Đêm nay, Ôn Nhiên lại một lần nữa gặp ác mộng, không phải những giấc mơ trước đây.
Đó là một giấc mơ đáng sợ hơn, cô mơ thấy mình bị bắt cóc, một vài người đàn ông lạ mặt ném cô vào một nhà xưởng cũ, cô gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thua, cô bị những người đó hạ dược, rất đáng sợ.
Lúc cô đang khó chịu, lũ khốn đó lao về phía cô, để không bị xâm phạm, cô chuẩn bị cắn lưỡi tự tử, sau đó cô hoảng sợ tỉnh dậy.
“Nhiên Nhiên, cậu làm sao vậy? Gặp ác mộng à?”
Có thể là do cô hét quá to đã đánh thức Bạch Tiểu Tiểu ở bên cạnh, cô ấy ngồi dậy theo cô, nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô.
Ôn Nhiên thở hổn hển, trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu lây lan như virus, giấc mơ vừa rồi rất chân thực khiến cô không khỏi sợ hãi.
“Nhiên Nhiên, cậu mơ thấy cái gì mà sợ hãi như vậy?”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn ánh mắt hoảng sợ của Ôn Nhiên, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Hai phút sau, tâm trạng của Ôn Nhiên dần bình tĩnh trở lại, cô cười nhẹ nói: “Tiểu Tiểu, tớ không sao, ngủ đi.”
“U!”
Bạch Tiểu Tiểu gật đầu, sau đó nằm xuống, tiếp tục
ngủ.
***
Sáng hôm sau, Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, liền nhìn thấy thân hình cao lớn của Lạc Hạo Phong đang dựa vào chiếc BMW màu trắng ở ven đường, tư thế lạnh lùng, cộng thêm giá trị nhan sắc bạo nhỏ, dẫn đến không ít sự chú ý của người khác giới.
Nhìn thấy hai người họ, Lạc Hạo Phong hướng về phía Ôn Nhiên vẫy tay.
“Nhiên Nhiên, hôm trước cậu nói sao tớ không đi làm diễn viên, theo tớ thấy, người kia mới nên đi làm diễn viên đó.”
Bạch Tiểu Tiểu nghiêng đầu nói bên tai Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên không khỏi bật cười, “Rõ ràng là có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhưng lại muốn dựa vào năng lực.”
“Ha ha!”
Bạch Tiểu Tiểu cười bất chấp hình tượng, tuy hai cô nói nhỏ, nhưng lại nhìn về phía Lạc Hạo Phong, tự nhiên anh đoán rằng họ đang nói về mình, đôi mắt đẹp của anh nheo lại, trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười tự luyến.
“Cô Ôn, cô Bạch, buổi sáng tốt lành!”
Anh ấy tiến lên trước hai bước, lịch sự chào hỏi họ.
Ôn Nhiên đáp: “Chào buổi sáng, quản đốc Lạc”, giọng nói thay đổi, nghi ngờ hỏi: “Sáng sớm quản đốc Lạc tới đây có chuyện gì sao?”
Lạc Hạo Phong nhếch môi cười, nghiêm mặt nói: “Tôi ở đây để đợi cô Ôn theo lệnh của Tu Trần. Tối qua tôi đã xem qua camera giám sát của khách sạn. Chiếc xe kia đến trước hai phút khi cô nhận được cuộc gọi, đợi ở cửa khách sạn gần hai mươi phút rồi mới rời đi. Cô Ôn thông minh như vậy, hẳn là đoán được chiếc xe kia nhằm vào cô.”
Lúc anh ấy giải thích, anh ấy đã quan sát những biểu hiện thay đổi trên mặt Ôn Nhiên. Ôn Nhiên không giấu giếm, “Ừ, tối qua tôi và Tiểu Tiểu đứng trước cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe kia, cũng nhìn thấy người trong đó xuống xe.” %3D
Lạc Hạo Phong cười nhẹ, rồi nói: “Trước khi sự việc được giải quyết, Tu Trần lo lắng cho sự an toàn của hai người. Mấy ngày này để tôi làm vệ sĩ cho hai người. Hai vị tiểu thư, lên xe đi!”
“Vệ sĩ?”
Bạch Tiểu Tiểu ngạc nhiên nhìn Lạc Hạo Phong, lại có một vệ sĩ đẹp trai tuấn tú như thế này sao?
Ôn Nhiên biết Bạch Tiểu Tiểu đang suy nghĩ gì, mim cười tiếp nhận đề nghị của anh ấy: “Vậy thì cảm ơn quản đốc Lạc, Tiểu Tiểu, chúng ta lên xe thôi.”
“Mặc Tu Trần cũng thật quan tâm.”
Bạch Tiểu Tiểu liếc nhìn Lạc Hạo Phong, nhẹ nhàng lẩm bẩm. Mặc Tu Trần phải một người đẹp trai như vậy làm vệ sĩ cho Ôn Nhiên, hoàn toàn không lo lắng Ôn Nhiên sẽ thích người vệ sĩ đẹp trai này à!
“Tiểu Tiểu, cậu đang nói cái gì vậy?”
Ôn Nhiên liếc cô ấy một cái, cúi người bước lên xe, Bạch Tiểu Tiểu cười cười, “Tớ có nói gì đâu!”
“Cô Bạch cũng cảm thấy tôi đẹp trai hơn Tu Trần à?”
Bạch Tiểu Tiểu lẩm bẩm thuận gió thổi vào tai Lạc Hạo Phong, trên môi anh nở một nụ cười yêu nghiệt, anh đột nhiên bước tới, nghiêng người về phía cô ấy.
“Tôi có nói anh đẹp trai à?”
Đột nhiên, hơi thở nam tính truyền vào tai cô, Bạch Tiểu Tiểu sửng sốt quay đầu lại, cô ấy không nghĩ đến Lạc Hạo Phong lại đến quá gần, môi cô ấy dán chặt vào môi anh.
Tiếp xúc với khoảng cách bằng không, tất cả hơi thở của người đàn ông đều phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, hai má Bạch Tiểu Tiểu đỏ bừng.
Hiển nhiên Lạc Hạo Phong cũng không ngờ tới cô sẽ đột ngột quay lại, anh vẫn đang cúi người, một tay đặt trên người, ngang tầm với cô, môi mềm mại, ngọt ngào như cánh hoa ngọt ngào sau cơn mưa, khiến người ta không thể không muốn nhấm nháp thêm.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh chuyển động theo bản năng.
“Lạc Hạo Phong, anh là đồ lưu manh!”
Bạch Tiểu Tiểu phản ứng lại, lập tức rời khỏi môi anh, giơ tay hướng về phía mặt anh ấy.
“Cô Bạch, vừa rồi cô là người giở trò lưu manh trước, còn tôi là người bị chiếm tiện nghi, sao cô lại đánh ngược lại tôi.”
Lạc Hạo Phong chuẩn xác bắt lấy cánh tay cô, siết chặt cổ tay cô, không để ý đến cảm giác của nụ hôn vừa rồi, nhẹ nhàng giải thích.
“Anh buông ra, đó là nụ hôn đầu của tôi, nếu anh không đột ngột đi qua, sao tôi có thể hôn anh.”
Bạch Tiểu Tiểu vừa xấu hổ vừa tức giận, tên khốn kiếp này, cô giữ nụ hôn đầu của mình suốt 22 năm, vẫn luôn muốn trao cho người mình yêu, thế mà đã bị tên này cướp mất.
Lạc Hạo Phong buông tay cô ra, nhún vai, nói: “Những cô gái muốn trao nụ hôn đầu cho tôi có thể xếp hàng dài từ đây đến phòng triển lãm. Nụ hôn đầu của cô cũng là nụ hôn đầu của tôi. Vì vậy, chúng ta hoà nhau, không ai bị thiệt, cô Bạch lên xe đi!”
Nói xong, anh xoay người mở cửa ghế lái ngồi vào.
Trong xe, Ôn Nhiên nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi, thấy Bạch Tiểu Tiểu tức giận, sợ cô ấy không lên xe, cô nhanh chóng kéo cô ấy lên xe, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Tiểu, chỉ là ngoài ý muốn thôi, cậu bớt giận, cứ xem như chưa từng xảy ra đi nhé.”
Bạch Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Lạc Hạo Phong ở hàng ghế đầu, rầu rĩ nói: “Nếu không phải có cậu, còn lâu tớ mới thèm đi chiếc xe này.”
“Tớ biết, ngoan, đừng tức giận.”
Ôn Nhiên dỗ dành cô ấy như một đứa trẻ, trước lời nói của Bạch Tiểu Tiểu cô cảm thấy buồn cười: “Yên tâm, tớ sẽ không làm cậu phải khó xử đâu.”
***
Thành phố Đà Nẵng, Đàm Mục nhìn Mặc Tu Trần ngay cả ăn cơm cũng không buông tha công việc, không khỏi nhíu mày, duỗi tay ra, bang một tiếng đóng lại máy tính của anh, than thở nói: “Tu Trần, cậu cứ như thế này, có để cho tôi ăn cơm không hả.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần tối sầm lại, liếc anh ấy một cái, mở lại máy tính, trầm giọng nói: “Cậu ăn của cậu đi, đừng nhìn tôi là được, tôi sắp xếp công việc, tôi nay, tôi sẽ đến thành phố F.”
Đàm Mục dừng lại động tác đút tôm vào miệng, kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, kinh ngạc hỏi: “Đến thành phố F? Vì Ôn Nhiên, không phải chú Minh đang điều tra chuyện tối qua rồi sao? Cậu cũng để Hạo Phong đi làm vệ sĩ cho cô ấy rồi, còn trực tiếp đến đó làm gì nữa? Nếu cậu thực sự không yên tâm, tôi sẽ nhờ chú Minh phải thêm vài người đến bảo vệ Ôn Nhiên!”
Lúc bắt đầu dự án, rất bận rộn, anh ấy cảm thấy như
Mặc Tu Trần lợi dụng hai người, tối hôm qua đi xã giao 12 giờ mới về nhà, 6 giờ sáng đã bị anh gọi điện thoại kêu đến.
Bữa trưa, Boss úp mặt vào máy tính xách tay, đến nỗi anh ấy ăn cũng không ngon.
Đó là một giấc mơ đáng sợ hơn, cô mơ thấy mình bị bắt cóc, một vài người đàn ông lạ mặt ném cô vào một nhà xưởng cũ, cô gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thua, cô bị những người đó hạ dược, rất đáng sợ.
Lúc cô đang khó chịu, lũ khốn đó lao về phía cô, để không bị xâm phạm, cô chuẩn bị cắn lưỡi tự tử, sau đó cô hoảng sợ tỉnh dậy.
“Nhiên Nhiên, cậu làm sao vậy? Gặp ác mộng à?”
Có thể là do cô hét quá to đã đánh thức Bạch Tiểu Tiểu ở bên cạnh, cô ấy ngồi dậy theo cô, nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô.
Ôn Nhiên thở hổn hển, trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu lây lan như virus, giấc mơ vừa rồi rất chân thực khiến cô không khỏi sợ hãi.
“Nhiên Nhiên, cậu mơ thấy cái gì mà sợ hãi như vậy?”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn ánh mắt hoảng sợ của Ôn Nhiên, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Hai phút sau, tâm trạng của Ôn Nhiên dần bình tĩnh trở lại, cô cười nhẹ nói: “Tiểu Tiểu, tớ không sao, ngủ đi.”
“U!”
Bạch Tiểu Tiểu gật đầu, sau đó nằm xuống, tiếp tục
ngủ.
***
Sáng hôm sau, Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, liền nhìn thấy thân hình cao lớn của Lạc Hạo Phong đang dựa vào chiếc BMW màu trắng ở ven đường, tư thế lạnh lùng, cộng thêm giá trị nhan sắc bạo nhỏ, dẫn đến không ít sự chú ý của người khác giới.
Nhìn thấy hai người họ, Lạc Hạo Phong hướng về phía Ôn Nhiên vẫy tay.
“Nhiên Nhiên, hôm trước cậu nói sao tớ không đi làm diễn viên, theo tớ thấy, người kia mới nên đi làm diễn viên đó.”
Bạch Tiểu Tiểu nghiêng đầu nói bên tai Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên không khỏi bật cười, “Rõ ràng là có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhưng lại muốn dựa vào năng lực.”
“Ha ha!”
Bạch Tiểu Tiểu cười bất chấp hình tượng, tuy hai cô nói nhỏ, nhưng lại nhìn về phía Lạc Hạo Phong, tự nhiên anh đoán rằng họ đang nói về mình, đôi mắt đẹp của anh nheo lại, trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười tự luyến.
“Cô Ôn, cô Bạch, buổi sáng tốt lành!”
Anh ấy tiến lên trước hai bước, lịch sự chào hỏi họ.
Ôn Nhiên đáp: “Chào buổi sáng, quản đốc Lạc”, giọng nói thay đổi, nghi ngờ hỏi: “Sáng sớm quản đốc Lạc tới đây có chuyện gì sao?”
Lạc Hạo Phong nhếch môi cười, nghiêm mặt nói: “Tôi ở đây để đợi cô Ôn theo lệnh của Tu Trần. Tối qua tôi đã xem qua camera giám sát của khách sạn. Chiếc xe kia đến trước hai phút khi cô nhận được cuộc gọi, đợi ở cửa khách sạn gần hai mươi phút rồi mới rời đi. Cô Ôn thông minh như vậy, hẳn là đoán được chiếc xe kia nhằm vào cô.”
Lúc anh ấy giải thích, anh ấy đã quan sát những biểu hiện thay đổi trên mặt Ôn Nhiên. Ôn Nhiên không giấu giếm, “Ừ, tối qua tôi và Tiểu Tiểu đứng trước cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe kia, cũng nhìn thấy người trong đó xuống xe.” %3D
Lạc Hạo Phong cười nhẹ, rồi nói: “Trước khi sự việc được giải quyết, Tu Trần lo lắng cho sự an toàn của hai người. Mấy ngày này để tôi làm vệ sĩ cho hai người. Hai vị tiểu thư, lên xe đi!”
“Vệ sĩ?”
Bạch Tiểu Tiểu ngạc nhiên nhìn Lạc Hạo Phong, lại có một vệ sĩ đẹp trai tuấn tú như thế này sao?
Ôn Nhiên biết Bạch Tiểu Tiểu đang suy nghĩ gì, mim cười tiếp nhận đề nghị của anh ấy: “Vậy thì cảm ơn quản đốc Lạc, Tiểu Tiểu, chúng ta lên xe thôi.”
“Mặc Tu Trần cũng thật quan tâm.”
Bạch Tiểu Tiểu liếc nhìn Lạc Hạo Phong, nhẹ nhàng lẩm bẩm. Mặc Tu Trần phải một người đẹp trai như vậy làm vệ sĩ cho Ôn Nhiên, hoàn toàn không lo lắng Ôn Nhiên sẽ thích người vệ sĩ đẹp trai này à!
“Tiểu Tiểu, cậu đang nói cái gì vậy?”
Ôn Nhiên liếc cô ấy một cái, cúi người bước lên xe, Bạch Tiểu Tiểu cười cười, “Tớ có nói gì đâu!”
“Cô Bạch cũng cảm thấy tôi đẹp trai hơn Tu Trần à?”
Bạch Tiểu Tiểu lẩm bẩm thuận gió thổi vào tai Lạc Hạo Phong, trên môi anh nở một nụ cười yêu nghiệt, anh đột nhiên bước tới, nghiêng người về phía cô ấy.
“Tôi có nói anh đẹp trai à?”
Đột nhiên, hơi thở nam tính truyền vào tai cô, Bạch Tiểu Tiểu sửng sốt quay đầu lại, cô ấy không nghĩ đến Lạc Hạo Phong lại đến quá gần, môi cô ấy dán chặt vào môi anh.
Tiếp xúc với khoảng cách bằng không, tất cả hơi thở của người đàn ông đều phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, hai má Bạch Tiểu Tiểu đỏ bừng.
Hiển nhiên Lạc Hạo Phong cũng không ngờ tới cô sẽ đột ngột quay lại, anh vẫn đang cúi người, một tay đặt trên người, ngang tầm với cô, môi mềm mại, ngọt ngào như cánh hoa ngọt ngào sau cơn mưa, khiến người ta không thể không muốn nhấm nháp thêm.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh chuyển động theo bản năng.
“Lạc Hạo Phong, anh là đồ lưu manh!”
Bạch Tiểu Tiểu phản ứng lại, lập tức rời khỏi môi anh, giơ tay hướng về phía mặt anh ấy.
“Cô Bạch, vừa rồi cô là người giở trò lưu manh trước, còn tôi là người bị chiếm tiện nghi, sao cô lại đánh ngược lại tôi.”
Lạc Hạo Phong chuẩn xác bắt lấy cánh tay cô, siết chặt cổ tay cô, không để ý đến cảm giác của nụ hôn vừa rồi, nhẹ nhàng giải thích.
“Anh buông ra, đó là nụ hôn đầu của tôi, nếu anh không đột ngột đi qua, sao tôi có thể hôn anh.”
Bạch Tiểu Tiểu vừa xấu hổ vừa tức giận, tên khốn kiếp này, cô giữ nụ hôn đầu của mình suốt 22 năm, vẫn luôn muốn trao cho người mình yêu, thế mà đã bị tên này cướp mất.
Lạc Hạo Phong buông tay cô ra, nhún vai, nói: “Những cô gái muốn trao nụ hôn đầu cho tôi có thể xếp hàng dài từ đây đến phòng triển lãm. Nụ hôn đầu của cô cũng là nụ hôn đầu của tôi. Vì vậy, chúng ta hoà nhau, không ai bị thiệt, cô Bạch lên xe đi!”
Nói xong, anh xoay người mở cửa ghế lái ngồi vào.
Trong xe, Ôn Nhiên nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi, thấy Bạch Tiểu Tiểu tức giận, sợ cô ấy không lên xe, cô nhanh chóng kéo cô ấy lên xe, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Tiểu, chỉ là ngoài ý muốn thôi, cậu bớt giận, cứ xem như chưa từng xảy ra đi nhé.”
Bạch Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Lạc Hạo Phong ở hàng ghế đầu, rầu rĩ nói: “Nếu không phải có cậu, còn lâu tớ mới thèm đi chiếc xe này.”
“Tớ biết, ngoan, đừng tức giận.”
Ôn Nhiên dỗ dành cô ấy như một đứa trẻ, trước lời nói của Bạch Tiểu Tiểu cô cảm thấy buồn cười: “Yên tâm, tớ sẽ không làm cậu phải khó xử đâu.”
***
Thành phố Đà Nẵng, Đàm Mục nhìn Mặc Tu Trần ngay cả ăn cơm cũng không buông tha công việc, không khỏi nhíu mày, duỗi tay ra, bang một tiếng đóng lại máy tính của anh, than thở nói: “Tu Trần, cậu cứ như thế này, có để cho tôi ăn cơm không hả.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần tối sầm lại, liếc anh ấy một cái, mở lại máy tính, trầm giọng nói: “Cậu ăn của cậu đi, đừng nhìn tôi là được, tôi sắp xếp công việc, tôi nay, tôi sẽ đến thành phố F.”
Đàm Mục dừng lại động tác đút tôm vào miệng, kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, kinh ngạc hỏi: “Đến thành phố F? Vì Ôn Nhiên, không phải chú Minh đang điều tra chuyện tối qua rồi sao? Cậu cũng để Hạo Phong đi làm vệ sĩ cho cô ấy rồi, còn trực tiếp đến đó làm gì nữa? Nếu cậu thực sự không yên tâm, tôi sẽ nhờ chú Minh phải thêm vài người đến bảo vệ Ôn Nhiên!”
Lúc bắt đầu dự án, rất bận rộn, anh ấy cảm thấy như
Mặc Tu Trần lợi dụng hai người, tối hôm qua đi xã giao 12 giờ mới về nhà, 6 giờ sáng đã bị anh gọi điện thoại kêu đến.
Bữa trưa, Boss úp mặt vào máy tính xách tay, đến nỗi anh ấy ăn cũng không ngon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook