Sáng sớm, Ôn Nhiên mở mắt ra, trên chiếc giường lớn rộng rãi, đã không còn bóng dáng của Mặc Tu Trần.
Chỉ là trong không khí, vẫn còn hơi thở nam tính nhàn nhạt, bên cạnh, hơi ấm trong ổ chăn nhắc nhở cô, tối hôm qua, cô thật sự cùng Mặc Tu Trần ngủ ở trên một cái giường.
Cô mới vừa xuống giường, tiếng chuông di động liền vang lên.
Nhìn đến số gọi đến, giữa mày Ôn Nhiên hơi chau lại, là cô nhóc Bạch Tiểu Tiểu chết tiệt kia, nhất định là gọi điện thoại tới để tìm hiểu quân tình”.
Quả nhiên, cô mới vừa mới nhận điện thoại “alo” một tiếng, giọng Bạch Tiểu Tiểu liền truyền ra từ di động, hưng phấn mà tò mò nói: “Nhiên Nhiên, mau nói tớ biết, tình hình chiến đấu tối hôm qua như thế nào rồi?”
“Chiến cái đầu quỷ cậu, tớ đang muốn tìm cậu tính sổ đây này.”
Ôn Nhiên nhíu mày, tức giận trả lời, nhớ tới tối hôm qua bị Mặc Tu Trần nhìn thấy dáng vẻ cô mặc áo ngủ kia, cô liền hận không thể bóp chết cô nhóc Bạch Tiểu Tiểu chết tiệt kia.
“Tính số? Chẳng lẽ dáng vẻ sexy quyến rũ của cậu đã khiến cho Mặc Tu Trần nhà cậu nổi thú tính, cậu bị ăn sạch sẽ rồi hả?”
Bạch Tiểu Tiểu não bổ ra hình ảnh nào đó, ở đầu kia điện thoại cười đến mập mờ đen tối, nếu không phải đang cách sóng điện thoại, Ôn Nhiên thật sự sẽ tiến lên bóp chặt cổ Bạch Tiểu Tiểu, nói với cô ấy, tư tưởng cậu quá đen tối rồi.
“Không có, tớ đã nói rồi, Mặc Tu Trần là thật sự có bệnh phương diện kia.”
Khi Ôn Nhiên nói lời này, trước mắt không tự giác hiện ra cảnh rơi khăn tắm tối hôm qua… Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất không tự chủ mà đỏ lên.
Cũng may cách điện thoại, Bạch Tiểu Tiểu không nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô, an ủi cô nói: “Nhiên Nhiên, cậu đừng nhụt chí, từ từ đến. Tớ sẽ tiếp tục nghĩ cách cho cậu, nhất định sẽ làm cho cậu sớm ngày phá thân xử nữ.”
“Bạch Tiểu Tiểu!”
Ôn Nhiên gầm nhẹ, “Tớ thấy cậu mới là muốn đàn ông đến điên luôn rồi, nếu cậu nôn nóng muốn phá thì tìm cái thời gian đem anh Tiêu của cậu ngã nhào cho tốt đi.”
“Đừng nhắc đến anh ta, còn nhắc đến hắn tớ sẽ trở mặt đó.”
Nghe Ôn Nhiên nói đến anh Tiểu của cô ấy, Bạch Tiểu Tiểu liền thay đổi giọng điệu ngay tức khắc, Ôn Nhiên ngẩn ra, chớp chớp mắt, hỏi: “Ngày hôm qua cậu thả bồ câu, không phải Tiêu Dục Đình đó chứ?”
“Không phải anh ta thì còn có ai, từ giờ trở đi, Bạch Tiểu Tiểu tớ nhất định phải quên đi Tiêu Dục Đình.”
Bạch Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi nói, đối với loại này cô ấy đã nói không dưới một ngàn lần, nhưng vẫn say đắm Tiêu Dục Đình không thay đổi như cũ, Ôn Nhiên chỉ coi như gió thoảng bên tai, thổi qua, tan ngay.
“Tớ nói thật đó, lúc này đây, tớ nhất định sẽ loại bỏ anh ta ra khỏi lòng mình.”
Không nghe thấy cô nói chuyện, Bạch Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi cường điệu.
“Được, cậu nói thật, nếu không thì cậu thử đi xem mắt đi.”
Ôn Nhiên nói đùa, nếu Bạch Tiểu Tiểu có thể quên Tiêu Dục Đình, mặt trời có thể mọc từ phía tây rồi.
Nói chuyện điện thoại với Bạch Tiểu Tiểu xong, Ôn Nhiên chuẩn bị xuống lầu, tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa. Nhìn đến hiển thị tên của Mặc Tu Trần, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc. Cho rằng anh chờ cô ăn bữa sáng, cô không lập tức nhận điện thoại, mà bước nhanh ra khỏi phòng.
Đi đến giữa cầu thang nhìn xuống, không có bóng dáng của anh trong phòng khách, cô nghi hoặc nhắn mày, ấn nhận điện thoại, “Alo!”
“Anh có việc tạm thời phải đi công tác mấy ngày, có thể phải đến mười ngày nửa tháng.”
“A, bây giờ anh đang ở đâu?”
Ôn Nhiên bước nhanh xuống lầu, ánh mắt nhìn chung quanh phòng khách một cái, bên tai, giọng Mặc Tu Trần truyền đến “Anh đang trên đường đến sân bay, là quyết định tạm thời. Nếu nhà máy thuốc có vấn đề, em cứ đi tìm Đàm Mục.”
“Được, anh ở bên ngoài nhớ chú ý thân thể, đừng vất vả quá.”
Ôn Nhiên quan tâm dặn dò, nghe thấy anh nói muốn đi công tác, điều cô nghĩ đến đầu tiên, là không cần cùng anh chung chăn chung gối” nữa rồi, trong lòng không kiềm được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là trong không khí, vẫn còn hơi thở nam tính nhàn nhạt, bên cạnh, hơi ấm trong ổ chăn nhắc nhở cô, tối hôm qua, cô thật sự cùng Mặc Tu Trần ngủ ở trên một cái giường.
Cô mới vừa xuống giường, tiếng chuông di động liền vang lên.
Nhìn đến số gọi đến, giữa mày Ôn Nhiên hơi chau lại, là cô nhóc Bạch Tiểu Tiểu chết tiệt kia, nhất định là gọi điện thoại tới để tìm hiểu quân tình”.
Quả nhiên, cô mới vừa mới nhận điện thoại “alo” một tiếng, giọng Bạch Tiểu Tiểu liền truyền ra từ di động, hưng phấn mà tò mò nói: “Nhiên Nhiên, mau nói tớ biết, tình hình chiến đấu tối hôm qua như thế nào rồi?”
“Chiến cái đầu quỷ cậu, tớ đang muốn tìm cậu tính sổ đây này.”
Ôn Nhiên nhíu mày, tức giận trả lời, nhớ tới tối hôm qua bị Mặc Tu Trần nhìn thấy dáng vẻ cô mặc áo ngủ kia, cô liền hận không thể bóp chết cô nhóc Bạch Tiểu Tiểu chết tiệt kia.
“Tính số? Chẳng lẽ dáng vẻ sexy quyến rũ của cậu đã khiến cho Mặc Tu Trần nhà cậu nổi thú tính, cậu bị ăn sạch sẽ rồi hả?”
Bạch Tiểu Tiểu não bổ ra hình ảnh nào đó, ở đầu kia điện thoại cười đến mập mờ đen tối, nếu không phải đang cách sóng điện thoại, Ôn Nhiên thật sự sẽ tiến lên bóp chặt cổ Bạch Tiểu Tiểu, nói với cô ấy, tư tưởng cậu quá đen tối rồi.
“Không có, tớ đã nói rồi, Mặc Tu Trần là thật sự có bệnh phương diện kia.”
Khi Ôn Nhiên nói lời này, trước mắt không tự giác hiện ra cảnh rơi khăn tắm tối hôm qua… Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất không tự chủ mà đỏ lên.
Cũng may cách điện thoại, Bạch Tiểu Tiểu không nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô, an ủi cô nói: “Nhiên Nhiên, cậu đừng nhụt chí, từ từ đến. Tớ sẽ tiếp tục nghĩ cách cho cậu, nhất định sẽ làm cho cậu sớm ngày phá thân xử nữ.”
“Bạch Tiểu Tiểu!”
Ôn Nhiên gầm nhẹ, “Tớ thấy cậu mới là muốn đàn ông đến điên luôn rồi, nếu cậu nôn nóng muốn phá thì tìm cái thời gian đem anh Tiêu của cậu ngã nhào cho tốt đi.”
“Đừng nhắc đến anh ta, còn nhắc đến hắn tớ sẽ trở mặt đó.”
Nghe Ôn Nhiên nói đến anh Tiểu của cô ấy, Bạch Tiểu Tiểu liền thay đổi giọng điệu ngay tức khắc, Ôn Nhiên ngẩn ra, chớp chớp mắt, hỏi: “Ngày hôm qua cậu thả bồ câu, không phải Tiêu Dục Đình đó chứ?”
“Không phải anh ta thì còn có ai, từ giờ trở đi, Bạch Tiểu Tiểu tớ nhất định phải quên đi Tiêu Dục Đình.”
Bạch Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi nói, đối với loại này cô ấy đã nói không dưới một ngàn lần, nhưng vẫn say đắm Tiêu Dục Đình không thay đổi như cũ, Ôn Nhiên chỉ coi như gió thoảng bên tai, thổi qua, tan ngay.
“Tớ nói thật đó, lúc này đây, tớ nhất định sẽ loại bỏ anh ta ra khỏi lòng mình.”
Không nghe thấy cô nói chuyện, Bạch Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi cường điệu.
“Được, cậu nói thật, nếu không thì cậu thử đi xem mắt đi.”
Ôn Nhiên nói đùa, nếu Bạch Tiểu Tiểu có thể quên Tiêu Dục Đình, mặt trời có thể mọc từ phía tây rồi.
Nói chuyện điện thoại với Bạch Tiểu Tiểu xong, Ôn Nhiên chuẩn bị xuống lầu, tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa. Nhìn đến hiển thị tên của Mặc Tu Trần, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc. Cho rằng anh chờ cô ăn bữa sáng, cô không lập tức nhận điện thoại, mà bước nhanh ra khỏi phòng.
Đi đến giữa cầu thang nhìn xuống, không có bóng dáng của anh trong phòng khách, cô nghi hoặc nhắn mày, ấn nhận điện thoại, “Alo!”
“Anh có việc tạm thời phải đi công tác mấy ngày, có thể phải đến mười ngày nửa tháng.”
“A, bây giờ anh đang ở đâu?”
Ôn Nhiên bước nhanh xuống lầu, ánh mắt nhìn chung quanh phòng khách một cái, bên tai, giọng Mặc Tu Trần truyền đến “Anh đang trên đường đến sân bay, là quyết định tạm thời. Nếu nhà máy thuốc có vấn đề, em cứ đi tìm Đàm Mục.”
“Được, anh ở bên ngoài nhớ chú ý thân thể, đừng vất vả quá.”
Ôn Nhiên quan tâm dặn dò, nghe thấy anh nói muốn đi công tác, điều cô nghĩ đến đầu tiên, là không cần cùng anh chung chăn chung gối” nữa rồi, trong lòng không kiềm được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook