe tiến triển.”

Không có gì không tiện, lúc đầu bà Cao ầm ĩ phòng làm việc của cô, luôn là anh khắc phục hậu quả cho cô, ngay cả phí quan hệ công chúng của cô cũng được tiết kiệm.

Giản Hàng trưng cầu ý kiến của luật sư Hình trước:

“Luật sư Hình, chồng tôi muốn nghe một lát, tôi có thể mở loa ngoài không?”

“Có thể, không vấn đề.”

Giản Hàng mở loa ngoài.

Tầm nhìn của Tần Mặc Lãnh rơi tên mặt cô mấy giây, anh hôm nay lần đầu tiên nghe thấy cô gọi chồng, mặc dù không phải trực tiếp gọi anh, tên gọi này được nói ra từ miệng cô, anh cũng không hình dung được là cảm giác gì.

Đợi Tần Mặc Lãnh hoàn hồn, luật sư Hình đã sắp nói xong, anh chỉ nghe thấy luật sư Hình nói, vụ kiện gần đây sẽ mở phiên tòa.

Còn về luật sư Hình còn nói những gì, anh không nghe thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương