Chủ nhật, Ôn Nhiên ở bệnh viện cùng anh trai cả một ngày, không biết Mặc Tử Hiên bận gì, sáng sớm liền đi ra ngoài, đến hững đông mới trở về.
Sáng thứ hai, trên đường đưa cô đến nhà máy sản xuất dược phẩm, Mặc Tu Trần nói với Ôn Nhiên, anh đưa Đàm Mục đi công tác, mấy ngày nay công ty cần cô tự minh quản lý.
Ôn Nhiên sửng sốt một chút, sau đó lãnh đạm cười nói: “Anh tôi tỉnh lại, về sau có cái gì không hiểu tôi có thể hỏi anh ấy, anh không cần bảo trợ lý Đàm đến giúp tôi nữa đâu.”
Mặc Tu Trần im lặng một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì tốt!”
An Nhiên đặc biệt triệu tập một cuộc họp toàn nhà máy, bảo cho mọi người biết tin vui về việc anh trai cô đã tỉnh lại. Trong khi hầu hết các nhân viên đều hãng hải và tin tưởng vào tương lai của nhà máy dược phẩm thì Chu Minh Phú lại nghiến răng căm hận.
Ông ta nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt độc ác, trong lòng có vài ý nghĩ xấu xa càng thêm kiên định,
Khóe mắt Ôn Nhiên liếc nhìn vẻ mặt u ám của Chu Minh Phú, trong lòng cười nhạo một tiếng, quay đầu nói với Lý Thiến ở bên cạnh:
“Chị Lý, để mừng anh trai tôi tinh lại, hãy tặng cho mỗi nhân viên một bao li xi..”
Lý Thiến mỉm cười gật đầu, thông báo tin tức cho mọi người bằng micro, toàn hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay.
***
Tập đoàn MS.
Mặc Tu Trần cả thân dài tựa vào chiếc ghế xoay cao cấp, thờ ơ nhìn Trình Giai đang đứng ở trước bàn làm việc, “Cô không biết đêm đó minh xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Giai cau mày, ngày người chớp chớp mắt, giọng điệu yếu ớt nói: “Tôi không biết, chỉ là tối hôm qua rất nóng, rất khó chịu, cậu Mặc, tôi sao có thể như vậy? Hôm qua tôi lên google xem một chút rồi, nói tình huống của tôi là bị người ta hạ loại thuốc đó?”
Đột nhiên, Mặc Tu Trần ngồi thằng người, một tia sắc bén bộc phát từ trong đôi mắt híp của anh, Trình Giai chịu không nổi ánh mất sắc bén của anh, trong tiềm thức tránh đi ánh mắt của anh, củi đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu Mac, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy, cũng may là có anh đi cùng, nếu không, tôi không dám tưởng tượng hậu quả của nó…”
Hàm ý là yêu cầu anh cho cô ta một lời giải thích.
Vẻ mặt anh tuấn của Mặc Tu Trần đầy một tầng sương, nghiêm nghị nói: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện đó, giúp cô có được một lời giải thích.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, Trình Giai nhanh chóng giải thich: “Cậu Mặc, tôi không có ý trách anh. Trong tinh huống như vậy, tôi rất cảm ơn anh đã tạt cho tôi một gáo nước lạnh để hạ hỏa, mà không phải dùng cách khác để giúp tôi.”
Đôi lông mày xinh đẹp của Mặc Tu Trần khẽ cau lại, vẻ mặt anh tuần có chút lạnh lùng, thắng thừng nói: “Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, sao tôi có thể để lúc cô đang trong tình trạng không tinh táo, để cô và Tiểu Luu phát sinh quan hệ gì chứ.”
Trình Giai tái mặt, mở to mắt kinh ngạc. Trước ảnh mắt sắc bén của Mặc Tu Trần, cô ta nuốt lại những gì mình muốn nói. “Sắc mặt của cô không tốt lắm, hôm nay không phải đi làm đâu. Về nhà nghỉ ngơi một ngày đi, có phải cảm lạnh chưa khỏi?”
Mặc Tu Trần không muốn nói chuyện với cô ta nữa, nên hạ lệnh đuổi khách.
Anh không nói những lời này còn tốt, vừa nói xong, Trình Giai lập tức đưa tay lên vuốt trán, khó chịu nói: “Cậu Mặc, đầu tôi đau quá. Anh đưa tôi đi bệnh viện được không?”
“Cô đến sofa chờ một lát.”
Mặc Tu Trần liếc cô ta một cái, bình tĩnh nói.
“Vâng!”
Trình Giai vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng đồng ý, xoay người đi về phía ghế sofa.
Khi cô ta đang vui vẻ tưởng rằng Mặc Tu Trần sẽ cùng cô ta đến bệnh viện, anh cầm điện thoại trên bàn lên, bẩm điện thoại đến phòng bảo vệ, nói với người bên kia: “Cho một người đến văn phòng tôi một lát.”
Hai phút sau, một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi gõ của văn phòng, cung kính hô: “Cậu Mặc!”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Trình Giai đang ngồi trên sofa, trầm giọng nói: “Cô Trình bị cảm rồi, anh đưa cô ấy đến bệnh viện khảm bệnh đi, rồi đưa cô ấy về nhà an toàn.”
Trên ghế sofa, sắc mặt của Trình Giai kinh ngạc, cô ta đột nhiên đứng lên, “Cậu Mặc, anh không đi cùng tôi sao?”
“Một lát nữa tôi đi gặp khách hàng quan trọng.” Mặc Tu Trần giải thích ngắn gọn, nói xong liền nhìn về phía nhân viên bảo vệ, anh ta hiểu ý, lập tức bước tới trước sofa hỏi Trình Giai sắc mặt đang trắng bệch: “Cố Trình, cô có thể đi không, có cần tôi diu cô không?
“Không cần, tôi có thể đi.”
Trình Giai mím chặt môi, xỏ giày cao gót ba phân rời đi.
Bốn giờ chiều, khi Lý Thiển giao tài liệu, cô ta cười rạng rỡ, phấn khởi nói:
“Nhiên Nhiên, chị nói cho em một tin tốt.”
“Tin tốt gì thế?”
Ôn Nhiên ngẩng đầu khỏi hồ sơ, ngạc nhiên nhìn Lý Thiến.
“Chị vừa nhận được tin, Chu Minh Phú gặp tai nạn xe hơi.”
Ôn Nhiên trợn to hai mắt kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Chu Minh Phú không phải đến bệnh viện gặp anh trai em sao? Làm sao lại xảy ra tai nạn?”
Lý Thiến bước nhanh đến bàn làm việc, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, vui vẻ nói: “Ông ta bị tai nạn ô tô trên đường từ bệnh viện trở về, nghe nói ông ta bị gãy chân. Nhiên Nhiên, sao em không vui thế, ông ta đây là bị báo ứng đó.”
“Em không phải không vui, mà làm sao chị biết chuyện đó thế?”
Ôn Nhiên mim cười, khi cô nghe đến từ “tai nạn xe”, cô liền nhớ tới vụ tai nạn xe hơi khiến cô mất đi ba mẹ.
“Chị vừa mới đến bộ phận mua hàng nghe được, ông ta sẽ sớm gọi cho em thôi.”
Triệu Thành Nam là người bên mua hàng cũng là người của Chu Minh Phú, anh ta là người đầu tiên biết chuyện, không có gì ngạc nhiên cả. Giọng nói của Lý Thiến vừa dứt, điện thoại di động của Ön Nhiên vang lên, cô lấy điện thoại di động ra, quả nhiên người gọi đền là Chu Minh Phú, “Alo!”
“Nhiên Nhiên, chủ vừa bị tai nạn xe cộ, muốn xin phép cháu nghỉ một thời gian.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Chu Minh Phú nhàn nhạt đau đớn, bị doạ sợ vì tai nạn xe cộ, hơi khác với ngày thường, Ôn Nhiên cố ý ngạc nhiên hỏi: “Chú Chu sao lại bị tai nạn xe cộ thế? Bị thương ở đâu thể ạ, có nghiêm trọng không?”
“Nói ra thật xấu hổ, chủ không cần thận đụng phải bồn hoa ven đường, gãy xương chân phải, phải nghỉ ngoi một thời gian, Nhiên Nhiên, chuyện của nhà máy chủ giao cho cháu.”
“Chú Chu yên tâm nghi ngơi mới là quan trọng, chuyện của nhà máy cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa, chú không cần lo lắng đâu ạ.”
“Vốn dĩ chủ còn nghĩ về việc lần này sẽ đi cùng cháu đến hội chợ buôn bản. Bây giờ có xem ra chủ không thể đi được rồi, đến lúc đó để A Lâm đi với cháu nhé.”
“Đến lúc nói sau ạ.”
Ôn Nhiên khẽ nhiu mày, nói qua loa. Rồi an ủi Chu Minh Phủ thêm vài câu, sau đó liền cúp điện thoa
“Nhiên Nhiên, Chu Minh Phủ nói với cô cái gì thế?”
Nhìn thấy sắc mặt Ôn Nhiên có chút lạnh lùng, Lý Thiên quan tâm hỏi.
Ôn Nhiên ký vào văn kiện, nhẹ nhàng nói: “Chu Minh Phú nói muốn nghì phép một thời gian. Thử sáu không thể đi hội chợ buôn bán, để Chu Lâm đi cùng em.”
“Nhiên Nhiên, ông ta đã không thể đi rồi, em đừng có mà đồng ý với ông ta để Chu Lâm đi cùng em đâu nhé.”
Ôn Nhiên nhíu mày, không biết vi sao nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cô hoài nghi nói: “Sao đột nhiên Chu Minh Phú lại bị tai nạn xe cộ, mà còn chủ động xin nghi phép nghỉ ngơi? Em luôn cảm thấy có gì đó không ổn.”
Sáng thứ hai, trên đường đưa cô đến nhà máy sản xuất dược phẩm, Mặc Tu Trần nói với Ôn Nhiên, anh đưa Đàm Mục đi công tác, mấy ngày nay công ty cần cô tự minh quản lý.
Ôn Nhiên sửng sốt một chút, sau đó lãnh đạm cười nói: “Anh tôi tỉnh lại, về sau có cái gì không hiểu tôi có thể hỏi anh ấy, anh không cần bảo trợ lý Đàm đến giúp tôi nữa đâu.”
Mặc Tu Trần im lặng một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì tốt!”
An Nhiên đặc biệt triệu tập một cuộc họp toàn nhà máy, bảo cho mọi người biết tin vui về việc anh trai cô đã tỉnh lại. Trong khi hầu hết các nhân viên đều hãng hải và tin tưởng vào tương lai của nhà máy dược phẩm thì Chu Minh Phú lại nghiến răng căm hận.
Ông ta nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt độc ác, trong lòng có vài ý nghĩ xấu xa càng thêm kiên định,
Khóe mắt Ôn Nhiên liếc nhìn vẻ mặt u ám của Chu Minh Phú, trong lòng cười nhạo một tiếng, quay đầu nói với Lý Thiến ở bên cạnh:
“Chị Lý, để mừng anh trai tôi tinh lại, hãy tặng cho mỗi nhân viên một bao li xi..”
Lý Thiến mỉm cười gật đầu, thông báo tin tức cho mọi người bằng micro, toàn hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay.
***
Tập đoàn MS.
Mặc Tu Trần cả thân dài tựa vào chiếc ghế xoay cao cấp, thờ ơ nhìn Trình Giai đang đứng ở trước bàn làm việc, “Cô không biết đêm đó minh xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Giai cau mày, ngày người chớp chớp mắt, giọng điệu yếu ớt nói: “Tôi không biết, chỉ là tối hôm qua rất nóng, rất khó chịu, cậu Mặc, tôi sao có thể như vậy? Hôm qua tôi lên google xem một chút rồi, nói tình huống của tôi là bị người ta hạ loại thuốc đó?”
Đột nhiên, Mặc Tu Trần ngồi thằng người, một tia sắc bén bộc phát từ trong đôi mắt híp của anh, Trình Giai chịu không nổi ánh mất sắc bén của anh, trong tiềm thức tránh đi ánh mắt của anh, củi đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu Mac, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy, cũng may là có anh đi cùng, nếu không, tôi không dám tưởng tượng hậu quả của nó…”
Hàm ý là yêu cầu anh cho cô ta một lời giải thích.
Vẻ mặt anh tuấn của Mặc Tu Trần đầy một tầng sương, nghiêm nghị nói: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện đó, giúp cô có được một lời giải thích.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, Trình Giai nhanh chóng giải thich: “Cậu Mặc, tôi không có ý trách anh. Trong tinh huống như vậy, tôi rất cảm ơn anh đã tạt cho tôi một gáo nước lạnh để hạ hỏa, mà không phải dùng cách khác để giúp tôi.”
Đôi lông mày xinh đẹp của Mặc Tu Trần khẽ cau lại, vẻ mặt anh tuần có chút lạnh lùng, thắng thừng nói: “Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, sao tôi có thể để lúc cô đang trong tình trạng không tinh táo, để cô và Tiểu Luu phát sinh quan hệ gì chứ.”
Trình Giai tái mặt, mở to mắt kinh ngạc. Trước ảnh mắt sắc bén của Mặc Tu Trần, cô ta nuốt lại những gì mình muốn nói. “Sắc mặt của cô không tốt lắm, hôm nay không phải đi làm đâu. Về nhà nghỉ ngơi một ngày đi, có phải cảm lạnh chưa khỏi?”
Mặc Tu Trần không muốn nói chuyện với cô ta nữa, nên hạ lệnh đuổi khách.
Anh không nói những lời này còn tốt, vừa nói xong, Trình Giai lập tức đưa tay lên vuốt trán, khó chịu nói: “Cậu Mặc, đầu tôi đau quá. Anh đưa tôi đi bệnh viện được không?”
“Cô đến sofa chờ một lát.”
Mặc Tu Trần liếc cô ta một cái, bình tĩnh nói.
“Vâng!”
Trình Giai vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng đồng ý, xoay người đi về phía ghế sofa.
Khi cô ta đang vui vẻ tưởng rằng Mặc Tu Trần sẽ cùng cô ta đến bệnh viện, anh cầm điện thoại trên bàn lên, bẩm điện thoại đến phòng bảo vệ, nói với người bên kia: “Cho một người đến văn phòng tôi một lát.”
Hai phút sau, một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi gõ của văn phòng, cung kính hô: “Cậu Mặc!”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Trình Giai đang ngồi trên sofa, trầm giọng nói: “Cô Trình bị cảm rồi, anh đưa cô ấy đến bệnh viện khảm bệnh đi, rồi đưa cô ấy về nhà an toàn.”
Trên ghế sofa, sắc mặt của Trình Giai kinh ngạc, cô ta đột nhiên đứng lên, “Cậu Mặc, anh không đi cùng tôi sao?”
“Một lát nữa tôi đi gặp khách hàng quan trọng.” Mặc Tu Trần giải thích ngắn gọn, nói xong liền nhìn về phía nhân viên bảo vệ, anh ta hiểu ý, lập tức bước tới trước sofa hỏi Trình Giai sắc mặt đang trắng bệch: “Cố Trình, cô có thể đi không, có cần tôi diu cô không?
“Không cần, tôi có thể đi.”
Trình Giai mím chặt môi, xỏ giày cao gót ba phân rời đi.
Bốn giờ chiều, khi Lý Thiển giao tài liệu, cô ta cười rạng rỡ, phấn khởi nói:
“Nhiên Nhiên, chị nói cho em một tin tốt.”
“Tin tốt gì thế?”
Ôn Nhiên ngẩng đầu khỏi hồ sơ, ngạc nhiên nhìn Lý Thiến.
“Chị vừa nhận được tin, Chu Minh Phú gặp tai nạn xe hơi.”
Ôn Nhiên trợn to hai mắt kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Chu Minh Phú không phải đến bệnh viện gặp anh trai em sao? Làm sao lại xảy ra tai nạn?”
Lý Thiến bước nhanh đến bàn làm việc, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, vui vẻ nói: “Ông ta bị tai nạn ô tô trên đường từ bệnh viện trở về, nghe nói ông ta bị gãy chân. Nhiên Nhiên, sao em không vui thế, ông ta đây là bị báo ứng đó.”
“Em không phải không vui, mà làm sao chị biết chuyện đó thế?”
Ôn Nhiên mim cười, khi cô nghe đến từ “tai nạn xe”, cô liền nhớ tới vụ tai nạn xe hơi khiến cô mất đi ba mẹ.
“Chị vừa mới đến bộ phận mua hàng nghe được, ông ta sẽ sớm gọi cho em thôi.”
Triệu Thành Nam là người bên mua hàng cũng là người của Chu Minh Phú, anh ta là người đầu tiên biết chuyện, không có gì ngạc nhiên cả. Giọng nói của Lý Thiến vừa dứt, điện thoại di động của Ön Nhiên vang lên, cô lấy điện thoại di động ra, quả nhiên người gọi đền là Chu Minh Phú, “Alo!”
“Nhiên Nhiên, chủ vừa bị tai nạn xe cộ, muốn xin phép cháu nghỉ một thời gian.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Chu Minh Phú nhàn nhạt đau đớn, bị doạ sợ vì tai nạn xe cộ, hơi khác với ngày thường, Ôn Nhiên cố ý ngạc nhiên hỏi: “Chú Chu sao lại bị tai nạn xe cộ thế? Bị thương ở đâu thể ạ, có nghiêm trọng không?”
“Nói ra thật xấu hổ, chủ không cần thận đụng phải bồn hoa ven đường, gãy xương chân phải, phải nghỉ ngoi một thời gian, Nhiên Nhiên, chuyện của nhà máy chủ giao cho cháu.”
“Chú Chu yên tâm nghi ngơi mới là quan trọng, chuyện của nhà máy cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa, chú không cần lo lắng đâu ạ.”
“Vốn dĩ chủ còn nghĩ về việc lần này sẽ đi cùng cháu đến hội chợ buôn bản. Bây giờ có xem ra chủ không thể đi được rồi, đến lúc đó để A Lâm đi với cháu nhé.”
“Đến lúc nói sau ạ.”
Ôn Nhiên khẽ nhiu mày, nói qua loa. Rồi an ủi Chu Minh Phủ thêm vài câu, sau đó liền cúp điện thoa
“Nhiên Nhiên, Chu Minh Phủ nói với cô cái gì thế?”
Nhìn thấy sắc mặt Ôn Nhiên có chút lạnh lùng, Lý Thiên quan tâm hỏi.
Ôn Nhiên ký vào văn kiện, nhẹ nhàng nói: “Chu Minh Phú nói muốn nghì phép một thời gian. Thử sáu không thể đi hội chợ buôn bán, để Chu Lâm đi cùng em.”
“Nhiên Nhiên, ông ta đã không thể đi rồi, em đừng có mà đồng ý với ông ta để Chu Lâm đi cùng em đâu nhé.”
Ôn Nhiên nhíu mày, không biết vi sao nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cô hoài nghi nói: “Sao đột nhiên Chu Minh Phú lại bị tai nạn xe cộ, mà còn chủ động xin nghi phép nghỉ ngơi? Em luôn cảm thấy có gì đó không ổn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook