Ôn Nhiên nhàn nhạt từ chối: “Không làm phiền anh đầu, tôi sẽ bắt taxi đến bệnh viện, lúc về để Tiểu Tiểu đưa tôi đi một đoạn là được rồi.”

“Nhiên Nhiên, anh đưa em đi!”

Mặc Tử Hiện không thể nhịn được nữa, đánh rơi chiếc đũa liền đứng dậy.

Ôn Nhiên giật minh, theo bản năng muốn từ chối, nhưng Mặc Tu Trần lại nói nhanh hơn cô: “Cậu lát nữa vẫn là nên đưa Chu Lâm về đi, cô ấy sắp trở thành vợ cậu rồi.”

“Nhiên Nhiên đã là vợ anh rồi, cũng không thấy anh đưa cô ấy đi!”

Mặc Tử Hiên trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, đánh trả.

“Tử Hiên, con đang nói gì vậy? Ngày cưới của con và Chu Lâm đã được ấn định rồi, anh con lát nữa sẽ cùng ba con thảo luận khi nào lên lịch cho đảm cưới của nó và Ôn Nhiên…”

“Anh đưa em đi.”

Mặc Tu Trần không để ý đến lời nói của Tiêu Văn Khanh, đột nhiên đứng dậy, kẻo Ôn Nhiên đi.

Ra khỏi đại sảnh, gió đêm thổi qua, Mặc Tu Trần hít sâu một hơi, không khi bên ngoài đậm mùi hoa cỏ, so với trong phòng còn trong lành hơn gấp nhiều lần.

Anh dận tài xế nhà họ Mặc đưa Ôn Nhiên đến bệnh viện, nhìn xe chạy vào bóng đêm, sau đó lấy điện thoại di động ra bẩm một dãy số.

“Alo, cậu chủ lớn!”

“Anh đi theo xe đó, đưa cô chủ lớn đến bệnh viện an toàn.”

“Vâng, cậu chủ lớn.”

Đổi phương trịnh trọng đồng ý, Mặc Tu Trần cúp điện thoại, một tia sáng lạnh xẹt qua đôi mắt đen của anh, mim môi, sau đó xoay người trở lại nhà hàng.



Ôn Nhiên đi đến cửa phòng bệnh, đúng lúc nghe thấy giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu cách tấm cua truyền đến, “Anh Cẩm, Mặc Tu Trần thực sự tốt với Ôn Nhiên, anh không cần phải lo lắng về điều này đâu.”

“Mặc Tu Trần có tốt đến đầu cũng không thể đem lại hạnh phúc cho Nhiên

Nhiên được.”

Lời nói của Ôn Cẩm đầy tự trách.

Trải tim Ôn Nhiên thất lại, nhanh chóng mở của, nở nụ cười rạng rỡ, hét lớn: “Anh, Tiểu Tiểu!”

“Nhiên Nhiên, sao cậu đến nhanh như vậy, cậu không phải…”

Bạch Tiểu Tiểu có chút ngạc nhiên nhìn Ôn Nhiên, cô ấy còn nghĩ cô sẽ đến muộn cơ.

Ôn Nhiên cười cười, đi tới giường bệnh, quét qua hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường, quan tâm hỏi: “Anh, anh ăn cơm chưa?” Khoảnh khắc Ôn Nhiên mở cửa, Ôn Cẩm đã gạt đi những cảm xúc trước đó của mình, một nụ cười hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt anh tuấn của anh ấy, nhìn vào mắt Ôn Nhiên với vẻ đau khổ không thể che giấu,

“Nhiên Nhiên, cậu đã đến rồi, nên ở đây không cần tớ nữa, tớ đi trước nhé!”

Bạch Tiểu Tiểu không biết có chuyện gi gấp, nói chuyện xong với Ôn Nhiên, cô ấy lại nói với Ôn Cẩm một câu: “Anh Cẩm, ngày mai em lại đến thăm anh”, sau đó cầm túi chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Anh, anh tỉnh bao lâu rồi?”

Trong phòng chỉ còn hai anh em Ôn Cầm và Ôn Nhiên, bị anh trai nhìn chằm chằm, Ôn Nhiên nở một nụ cười xa xăm.

Ôn Cẩm khe mim môi mỏng, thuận miệng hỏi: “Nhiên Nhiên, nói cho anh biết, Mặc Tu Trần có phải thật sự bệnh không?”

Ánh mắt Ôn Nhiên lóelên, cô cảm thấy xấu hổ khi cùng anh trai thảo luận về vấn đề này, “Anh, anh vừa tinh dậy, phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Nhiên Nhiên, vừa rồi anh có hỏi Tiều Tiểu rồi. Cô ấy nói sau khi chủng ta xảy ra chuyện thì Mặc Từ Hiện phản bội em, cùng Chu Lâm ở bn nhau, em vi muốn giữ công ty mà tự mình gả cho Mặc Tu Trần, sao em lại ngốc như vậy?”

Nói đến đoạn sau, Ôn Cẩm liền xúc động, nhíu mày đau đầu.

Sắc mặt Ôn Nhiên thay đổi, nhanh chóng giải thích: “Anh, anh đừng nóng giận, nghe em giải thich.”

Nhìn có thật sâu, anh nói từng chữ: “Ba mẹ ở dưới cửu tuyển cũng không đồng ý cho em dùng hạnh phúc của mình để bảo vệ công ty đầu.”

Ôn Nhiên mắt ướt vì lời nói của anh, trước đây, khi anh hôn mê, cô không dám nói thật cho anh biết, cô biết kết quả sẽ như này.

Cô nhịn không được muốn khóc, nhẹ giọng nói: “Anh à, em biết ba mẹ rất yêu em, thương em, nếu không phải vi bào vệ em, anh sẽ không hôn mê lâu như vậy. Em càng biết rõ mọi người thà để công ty phá sản cũng không muốn em dùng hạnh phúc của cuộc đời minh làm giá cả.”

“Em biết rồi mà còn ngốc như vậy!”

Ôn Cẩm đau khổ nói.

Hai tay Ôn Nhiên nấm lấy tay anh, dùng ảnh mắt trong suốt như pha lê nhìn vào mắt anh, “Anh, Mặc Tu Trần đối với em rất tốt, bệnh tình của anh ấy cũng không giống như lời đồn đâu.”

“Chẳng lẽ hai người đã?”

Sắc mặt Ôn Cẩm đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Ôn Nhiên biết anh muốn hỏi gì, lắc đầu nói: “Khng, giữa em và anh ấy không có chuyện gì cả. Em chỉ hỏi bác sĩ Cố, anh ấy nói với em, bệnh của Mặc Tu Trần có thể chữa khỏi, chỉ là anh ấy luôn ghét sự gần gũi của người khác giới, mới bị bên ngoài đồn như thế.”

Trong mắt Ôn Cẩm hiện lên vài phần nghi ngờ, anh ấy biết Mặc Tu Trần.

Anh quả thực không gần sắc nữ, nhưng không biết có giống như lời Nhiên Nhiên nói hay không.

Trong nhiều năm qua, toàn bộ thành phố Đà Nẵng đều lan truyền Mặc Tu Trần không thể giao hợp, nói anh năm đó bị bắt cóc, bị thương ở bộ phận quan trọng nhất. Đó là do chuyên gia có thẩm quyền chẩn đoán và xác nhận, ngay cả bản thân anh cũng chưa bao giờ phủ nhận điều đó!

Chỉ là những người trong giới kinh doanh không dám cười nhạo anh, vì anh khét tiếng là tàn nhẫn.

“Anh, anh đang nghĩ gì vậy?”

Nhìn thấy sự im lặng của Ôn Cẩm, Ôn Nhiên không khỏi lo lắng hỏi.

Vẻ mặt của Ôn Cầm có chút chậm rãi, nhàn nhạt nói: “Nhiên Nhiên, anh hiện tại đã tỉnh rồi, từ nay về sau, chuyện của công ty giao cho anh.”

“Anh à, việc quan trọng nhất của anh bây giờ là dưỡng thương. Chân của anh ba đến năm tháng nữa căn bản chưa thể bình phục hẳn, những ngày này em đã học quản lý công ty rồi, sau này có gì không hiểu em sẽ đến hỏi anh.”

Theo quan điểm của Ôn Nhiên, tất cả vết thương của anh trai đều là do bảo vệ cô lúc bị tai nạn xe cộ, anh không bình phục một ngày, cảm giác tội lỗi trong lòng cô trong một ngày sẽ không biến mất.

Ôn Cẩm không quan tâm đến đôi chân của minh, khi anh biết người em gái anh yêu thương nhất đang dùng hạnh phúc của minh làm giá cả để giữ lấy công ty, anh muốn tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng này, thậm chi là hôn nhân của cô…

Mới chín giờ, Mặc Tu Trần và Trình Giai đã rời khỏi nhà họ Mặc.

Người lái xe là Tiểu Lưu, Mặc Tu Trần và Trình Giai ngồi ở hàng ghế sau.

Xe rời đi chưa được mấy phút, Trinh Giai bất đầu cảm thấy nóng và choáng vảng, cô ta đưa tay lên sờ thái dương, đua mắt nhìn về phía Mặc Tu Trần, định nói, nhưng Mặc Tu Trần ở trước mặt cô ta đột nhiên hét vào mặt Tiểu Lưu: “Dừng xe!”

Tiểu Lưu sợ hãi rung tay, đánh tay lái, chiếc xe lập tức dùng lại.

Xe vừa dừng lại, Mặc Tu Trần mở cửa đi ra ngoài, kéo cửa ghế lái mở ra, dặn dò Tiểu Lưu: “Cậu ngồi phía sau đi!”

“Cậu chủ lớn, anh muốn tự minh lái xe sao?”

“Tôi lái xe, cậu ngồi sau đi.”

Ảnh mắt Mặc Tu Trần thoáng qua một tia lạnh lùng, vẻ mặt của Tiêu Lưu thay đổi, anh ta nhanh chóng xuống xe nhường chỗ cho anh, “Cậu chủ lớn, tôi ngồi ghế phụ được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương