Mặc Tu Trần quả thực là cố ý.
Nếu anh ấy không có cảm giác đặc biệt đó với Ôn Nhiên, nếu Ôn Cẩm và Ôn Nhiên mà không có quan hệ, anh nhất định sẽ không lãng phí thời gian ở đây nói chuyện với anh ấy.
Thậm chí không có khả năng dùng thái độ tốt như vậy.
Tuy rằng lời anh vừa nói không khách sáo, nhưng biểu hiện trên mặt anh thể hiện ra là gió xuân nhẹ nhàng, nhưng Ôn Cẩm lại không thích sự dịu dàng của anh.
Ôn Cẩm cười nhạt, trả lại sự quan tâm’ mà vừa rồi Mặc Tu Trần dành cho anh ấy: “Nghe nói cậu Mặc không thể giao hợp, bên cạnh chưa bao giờ có người khác phái. Không hiểu sao cậu Mặc lại đột nhiên muốn kết hôn với em gái tôi, chẳng lẽ là cậu Mặc không chịu được những tin đồn đó, dùng hôn nhân làm cảnh/thái/ bình/giả tạo, đúng không? ”
Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần nheo lại sắc bén, Ôn Cẩm không hổ danh là người kế thừa do Ôn Hồng Duệ đào tạo, khả năng ẩn dao trong nụ cười của anh ấy, thật là hoàn hảo.
“Cậu Ôn cảm thấy, tôi cần cảnh/thái/bình/giả tạo, nên đợi đến bây giờ mới cưới em gái anh à?”
Anh nói xong, thân thể thẳng đứng dựa vào lưng ghế, hai chân tùy ý vắt chéo, rất thoải mái, không hề cảm thấy tự ti hay bực bội khi bị Ôn Cẩm vạch ra vết sẹo.
Ôn Cẩm cũng nheo mắt lại, trong lòng khẽ chùng xuống!
Biểu hiện của Mặc Tu Trần khiến anh ấy nghĩ đến một khả năng, đó là – anh căn bản không bị bệnh gì cả!
Những tin đồn lan truyền khắp thành phố Đà Nẵng thực sự chỉ là tin đồn. Bộ não của anh ấy quay nhanh, tìm kiếm những tin đồn về Mặc Tu Trần trong trí nhớ của mình, nếu anh ấy nhớ không nhầm thì anh ấy cũng góp phần vào việc lan truyền những tin đồn đó.
“Tôi thực sự khâm phục cách cậu Mặc có thể bình tĩnh đối mặt với bệnh của mình!”
Ôn Cẩm cười chế giễu, anh ấy nhớ tới tối hôm đó Ôn Nhiên đã nói, giữa cô và Mặc Tu Trần chưa xảy ra quan hệ vợ chồng thực sự. Nếu anh không bị bệnh, tại sao lại như thế?
Mặc Tu Trần không phủ nhận: “Nếu không bình tĩnh đối mặt, lại không thể vì nó mà chết mà. Cậu Ôn chỉ bị què chân phải, không phải nghĩ tới tìm cái chết chứ?”
So về độc mồm độc miệng, hai người này, thật sự không thể phân cao thấp.
Nụ cười trên mặt Ôn Cẩm nhất thời đông lại, trong mắt nhìn Mặc Tu Trần lóe lên tia tức giận, người đàn ông này, quả thực không khiến người ta có thể yêu thích được.
Anh chính là hy vọng anh ấy bị què cả hai chân sao?
“Hoàn cảnh của tôi khác với cậu Mặc, ngay cả khi chân tôi bị tật, tôi vẫn là một người đàn ông chân chính.”
Cảm xúc trên mặt Ôn Cẩm trong phút chốc biến mất, nụ cười nhẹ như gió thoảng.
Mặc Tu Trần nhướng mày, “Cậu Ôn như này là hy vọng em rể mình không phải là đàn ông chân chính sao, mong em gái của mình góa chồng cả đời à?”
“Em rể?”
Ôn Cẩm khẽ cau mày, lời nói tràn ra môi mỏng ẩn chứa ý nghi vấn, Mặc Tu Trần bình tĩnh gật đầu, còn rất hợp tác ừm một tiếng.
“Cậu Mặc, em gái tôi còn trẻ, lại ngây thơ. Trước đó em ấy và anh kết hôn là vì công ty. Chi tiết cụ thể tôi đều nghe rồi, anh đã cho Ôn thị vay 175 tỷ đồng, còn giúp đỡ em ấy rất nhiều. Về việc này, tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của cậu Mặc.”
Ôn Cẩm thu lại vẻ mặt, giọng điệu chân thành nói.
Mặc Tu Trần giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh ấy, hào phóng nói: “Tôi đã kết hôn với Ôn Nhiên, đương nhiên sẽ không để cô ấy bị ức hiếp. Nếu cô ấy bằng lòng, công ty dược của Ôn thị, tôi có thể tìm người giúp Ôn Nhiên quản lý. ”
“Cảm ơn lòng tốt của cậu Mặc, 175 tỷ đồng kia, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh. Thậm chí cả về hôn nhân của cậu Mặc và Nhiên Nhiên, tôi hy vọng nó sẽ kết thúc.”
Khi Ôn Cẩm nói những lời cuối cùng, vẻ mặt của anh ấy rất nghiêm túc.
Không khí trong phòng bệnh, bởi vì câu nói của anh ấy mà bỗng đông cứng lại.
Hai người đàn ông đối mặt với nhau.
Một người nghiêm túc và kiên định, còn người kia sắc sảo và kiêu ngạo.
“Cậu Ôn thật biết đùa, cuộc hôn nhân của tôi và Ön Nhiên là được pháp luật bảo vệ. Anh nói chấm dứt thì chấm dứt thế nào được.”
Mặc Tu Trần nhếch môi châm chọc, người phụ nữ mà anh muốn, ai cũng đừng nghĩ đến muốn đoạt đi, Mặc Tử Hiên không được, Ôn Cẩm càng không được.
Ôn Cẩm nhíu mày, vẻ mặt nhuốm đầy tức giận, lạnh lùng nói: “Cậu Mặc đường đường là người thừa kế của tập đoàn MS, sao phải làm khó một cô gái đơn thuần như thế, cho dù Nhiên Nhiên đã hẹn hò với Mặc Tử Hiên một thời gian, nhưng hiện tại hai người họ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Mặc Tu Trần chế nhạo một cách thích thú, chế giễu hỏi: “Cậu Ôn nghĩ tôi lấy Ôn Nhiên là để báo thù Mặc Tử Hiên sao? Tôi mới không thèm nhàm chán như thế, lấy hôn nhân đại sự của mình ra làm trò chơi đâu. Tôi cưới Ôn Nhiên là vì thích cùng cô ấy ở bên nhau.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, cậu Mặc và em gái tôi hoàn toàn không biết nhau. Làm gì có chuyện thích?”
Ôn Cẩm sắc bén nhìn Mặc Tu Trần, anh ấy muốn cùng anh nói chuyện tử tế, nếu như anh đồng ý buông tay thì anh ấy sẽ ghi nhớ ân tình của anh.
Thế nào cũng không ngờ tới, anh lại nói những lời vớ vẩn như vậy.
Trước đây anh ấy luôn bảo vệ em gái của mình rất tốt, cô quen biết ai, anh ấy với tư cách là một người anh trai thì sao có thể không biết chứ.
Nhìn thấy anh ấy ‘xúc động, Mặc Tu Trần ngược lại lại rất bình tĩnh, lấy lại hơi thở, thản nhiên nói: “Ba tháng trước, tôi và Ôn Nhiên gặp nhau trong một bữa tiệc, chúng tôi cũng đã nói chuyện…”
Khi anh nói đến đây, nhạc chuông của điện thoại đột nhiên vang lên.
Sắc mặt Ôn Cẩm khó coi, mím chặt đôi môi, nuốt xuống những gì anh ấy muốn nói vì tiếng chuông điện thoại di động sắc nhọn của anh.
Mặc Tu Trần lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, trong đôi mắt híp lại lóe lên một tia sáng, khóe mắt quét Ôn Cẩm nằm trên giường bệnh, dùng ngón tay thon dài ấn vào nút trả lời: “Alo, Đàm Mục!”
“Tu Trần, tôi đã tra được rồi.”
Bên tai truyền đến giọng nói có chút kích động của Đàm Mục, ánh mắt Mặc Tu Trần hơi thay đổi, nhẹ nhàng hỏi: “Là thế nào vậy?”
“Ôn Nhiên không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ, điều này là chắc chắn.”
Trong chốc lát Mặc Tu Trần khẽ bóp điện thoại, từ trên ghế đứng lên, đi hai bước tới bên của sổ, đối mặt Ôn Cẩm, “Nói chi tiết.”
Loại kết quả này, ngày đó Đàm Mục gọi về cuộc gọi đầu tiên, anh đã dự đoán được, nhưng anh vẫn chưa xác định.
“Ôn Hồng Duệ có một đứa con gái, thực ra tên là Ôn Nhiên, chính là người mà tôi đã nói với anh trước đó, là người mắc bệnh hiểm nghèo năm sáu tuổi, năm đó Ôn Hồng Duệ đã chuyển nhà!”
“Thực ra, Ôn Nhiên thật, năm sáu tuổi đã chết trong một căn bệnh hiểm nghèo. Đây là lý do tại sao những người hàng xóm của Ôn Hồng Duệ không nhận ra bức ảnh, họ hoàn toàn không phải là cùng một cô gái. Ôn Nhiên bây giờ, là con gái được Ôn Hồng Duệ nhận nuôi sau khi con gái ruột đã chết.”
Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần nheo lại, nếu Ôn Hồng Duệ chỉ nhận nuôi một cô con gái, tại sao ông lại chuyển nhà, lại còn che giấu người đời?
Thật là trùng hợp khi lên sáu tuổi Ôn Nhiên lại mất trí nhớ, nhất định trong chuyện này có chuyện không hay nào đó đã xảy ra!
“Còn gì khác nữa không?”
Sau một lúc im lặng, anh lại hỏi, trong giọng nói trầm thấp lộ ra một tia khó hiểu, bên kia điện thoại, Đàm Mục chán nản nói: “Hiện tại tôi đã tra được những thứ này, thân phận của Ôn Nhiên, quá khứ, không có manh mối nào về chúng. Có lẽ nhất thời không thể tìm ra nó.”
Nếu anh ấy không có cảm giác đặc biệt đó với Ôn Nhiên, nếu Ôn Cẩm và Ôn Nhiên mà không có quan hệ, anh nhất định sẽ không lãng phí thời gian ở đây nói chuyện với anh ấy.
Thậm chí không có khả năng dùng thái độ tốt như vậy.
Tuy rằng lời anh vừa nói không khách sáo, nhưng biểu hiện trên mặt anh thể hiện ra là gió xuân nhẹ nhàng, nhưng Ôn Cẩm lại không thích sự dịu dàng của anh.
Ôn Cẩm cười nhạt, trả lại sự quan tâm’ mà vừa rồi Mặc Tu Trần dành cho anh ấy: “Nghe nói cậu Mặc không thể giao hợp, bên cạnh chưa bao giờ có người khác phái. Không hiểu sao cậu Mặc lại đột nhiên muốn kết hôn với em gái tôi, chẳng lẽ là cậu Mặc không chịu được những tin đồn đó, dùng hôn nhân làm cảnh/thái/ bình/giả tạo, đúng không? ”
Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần nheo lại sắc bén, Ôn Cẩm không hổ danh là người kế thừa do Ôn Hồng Duệ đào tạo, khả năng ẩn dao trong nụ cười của anh ấy, thật là hoàn hảo.
“Cậu Ôn cảm thấy, tôi cần cảnh/thái/bình/giả tạo, nên đợi đến bây giờ mới cưới em gái anh à?”
Anh nói xong, thân thể thẳng đứng dựa vào lưng ghế, hai chân tùy ý vắt chéo, rất thoải mái, không hề cảm thấy tự ti hay bực bội khi bị Ôn Cẩm vạch ra vết sẹo.
Ôn Cẩm cũng nheo mắt lại, trong lòng khẽ chùng xuống!
Biểu hiện của Mặc Tu Trần khiến anh ấy nghĩ đến một khả năng, đó là – anh căn bản không bị bệnh gì cả!
Những tin đồn lan truyền khắp thành phố Đà Nẵng thực sự chỉ là tin đồn. Bộ não của anh ấy quay nhanh, tìm kiếm những tin đồn về Mặc Tu Trần trong trí nhớ của mình, nếu anh ấy nhớ không nhầm thì anh ấy cũng góp phần vào việc lan truyền những tin đồn đó.
“Tôi thực sự khâm phục cách cậu Mặc có thể bình tĩnh đối mặt với bệnh của mình!”
Ôn Cẩm cười chế giễu, anh ấy nhớ tới tối hôm đó Ôn Nhiên đã nói, giữa cô và Mặc Tu Trần chưa xảy ra quan hệ vợ chồng thực sự. Nếu anh không bị bệnh, tại sao lại như thế?
Mặc Tu Trần không phủ nhận: “Nếu không bình tĩnh đối mặt, lại không thể vì nó mà chết mà. Cậu Ôn chỉ bị què chân phải, không phải nghĩ tới tìm cái chết chứ?”
So về độc mồm độc miệng, hai người này, thật sự không thể phân cao thấp.
Nụ cười trên mặt Ôn Cẩm nhất thời đông lại, trong mắt nhìn Mặc Tu Trần lóe lên tia tức giận, người đàn ông này, quả thực không khiến người ta có thể yêu thích được.
Anh chính là hy vọng anh ấy bị què cả hai chân sao?
“Hoàn cảnh của tôi khác với cậu Mặc, ngay cả khi chân tôi bị tật, tôi vẫn là một người đàn ông chân chính.”
Cảm xúc trên mặt Ôn Cẩm trong phút chốc biến mất, nụ cười nhẹ như gió thoảng.
Mặc Tu Trần nhướng mày, “Cậu Ôn như này là hy vọng em rể mình không phải là đàn ông chân chính sao, mong em gái của mình góa chồng cả đời à?”
“Em rể?”
Ôn Cẩm khẽ cau mày, lời nói tràn ra môi mỏng ẩn chứa ý nghi vấn, Mặc Tu Trần bình tĩnh gật đầu, còn rất hợp tác ừm một tiếng.
“Cậu Mặc, em gái tôi còn trẻ, lại ngây thơ. Trước đó em ấy và anh kết hôn là vì công ty. Chi tiết cụ thể tôi đều nghe rồi, anh đã cho Ôn thị vay 175 tỷ đồng, còn giúp đỡ em ấy rất nhiều. Về việc này, tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của cậu Mặc.”
Ôn Cẩm thu lại vẻ mặt, giọng điệu chân thành nói.
Mặc Tu Trần giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh ấy, hào phóng nói: “Tôi đã kết hôn với Ôn Nhiên, đương nhiên sẽ không để cô ấy bị ức hiếp. Nếu cô ấy bằng lòng, công ty dược của Ôn thị, tôi có thể tìm người giúp Ôn Nhiên quản lý. ”
“Cảm ơn lòng tốt của cậu Mặc, 175 tỷ đồng kia, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh. Thậm chí cả về hôn nhân của cậu Mặc và Nhiên Nhiên, tôi hy vọng nó sẽ kết thúc.”
Khi Ôn Cẩm nói những lời cuối cùng, vẻ mặt của anh ấy rất nghiêm túc.
Không khí trong phòng bệnh, bởi vì câu nói của anh ấy mà bỗng đông cứng lại.
Hai người đàn ông đối mặt với nhau.
Một người nghiêm túc và kiên định, còn người kia sắc sảo và kiêu ngạo.
“Cậu Ôn thật biết đùa, cuộc hôn nhân của tôi và Ön Nhiên là được pháp luật bảo vệ. Anh nói chấm dứt thì chấm dứt thế nào được.”
Mặc Tu Trần nhếch môi châm chọc, người phụ nữ mà anh muốn, ai cũng đừng nghĩ đến muốn đoạt đi, Mặc Tử Hiên không được, Ôn Cẩm càng không được.
Ôn Cẩm nhíu mày, vẻ mặt nhuốm đầy tức giận, lạnh lùng nói: “Cậu Mặc đường đường là người thừa kế của tập đoàn MS, sao phải làm khó một cô gái đơn thuần như thế, cho dù Nhiên Nhiên đã hẹn hò với Mặc Tử Hiên một thời gian, nhưng hiện tại hai người họ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Mặc Tu Trần chế nhạo một cách thích thú, chế giễu hỏi: “Cậu Ôn nghĩ tôi lấy Ôn Nhiên là để báo thù Mặc Tử Hiên sao? Tôi mới không thèm nhàm chán như thế, lấy hôn nhân đại sự của mình ra làm trò chơi đâu. Tôi cưới Ôn Nhiên là vì thích cùng cô ấy ở bên nhau.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, cậu Mặc và em gái tôi hoàn toàn không biết nhau. Làm gì có chuyện thích?”
Ôn Cẩm sắc bén nhìn Mặc Tu Trần, anh ấy muốn cùng anh nói chuyện tử tế, nếu như anh đồng ý buông tay thì anh ấy sẽ ghi nhớ ân tình của anh.
Thế nào cũng không ngờ tới, anh lại nói những lời vớ vẩn như vậy.
Trước đây anh ấy luôn bảo vệ em gái của mình rất tốt, cô quen biết ai, anh ấy với tư cách là một người anh trai thì sao có thể không biết chứ.
Nhìn thấy anh ấy ‘xúc động, Mặc Tu Trần ngược lại lại rất bình tĩnh, lấy lại hơi thở, thản nhiên nói: “Ba tháng trước, tôi và Ôn Nhiên gặp nhau trong một bữa tiệc, chúng tôi cũng đã nói chuyện…”
Khi anh nói đến đây, nhạc chuông của điện thoại đột nhiên vang lên.
Sắc mặt Ôn Cẩm khó coi, mím chặt đôi môi, nuốt xuống những gì anh ấy muốn nói vì tiếng chuông điện thoại di động sắc nhọn của anh.
Mặc Tu Trần lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, trong đôi mắt híp lại lóe lên một tia sáng, khóe mắt quét Ôn Cẩm nằm trên giường bệnh, dùng ngón tay thon dài ấn vào nút trả lời: “Alo, Đàm Mục!”
“Tu Trần, tôi đã tra được rồi.”
Bên tai truyền đến giọng nói có chút kích động của Đàm Mục, ánh mắt Mặc Tu Trần hơi thay đổi, nhẹ nhàng hỏi: “Là thế nào vậy?”
“Ôn Nhiên không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ, điều này là chắc chắn.”
Trong chốc lát Mặc Tu Trần khẽ bóp điện thoại, từ trên ghế đứng lên, đi hai bước tới bên của sổ, đối mặt Ôn Cẩm, “Nói chi tiết.”
Loại kết quả này, ngày đó Đàm Mục gọi về cuộc gọi đầu tiên, anh đã dự đoán được, nhưng anh vẫn chưa xác định.
“Ôn Hồng Duệ có một đứa con gái, thực ra tên là Ôn Nhiên, chính là người mà tôi đã nói với anh trước đó, là người mắc bệnh hiểm nghèo năm sáu tuổi, năm đó Ôn Hồng Duệ đã chuyển nhà!”
“Thực ra, Ôn Nhiên thật, năm sáu tuổi đã chết trong một căn bệnh hiểm nghèo. Đây là lý do tại sao những người hàng xóm của Ôn Hồng Duệ không nhận ra bức ảnh, họ hoàn toàn không phải là cùng một cô gái. Ôn Nhiên bây giờ, là con gái được Ôn Hồng Duệ nhận nuôi sau khi con gái ruột đã chết.”
Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần nheo lại, nếu Ôn Hồng Duệ chỉ nhận nuôi một cô con gái, tại sao ông lại chuyển nhà, lại còn che giấu người đời?
Thật là trùng hợp khi lên sáu tuổi Ôn Nhiên lại mất trí nhớ, nhất định trong chuyện này có chuyện không hay nào đó đã xảy ra!
“Còn gì khác nữa không?”
Sau một lúc im lặng, anh lại hỏi, trong giọng nói trầm thấp lộ ra một tia khó hiểu, bên kia điện thoại, Đàm Mục chán nản nói: “Hiện tại tôi đã tra được những thứ này, thân phận của Ôn Nhiên, quá khứ, không có manh mối nào về chúng. Có lẽ nhất thời không thể tìm ra nó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook