Giản Hàng không bật đèn thay Tần Mặc Lãnh nữa, để tự anh bật, tránh phải bật tắt đi bật tắt lại không ngừng.

Trở về phòng ngủ chính, trái tim cô vẫn đang đập thình thịch.

Cô mở khung chat với Tần Mặc Lãnh ra, anh gửi tin nhắn cho cô vào nửa tiếng trước.

Tần Mặc Lãnh: [Em ở phòng ngủ chính, hai chiếc vali ở phòng thay đồ, tôi ở phòng ngủ phụ.]

Chút xấu hổ còn lại không bằng may mắn, may mà không đụng phải anh đang tắm, không nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Giản Hàng đặt điện thoại xuống, hít thở sâu, đi vào phòng tắm.

Phòng tắm của phòng ngủ chính còn to gấp đôi phòng ngủ phụ, tinh tế rộng rãi sáng sủa, dựa bên cạnh cửa sổ có bồn tắm mát xa lớn, đồng bộ với hệ thống phim ảnh âm nhạc, có thể vừa ngâm bồn vừa xem video hoặc nghe nhạc.

Hưởng thụ đến trình độ cao nhất.

Đồ đặt trên chậu rửa mặt toàn là đồ dùng chăm sóc cá nhân của con gái, từ đầu đến chân, mọi thứ đều đầy đủ.

Trên tường còn có một chiếc tủ lạnh lắp âm tường nhỏ, màu sắc thiết kế hài hòa với bề mặt tường, chỉ là Giản Hàng không chú ý đến đó là tủ lạnh, còn cho rằng thiết kế tổng thể là như vậy.

Từ phòng tắm đi ra, Giản Hàng đến phòng thay đồ tìm vali, đẩy cửa phòng thay đồ, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị chấn động bởi sự bố trí xa hoa ở đây.

Món đồ rẻ nhất trong đây chính là hai chiếc vali của cô. Hai chiếc vali một to một nhỏ là một trong những món quà bà nội tặng cô khi cô đi du học hồi cấp 3. Vali dùng rất tốt, không bị hỏng, cô luôn dùng đến bây giờ.

Giản Hàng mất nửa tiếng để thu xếp đồ đạc, dùng xong vali, cô cẩn thận cất đi.

Có thể là vì đổi một nơi mới, phòng ngủ lại quá lớn, một chút cảm giác của nhà cũng không có, cô giống như vào nhầm một nơi không nên thuộc về cô.

Cảm giác không chân thực như này kéo đến khi cô tắm xong rồi nằm trên giường, vẫn còn chưa biến mất. Nghĩ tới Tần Mặc Lãnh trước đó nằm trên chiếc giường này, cô càng không ngủ được.

Cả đêm nay ngủ rất không yên giấc.

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức còn chưa reo, Giản Hàng đã dậy trước rồi. Mở mắt ra, có chút ngẩn ngơ, trên chiếc giường lớn như thế tỉnh táo lại mấy giây, mới ý thức được bản thân đang nằm ở đâu.

Tần Mặc Lãnh còn dậy sớm hơn cô, cô tắm rửa xong rồi xuống nhà, anh đã kết thúc buổi thể dục ban sáng, đang ngồi ăn sáng trước bàn ăn.

“Chào buổi sáng.”

Giản Hàng xuất phát từ lễ phép, khách sáo chào hỏi với anh.

“Ừ.”

Tần Mặc Lãnh nhấc mí mắt, còn chưa nhìn rõ cô đã thu lại.

Từ giọng nói đến ánh mắt, chút tình cảm hòa thuận với cô cũng không có.

Giản Hàng không nhịn được mà hoài nghi, người tối hôm đó thay cô trút giận ở câu lạc bộ tư nhân, rốt cuộc có phải anh hay không. Thái độ trước và sau, quả thật như hai người khác nhau. Sau khi chuyển đến, anh đối với cô ngược lại xa cách rất nhiều.

Giản Hàng ngồi phía trước mặt anh, bưng lấy sữa bò và yến mạch, thêm mấy thìa chuối nghiền cho vào trong, chậm rãi trộn đều.

Dì Cảnh từ phòng bếp ra, làm cho hai người bánh chẻo hấp nhân tôm, trong mỗi đĩa để hai chiếc.

Bữa sáng thịnh soạn, dì Cảnh lo lắng lấy quá nhiều bánh chẻo hấp hai người không ăn hết, lại lo lắng hai cái không đủ cho hai người ăn.

“Trong nồi còn có, ăn xong dì lại lấy cho hai người.”

Đợi dì Cảnh vào trong phòng bếp, Giản hàng rất tò mò, Tần Mặc Lãnh nghe từ đâu chuyện cô thích ăn món này. Cô hỏi:

“Sao anh biết thôi thích ăn bánh chẻo hấp?”

Tần Mặc Lãnh đang uống cafe, dừng lại một chút mới nói:

“Đoán đó.”

Giản Hàng:

“Thế anh đoán sai rồi, tôi không thích ăn.”

Nói xong, cô nhìn chằm chằm Tần Mặc Lãnh, sắc mặt anh bình tĩnh, cô không bắt được bất kì biểu cảm lạ thường nào. Xem ra anh thật sự là đoán mò. Nhưng rất kỳ lạ, đoán lung tung mà lại đoán cô thích ăn bánh chẻo hấp.

Từ lúc cô nói anh đoán sai, cô không thích ăn bánh chẻo hấp, liên tiếp ba ngày, trong bữa sáng cũng không xuất hiện bánh chẻo hấp nhân tôm nữa.

Trong mấy ngày sống cùng Tần Mặc Lãnh, bọn họ chỉ buổi sáng mới có thể gặp nhau.

Hôm nay thứ tư, Giản Hàng trước khi tan làm nhận được tin nhắn của Tần Mặc Lãnh:

[Buổi tối còn phải tăng ca à?]

Giản Hàng khi trả lời chú ý dùng từ:

[Ngày nào cũng phải tăng ca, không tăng ca ở công ty, về nhà cũng phải bận như thế.]

Tần Mặc Lãnh:

[Thế trở về tăng ca.]

Xem ra có chuyện tìm cô, Giản Hàng: [Được.]

Trước khi sắp tan làm, Giản Hàng lại nhớ ra, hôm nay dì Cảnh không ở nhà. Một bộ phim điện ảnh tình yêu mà dì Cảnh thích xem chiếu rạp, diễn chính là Đàm Mạc Hành, dì Cảnh đã mua vé tối ngày hôm nay nên sẽ đi xem phim điện ảnh.

Giản Hàng hỏi Tần Mặc Lãnh:

“Tối nay anh định ăn thế nào?”

Tần Mặc Lãnh trả lời cô:

[Tôi mua rồi.]

Giản Hàng đột nhiên muốn ăn sushi, trên đường trở về nhà, đi qua nhà hàng SZ, lại mua thêm một phần sushi đem về.

Đến biệt thự, Tần Mặc Lãnh đã trở về, đang ở trong phòng ăn, trên bàn ăn đặt hai chiếc laptop, anh đang hết sức chăm chú nhìn máy tính. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh cũng không ngẩng đầu.

Bàn ăn ở biệt thự không khác lắm so với chiếc trong căn hộ chung cư của anh, kiểu dài, có thể ngồi được 20 người dùng bữa cùng lúc, có thể so với bàn hội nghị của Doãn Lâm các cô.

“Sao không ở thư phòng?”

Giản Hàng đặt túi laptop của cô lên trên ghế, hỏi anh.

Tần Mặc Lãnh:

“Sau này thứ tư không gọi điện thoại, đổi thành tăng ca ở phòng ăn, có chuyện gì thì nói trước mặt.”

Giản Hàng bừng tỉnh, hôm nay là thứ tư, là ngày bọn họ mỗi tuần một lần gọi điện tìm hiểu đối phương. Còn tưởng bảo cô về nhà tăng ca là muốn nói về hạng mục đó của Tập đoàn Vạn Duyệt với cô.

“Anh ăn chưa?”

Cô đặt sushi lên bàn rồi đi rửa tay.

Tần Mặc Lãnh:

“Vẫn chưa.”

Anh buông chuột, đi phòng bếp bưng bữa tối.

Giản Hàng rửa xong tay trở lại, nhìn bữa tối thinh soạn trên bàn, không kìm được kinh ngạc, anh cũng đóng gói đồ ăn tối ở nhà hàng SX đem về.

Cô mở hộp sushi, đưa qua:

“Anh ăn thử xem.”

Tần Mặc Lãnh không thích ăn sushi, nhưng vẫn gắp một miếng.

Tránh khỏi làm bầu không khí lạnh đi, Giản Hàng hôm nay chủ động tìm chủ đề nói chuyện với anh.

“Sushi của nhà bọn họ không khác lắm so với món tôi làm.”

Tần Mặc Lãnh nhìn cô:

“Em biết làm sushi?”

Giản Hàng gật đầu, lại nói:

“Cũng biết nấu cơm.”

Tần Mặc Lãnh không tưởng tượng được Giản Hàng xuống bếp trông như thế nào.

“Em thường xuyên tự nấu ăn?”

“Mấy năm gần đây không nấu. Khi ở nước ngoài, có thời gian rảnh sẽ tự nấu. Bọn họ đều bảo món tôi làm ăn ngon.”

Giản Hàng chỉ ăn một miếng sushi, bắt đầu ăn món anh mang về.

Tần Mặc Lãnh đang nghĩ, bọn họ này, là chỉ những ai.

Giản Hàng dựa vào chuyện anh giúp đỡ lấy hạng mục của Vạn Duyệt, muốn làm bầu không khí ấm áp lên, do vậy ban nãy mới nói đến chủ đề nấu ăn, ai biết được anh căn bản không tiếp lời. Bầu không khí lại lạnh đi lần nữa.

Ăn xong cơm tối, hai người mặt đối mặt tăng ca, mà lại không nói một lời nào.

Điện thoại cùng lúc có âm báo tin nhắn, là tin nhắn trong nhóm gia đình nhà họ Tần. Bà cụ Tần gửi địa chỉ tiệc mừng thọ của trưởng bối nhà họ Diệp hôm thứ bảy vào trong nhóm.

Lại gửi tin nhắn riêng cho Giản Hàng:

[Tiểu Hàng, cháu hôm đó có thời gian rảnh đi chứ?]

Giản Hàng:

[Thưa bà cháu rảnh ạ.]

Không rảnh cũng phải đi.

- -------------------------------------------

Chẳng mấy chốc là tới thử bảy. Giống sáng thứ bảy mỗi lần cô không đi công tác, cha mẹ đang đợi cô ở dưới tòa nhà văn phòng.

Thứ bảy cha mẹ không có việc, theo thói quen dậy sớm tập thể dục, đi quãng đường từ nhà đến đây, nhìn cô một lát, nói mấy câu.

Mẹ thấy xe của cô, không ngừng vẫy tay về phía cô.

Giản Hàng đi vào bên lề, dừng xe ở nơi không cản trở. Thời tiết đầu xuân còn hơi lạnh, cô mặc không nhiều, sau khi xuống xe không nhịn được hơi run rẩy. Giản Trọng Quân trông thấy con gái lạnh, ông dịch sang bên cạnh mấy bước, đứng ở nơi đầu gió che cho hai mẹ con.

Trần Ngọc hỏi con gái:

“Bữa trưa có buổi tiệc xã giao không? Cha con không ở nhà, hai mẹ còn mình đi ra ngoài ăn.”

“Trưa nay con có việc ạ.”

Giản Hàng nói với mẹ, phải tham gia tiệc mừng thọ của trưởng bối.

Cô quen mồm hỏi:

“Cha, cha có hẹn với bạn ư?”

Giản Trọng Quân:

“Ăn bữa cơm với Đàm Phong, khoảng thời gian trước cậu ấy đến trường thăm cha, chiều hôm đó cha phải đi họp, còn chưa nói được mấy lời. Nhân lúc cậu ấy có thời gian rảnh, mời cậu ấy uống một cốc.”

Nói đến Đàm Phong, cô luôn bận không có thời gian tìm anh nói chuyện. Giản Hàng:

“Anh ấy có hạng mục ở bên này ạ?”

Giản Trọng Quân kinh ngạc con gái vẫn chưa biết.

“Cậu ấy không nói với con?”

Giản Hàng sững ra:

“Không ạ. Anh ấy sao thế?”

“Đàm Phong từ chức ở công ty cũ, tầng quản lý cấp cao đều cố gắng giữ lại, cho cậu ấy một tháng nghỉ phép dài ngày, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt, nghĩ rõ ràng muốn đi hay là ở lại.”

Giản Hàng hiểu Đàm Phong, nếu đã đề nghị từ chức, sẽ không ở lại nữa. Chẳng trách hôm đó anh ấy ở trong bệnh nói, chuyện của anh ấy đợi có thời gian rảnh lại nói chi tiết với cô. Mấy hôm nay quá bận, cô không có thời gian mà liên lạc với anh ấy.

Nhân tài giống như anh ấy, nếu trong ngành biết được anh ấy từ chức ở công ty cũ, các tổ chức vốn đầu tư mạo hiểm hàng đầu còn không phải là giành giật người, lúc thường đã có tổ chức đưa mức lương cao đề đào anh ấy. Nhưng không đào nổi.

Không biết nguyên nhân gì mà anh ấy muốn ra khỏi công ty cũ. Anh ấy từng nói, anh ấy thích mạo hiểm. Ngành vốn đầu tư mạo hiểm thích hợp với anh ấy nhất.

Giản Trọng Quân sợ làm con gái đi làm muộn, cũng sợ con gái đứng lâu bị lạnh, nói với vợ:

“Để con đi làm thôi, có chuyện gì thì em nói trong điện thoại.”

“Cha, con không vội, 9 giờ mới mở họp, còn sớm mà.”

“Con mặc ít, đi lên đi, đừng để lạnh rồi cảm cúm.”

“Trong xe con có áo.”

Cha mẹ đợi ở đây ít nhất là mười hoặc hai mươi phút, còn chưa nói xong mấy câu, Giản Hàng cũng không nỡ để cha mẹ đi. Cô mở cửa sau xe, chiếc áo vest của Tần Mặc Lãnh còn ở trong xe cô, cô lấy ra mặc tạm thời lên người.

Trần Ngọc nhìn thấy áo vest của đàn ông.

“Sống chung với Tần Mặc Lãnh vẫn ổn chứ con?”

“Dạ, cũng ổn.”

Giản Hàng hơi có chút chột dạ.

Hai mẹ con lại nói chuyện một lát những việc bình thường trong nhà.

“Đừng làm lỡ con mở họp.”

Giản Trọng Quân kéo vợ rời đi.

Mấy hôm nay, Giản Hàng đang đợi điện thoại của Chung Nghiên Phi, Tần Mặc Lãnh nói trong vòng mười ngày Chung Nghiên Phi nhất định sẽ tìm cô, cũng không biết Chung Nghiên Phi sẽ chọn khi nào.

Ban trưa, Giản Hàng bận xong công việc trong tay, vội vàng đến khách sạn.

Gia tộc lớn nhà họ Diệp, thế hệ đầu tiên có nhiều anh chị em, thế hệ con cháu không ít người cũng đã lập gia thành thất, cộng lại phải gần trăm người. Thường ngày nhà họ Diệp bọn họ tụ tập, trong nhà căn bản không chứa hết, chỉ có thể thuê hội trường tổ chức tiệc trong khách sạn.

Hôm nay lại mời không ít bạn bè thân thích đến dự tiệc, hội trường tổ chức tiệc có thể chứa 60 bàn, không nhất định đủ ngồi.

Cô gả cho Tần Mặc Lãnh là vượt tầng lớp.

Những người tới ngày hôm nay, cô về cơ bản không quen biết. Suốt quãng đường đi vào, chỉ nhìn thấy hai người quen, là khi cô làm hạng mục quen biết, đối phương là ông chủ. Bọn họ có mối quan hệ khá tốt với Tần Mặc Lãnh, trông thấy cô bèn chủ động chào hỏi với cô.

“Mẹ.”

Giản Hàng nhìn thấy mẹ chồng, chỉ một bóng lưng cũng khiến người ta cảm thấy cao quý tao nhã.

Thẩm Tịnh Vân trong tiếng ồn ào dường như nghe thấy tiếng nói quen thuộc, bà quay đầu, Giản Hàng đi nhanh tới từ phía sau, Thẩm Tỉnh Vân cười hỏi:

“Hôm nay còn tăng ca hả?”

Giản Hàng:

“Ban sáng bận một lát ạ.”

“Chú ý sức khoẻ. Ông bà con đang ở bàn đầu tiên đằng trước đấy.”

Thẩm Tịnh Vân dẫn cô đi qua.

Giản Hàng ở bên mẹ chồng còn thoải mái hơn so với ở bên Tần Mặc Lãnh, mẹ chồng không nói nhiều, trong nhã nhặn uyển chuyển mang theo chút lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng khi nói chuyện với bà, mẹ chồng luôn rất dịu dàng. Ngay cả chút lạnh lùng kiêu ngạo đó cũng không còn.

Chào hỏi với ông bà xong, mẹ chồng giới thiệu những trưởng bối khác cho cô quen biết.

Một vòng giới thiệu xong, đã trôi qua mười phút. Nhận ra cô đang thận trọng, mẹ chồng vỗ vai cô, cười mỉm:

“Mặc Lãnh có thể còn chưa tới, con đi tìm Tần Tỉnh trước đi, mấy người trẻ tuổi các con dễ nói chuyện với nhau.”

Giản Hàng như được đại xá, cô tìm hơn mười bàn mới nhìn thấy Tần Tỉnh.

Bàn của Tần Tỉnh đã ngồi đủ, đều là người trẻ tuổi, có người đang cướp đồ ngọt, vừa ăn vừa đùa ầm ĩ, tiếng nói cười không ngừng. Giản Hàng không quen bọn họ, đột ngột qua đó, phá hỏng không khí của người ta, thế là cô ngồi xuống một chiếc bàn ở bên ngoài nhất.

Bàn này của các cô cũng sắp ngồi đủ, chỉ thừa vị trí phía bên trái cô.

Góc nghiêng đối diện cô có mấy cô gái thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, tụ lại một chỗ thì thầm nói riêng, không biết là đang nói gì. Từ ánh mắt hóng hớt chuyện của bọn họ có thể đoán ra, bọn họ đang nói về cô.

Chắc là đang nói, hôn nhân của cô và Tần Mặc Lãnh có thể đi xa đến đâu.

“Còn giữ lại chỗ riêng cho tớ cơ đấy.”

Một giọng nói quen thuộc truyền tới từ trên đỉnh đầu.

Giản Hàng nghiêng đầu, Phùng Mạch đang cầm ly rượu, cười ngồi xuống.

Phùng Mạch cùng cha cô đến đây, bàn bên cha cô toàn là trưởng bối, cô đang nhàm chán, từ phía xa nhìn thấy Giản Hàng đang lạc lõng. Hôm nay đúng lúc Tần Mặc Lãnh không ở đây, cô định nói chuyện nhảy việc một lát với Giản Hàng, muốn đào Giản Hàng đi.

Cô dùng ly rượu của mình chạm với cốc nước của Giản Hàng:

“Sức khỏe thế nào rồi?”

Giản Hàng không thích vòng vo:

“Muốn nói gì thì nói thẳng.”

Phùng Mạch đặt ly rượu xuống, dựa gần Giản Hàng một chút, nói toạc móng heo:

“Cậu có dự định nhảy khỏi Doãn Lâm không?”

Giản Hàng:

“Tạm thời không nghĩ đến.”

Phùng Mạch cười:

“Tớ không vội, thứ có là thời gian.”

Cô không tin Giản Hàng chưa từng có suy nghĩ nhảy việc.

Trong lúc bọn cô nói chuyện, Tần Mặc Lãnh đã tới, anh cùng Chung Nghiên Nguyệt đi vào hội trường tổ chức tiệc, thời gian hai người từ Lạc Mông đi ra tương đương, gặp nhau ở tầng hầm khách sạn.

Người nhà họ Diệp mời đến dự tiệc hôm nay, Tần Mặc Lãnh về cơ bản đều quen biết, bình thường mọi người đều bận, có lúc nửa năm một năm cũng không gặp được một lần, gặp được rồi tránh không khỏi nói thêm mấy câu.

Từ lúc anh vào hội trường, luôn hàn huyên chào hỏi, hết lượt người này lại đến lượt người khác. Đến khi bắt đầu tiệc mừng thọ, Tần Mặc Lãnh bị bạn gọi qua ngồi cùng.

Từ lúc Tần Mặc Lãnh vào hội trường tổ chức tiệc, Giản Hàng đã nhìn thấy anh, bàn mà anh ngồi, cách cô ba hoặc bốn hàng, lệch về phía trước.

Cô ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh đang nói chuyện với người đẹp bên cạnh. Tần Mặc Lãnh ngồi quay lưng với hướng của cô, từ đầu đến cuối chưa từng xoay người tìm cô. Còn về việc cô đến hay không, anh hầu như không quan tâm.

Phùng Mạch phổ cập cho Giản Hàng:

“Cô gái ngồi bên cạnh Tần Mặc Lãnh tên là Chung Nghiên Nguyệt, chị cả cô ta cậu nhất định có biết, không biết cũng từng nghe thấy, con gái lớn nhà họ Chung - Chung Nghiên Phi.”

Còn hơn là biết.

Hạng mục của cô còn đang nằm chặt trong tay Chung Nghiên Phi.

Phùng Mạch uống một ngụm rượu, tiếp tục nói:

“Nhà Chung Nghiên Nguyệt có thực lực tương đương với nhà tớ, cô ta vốn không được xếp đến bàn đó của Tần Mặc Lãnh. Nhưng Chung Nghiên Nguyệt là bạn của Tần Mặc Lãnh, quan hệ khá tốt, cô ta là thơm lây Tần Mặc Lãnh mới có thể ngồi bàn đó.”

Giản Hàng biết cho dù trong trường hợp nào, vị trí của mỗi người, thật ra đều là dựa theo thân phận và thực lực mà ngầm thừa nhận thứ tự.

Bắt đầu bữa tiệc, Tần Mặc Lãnh mới tìm Giản Hàng, ban nãy nói mấy câu về tình hình tiêu thụ của bộ phận kinh doanh thứ hai với Chung Nghiên Nguyệt. Anh gửi tin nhắn cho cô:

[Em ở đâu?]

Giản Hàng: [Phía sau anh.]

Tần Mặc Lãnh bỗng chốc quay người, cách mấy chiếc bàn, anh trông thấy cô.

[Còn không qua đây? Tôi bảo nhân viên phục vụ thêm một chiếc ghế.]

Giản Hàng:

[Không qua, ngồi đâu cũng như nhau.]

Cô sẽ không dưới tình hình đã bắt đầu ăn mà vội vàng qua đó. Như thế còn không biết sẽ bị bao nhiêu người chế giễu sau lưng.

Tần Mặc Lãnh không trả lời cô nữa. Cô cất điện thoại vào trong túi xách.

Phùng Mạch đã đi đến bàn cha cô ấy kính rượu, vị trí trống bên cạnh lại có người tới ngồi.

“Ngưỡng mộ đã lâu.”

Người tới là Hàn Song.

Giản Hàng cười như không cười:

“Hàn tổng, hân hạnh gặp gỡ.”

Hai người không hẹn mà cùng chạm cốc.

Cô không quen Hàn Song, nhưng từng nghe đến tiếng tăm của đối phương, cũng ở một số nơi từng gặp, chỉ là không có người giới thiệu, mà cô cũng không bám nổi quan hệ như vậy với Hàn Song. Hai người coi như là người xa lạ.

Hàn Song mỉm cười:

“Sao không đến bàn bên Tần Mặc Lãnh thế?”

Cô chỉ là vô tình hỏi, bởi vì ban nãy đến bàn bên Tần Mặc Lãnh tìm Giản Hàng thì không tìm được.

Giản Hàng cũng mỉm cười trả lời lại:

“Bàn này của tôi toàn là người lạ, không cần phải nói chuyện, có thể ăn thêm nhiều món hơn.”

Hàn Song: “......”

Làm thế nào cũng không ngờ được, Giản Hàng sẽ dùng lý do ăn thêm nhiều món để qua quít với cô chuyện vì sao không ngồi bàn bên Tần Mặc Lãnh.

Cô vẫn cười một tiếng:

“Học được một chiêu, về sau tôi có đi ăn tiệc, cũng phải tìm một bàn không quen biết để ngồi, không thì mỗi lần đều ăn không no, còn bị bạn ép rượu.”

“Cô cứ từ từ ăn, tôi đi kính trưởng bối.”

Hàn Song đứng dậy nói:

“Có thời gian liên hệ sau.”

Cô đột nhiên cảm thấy, có người hợp tác công việc như Giản Hàng, có lẽ rất thú vị, giận người ta mà cũng hài hước như thế.

Đương nhiên, cô sẽ không chủ động hỏi phương thức liên lạc của Giản Hàng, tìm một cơ hội để Giản Hàng đến tìm tới cô.

Mãi đến khi kết thúc buổi tiệc, Phùng Mạch cũng không trở lại, bị cha cô đích thân dẫn đi quen biết những người trong giới tài chính.

Giản Hàng cầm lấy túi xách, đi chào một tiếng với mẹ chồng:

“Mẹ ơi, con về trước đây ạ.”

Thẩm Tịnh Vân mỉm cười:

“Nghe nói buổi chiều còn có tăng nữa, cùng Mặc lãnh đi chơi đi.”

Giản Hàng không ngồi cùng một bàn với Tần Mặc Lãnh, không biết là tăng gì, chắc là chơi bài. Lại nói mấy câu với mẹ chồng, cô từ cửa sau rời khỏi.

Chỗ thang máy, một hàng người Tần Mặc Lãnh đang đợi thang máy, phần lớn là người trong bàn ban nãy của bọn họ, có Tưởng Thịnh Hòa, tiểu bối nhà họ Diệp, Tần Tỉnh cũng ở đó.

Khi thang máy đến, bọn họ không nhanh không chậm đi vào trong.

Nhóm người bọn họ không phú thì cũng quý, ngày thường quen với thang máy riêng, không quen chen chúc thang máy với người khác, cũng không thích đứng gần cạnh ai, nhưng hôm nay không được, người tới tham dự bữa tiệc toàn trong cùng một giới.

Người đông, thang máy có hạn, chỉ có thể chen chúc.

Mọi người đều vào, đứng gần cả bên cửa, nhiều thêm một người cũng không chứa nổi.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Giản Hàng đúng lúc đi đến trước thang máy này, vừa nghiêng đầu đã trông thấy người bên trong. Nhiều người như thế, cô chỉ nhìn thấy rõ Tần Mặc Lãnh đang đứng ở giữa, còn có người phụ nữ bên cạnh anh - Chung Nghiên Nguyệt.

“Ý, chị dâu.”

Tần Tỉnh bị dồn vào góc trong cùng không quên nhiệt tình chào hỏi.

Tần Mặc Lãnh không ngờ cô còn chưa đi.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Giản Hàng đi tìm mẹ chồng, Tần Mặc Lãnh không nhìn thấy cô ở hội trường tổ chức tiệc, cho rằng cô đã rời khỏi chỗ ngồi đi về trước.

Cửa thang máy sắp đóng lại, chỉ còn khe hở rộng nửa thước.

Không kịp gọi người bên cạnh cửa giúp, Tần Mặc Lãnh đẩy người bên cạnh ra, chen về phía trước hai bước, duỗi cánh tay dài, nhấn nút mở cửa.

Giản Hàng không biết tình hình trong đó như thế nào, sắp thấy cửa thang máy đóng lại, lại chậm rãi mở ra, Tần Mặc Lãnh bước ra khỏi thang máy.

Anh không nhìn cô, cũng không nói điều gì, đứng bên cạnh cô cùng cô đợi chuyến thang máy tiếp theo. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương