Trong mắt Mặc Tu Trần nhìn thấy biểu cảm phong phú của cô thay đổi, giọng điệu chắc chắn hỏi.

Ôn Nhiên chớp chớp mắt, cười khan một tiếng nói: “Cái đó, cái đó, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, để cho tôi đi vệ sinh trước!”

Cô im lặng, vùng vẫy thoát ra.

“Lúc em đi tắm đã đi vệ sinh rồi.”

Mặc Tu Trần đè mạnh lên vai cô, lật người đè cô xuống dưới người anh.

“Mặc Tu Trần!”

Ôn Nhiên kêu lên, hai mắt hoảng sợ nhìn anh.

Mặc Tu Trần cố ý hạ thấp thắt lưng của mình, để cho người phụ nữ ở dưới thân anh cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, thân thể mềm mại ở dưới thân anh đột nhiên cứng ngắc, động cũng không dám động.

“Đừng lo lắng, đêm nay anh sẽ không làm gì em.

Cảm giác được người ở dưới cứng lại, nhìn không dám chớp mắt, lòng Mặc Tu Trần mềm nhũn, không chịu nổi đi trêu chọc cô nữa, sau đó bình tĩnh lại.

Trái tim thắt lại của Ôn Nhiên vừa mới thả lỏng, anh lại nói thêm: “Anh sẽ cho em thêm một tuần để chuẩn bị, đủ chưa?”

Ôn Nhiên đỏ mặt xấu hổ, cô nên trả lời như thế nào đây? Cô không phải loại con gái đặc biệt cởi mở, kết quả là cô và Mặc Tử Hiên đã hẹn hò được ba tháng, cũng chỉ có nắm tay, thậm chí hôn cũng không có.

Mặc dù biết nếu không phải phương diện đó của Mặc Tu Trần bị bệnh, cô sớm đã không còn trinh trắng rồi, nghĩa vụ vợ chồng phải hoàn thành, nhưng điều này không khỏi khiến cô lo lắng.

“Vừa nãy trên đường trở về, em không phải có chuyện muốn nói với anh sao, chuyện gì vậy?”

Mặc Tu Trần đợi một hồi, thấy cô đỏ mặt, môi rung động, nhưng anh không đợi được câu trả lời là đủ, liền chủ động đổi chủ đề.

“Anh để tôi ngồi dậy trước rồi nói được không?”

Chủ đề thay đổi, Ôn Nhiên như sống lại. Chỉ là, bị anh đè lên thế này, lại cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, đầu cô rối rắm, căn bản không thể nói chuyện với anh được.

Ý nghĩ lóe lên dưới mắt Mặc Tu Trần, tư thế mập mờ của anh với cô thật ra không tốt cho bản thân anh. Trước đây, với tính cách tự cao tự đại, khi đối mặt với Ôn Nhiên, anh luôn dễ dàng tan rã.

Ngay cả một nụ hôn, một cái ôm hay bất kỳ hành động nào của cô cũng có thể khiến tâm trí anh gọn sóng. Trong thời gian này, anh nghiêm trọng cảm thấy bản thân anh dục/cầu/bất mãn.*

*Dục cầu bất mãn: ham muốn khó thể lấp đầy, muốn được nhiều hơn.

Anh kéo cô đứng dậy, dựa lưng vào giường, đưa tay lấy cốc nước ở trên bàn cạnh giường uống một ngụm, hơi nóng trong người vì cô mà dịu đi một chút, giọng anh không giống như lúc nãy mà khàn khàn nhẹ giọng nói, trầm thấp tràn ra môi mỏng: “Em nói đi!”

Ôn Nhiên lúc này mới bình tĩnh lại nhịp tim lộn xộn của mình, hai má ửng hồng bị ánh sáng pha lê chiếu vào, như mỹ ngọc làm người khác động tâm.

“Thứ năm này tôi phải đến thành phố F công tác, thứ sáu này có một hội chợ thương mại dược phẩm diễn ra.”

“Chỉ thế thôi?”

Mặc Tu Trần cười toe toét, anh còn nghĩ đó là một việc nghiêm trọng, có một nhà máy dược phẩm thuộc tập đoàn MS, anh cũng biết về hội chợ thương mại dược phẩm vào thứ 6 này, Hạo Phong sẽ tham gia.

Về phần anh, anh không thể đi được, dự án thương mại mới bắt đầu, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm, thời gian tới anh sẽ rất bận rộn.

“Ừ.”

Ôn Nhiên gật đầu, vừa rồi trên đường về, cô liền muốn nói với anh, nhưng anh lại nói về nhà rồi nói tiếp.

“Em đi công tác mấy ngày, là một mình em đi à?”

“Không phải một mình tôi, anh trai tôi bảo tôi đưa chị Lý và hai người khác đi cùng. Chiều nay Chu Minh Phú bị tai nạn ô tô, các năm trước đều là ông ta đi cùng. Năm nay ông ta không đi được, ông ta nói để Chu Lâm đi cùng tôi.”

Không biết từ bao giờ cô đã hoàn toàn tin tưởng Mặc Tu Trần, cô không bao giờ che giấu bất cứ điều gì về công việc với anh.

Một ý nghĩ xẹt qua trong mắt Mặc Tu Trần, anh nhẹ giọng nói: “Người phụ Chu Lâm đó không được mang theo, em chỉ cần chọn hai người có năng lực ở công ty đi là được.”

Anh không lo lắng Chu Minh Phú sẽ sắp xếp Chu Lâm ở bên cạnh Ôn Nhiên, nhưng anh sợ Mặc Tử

Hiện sẽ nhân cơ hội này đi theo Chu Lâm. Cho dù bây giờ Ôn Nhiên không quan tâm đến Mặc Tử Hiên nữa, anh cũng không muốn người đó xuất hiện bên cạnh cô.

“Ừ, anh tôi cũng nói như vậy, tôi cũng không muốn đưa Chu Lâm đi cùng, tôi tìm cớ từ chối cô ấy.”

Giữa lông mày và ánh mắt của Ôn Nhiên hiện lên nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, trái tim của Mặc Tu Trần lại sáng ngời khi nhìn thấy ánh mắt của cô, ánh mắt của anh càng đen lại, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì nữa thì đi ngủ đi…”

“Vâng!”

Ôn Nhiên nhẹ nhàng đáp lại, lúc nằm xuống, cô không chút lưu tình mà tránh sang một bên.

Mặc Tu Trần nhìn thấy ánh mắt thông minh của cô, khóe miệng cong lên một vòng cung ấm áp, vươn cánh tay dài ôm lấy cô lần nữa, cảm thấy thân thể cứng ngắc của cô ở trong vòng tay mình, anh thở dài quay mặt cô lại, thổi vào lỗ tai: “Một tuần sẽ nhanh chóng trôi qua thôi, em phải nhanh chóng thích ứng.”

“Ừm…”

Ôn Nhiên run lên vì má cô chạm vào môi anh, hai má đỏ bừng, Mặc Tu Trần khế bật cười trước vẻ mặt đỏ bừng và căng thẳng của cô, anh duỗi tay cầm lấy điều khiển từ xa, tắt ảnh sáng pha lê sáng chói, đèn vừa tắt, phòng ngủ chính bỗng tối sầm lại.

Hơi thở mơ hồ lan tràn trong bóng tối, nhanh chóng tạo thành một tấm lưới lớn kin gió, Ôn Nhiên bị lưới che làm cho nóng lên.

Phía sau là bộ ngực rực lửa của một người đàn ông, đôi tai của cô, từng đợt hơi thở thiêu đốt xuyên vào tai cô, đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông ấy dường như cọ xát vào dái tai của cô, cảm giác ngứa ran khiến cơ thể cô run lên không kiểm soát được. Cô quay lại, nhìn anh cầu xin: “Mặc Tu Trần!”

“Hừ!”

Câu trả lời dành cho cô là một nốt nhạc khàn khàn và gợi cảm của người đàn ông, một từ đơn âm rất trầm, nhưng như một hòn đá to đè lên tim cô, nhịp tim của cô như bị bóp nghẹt.

“Nhắm mắt lại, em nhìn anh như thế này, anh sẽ không kiểm soát được mà làm ra một số chuyện với em đó.”

Lời vừa dứt, Ôn Nhiên lập tức nhắm mắt lại, hàng mi mảnh mai khẽ run lên trong ánh đèn mờ ảo, anh buông cô ra, đứng dậy rời khỏi giường.

Vài phút sau, Mặc Tu Trần ra khỏi phòng tắm, trở lại giường, lại ôm cô vào lòng, như mấy đêm trước, chỉ ôm cô vào lòng, không trêu chọc nữa. Ôn Nhiên nằm trong vòng tay anh, tiến vào giấc mộng.

***

Thành phố Đà Nẵng, bệnh viện Nhân Dân.

Chu Lâm đang ngồi trước giường bệnh gọt táo, tức giận nói: “Ba, Ôn Nhiên hoàn toàn không để con vào mắt. Hôm nay cô ta sắp xếp công việc khác cho con, rồi chọn người khác, ngày mai đi cùng cô ta đến hội chợ thương mại dược phẩm ở thành phố F.

“Con vì chuyện này mà tức giận sao?”

Chu Minh Phú cười cười, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.

Chu Lâm nghi ngờ hỏi: “Con không nên tức giận sao? Nếu không phải ba bị tai nạn xe và gãy chân, hội chợ thương mại dược phẩm hành năm đều là ba đi.”

“Ba biết nó sẽ không để con đi, Lâm Lâm, tâm tình của con như vậy là tốt, con tức giận là đúng, nhưng biểu hiện đó là để cho Ôn Nhiên nhìn chứ không phải tức giận thật sự.”

Chu Lâm ngừng gọt táo, kinh ngạc nhìn Chu Minh Phú: “Ba, con không hiểu ba có ý gì.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương