Một tuần trước, Ôn Nhiên vẫn là viên ngọc quý trong tay ba mẹ, vẫn là cô em gái được anh trai ôm chặt trong vòng tay. Cô sống một cuộc đời đẹp đẽ, tự do tự tại, hạnh phúc, vui vẻ đến mức không biết khổ đau là như thế nào.

Vậy mà, vào buổi chiều hôm đó, vụ tai nạn xe hơi mà cô không bao giờ quên được không chỉ cướp đi sinh mạng của ba mẹ cô, mà ngay cả anh trai cô cũng đang nằm trong bệnh viện không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại …

Trong túi đột nhiên truyền đến tiếng rung “re re”, âm thanh êm tai của điện thoại truyền thẳng vào màng nhĩ, cô cất giấu tâm trạng buồn bực vào lòng, cất sổ đỏ và chìa khóa vào rồi lấy điện thoại ra.

Cuộc gọi đến là một dãy số lạ. Ôn Nhiên mím môi rồi ấn nút trả lời, cô nhẹ nhàng nói: “Xin chào, tôi là Ôn Nhiên!”

“Cô Nhiên, tôi là Đàm Mục, phiền cô bây giờ đi đến nhà máy một chuyến.”

Người ở đầu dây bên kia sở hữu giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo, nói xong cũng chẳng đợi cô trả lời liền tắt máy. Hàng lông mày của Ôn Nhiên khẽ nhíu lại khi nghe thấy tiếng “bíp bíp” từ điện thoại truyền đến.

Bên đường, Mặc Tử Hiên bước xuống xe, đôi mắt như nắng gió mùa xuân giờ đây vằng những tơ máu. Lúc trao đổi ánh mắt với cô, trong mắt anh ấy trào dâng cảm xúc, không biết là áy náy hay là lo lắng nhiều hơn.

Ôn Nhiên vô thức siết mạnh lấy chiếc điện thoại trong tay mình, cảnh tượng sáng hôm qua lại hiện ra trước mắt. Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, cơn đau lập tức lan khắp toàn thân.

“Ôn Nhiên, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Vẻ mặt Ôn Nhiên lãnh đạm, cô nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng. Người đàn ông này không ngừng nói yêu cô nhưng lúc cô mất đi người thân, lúc cô cần anh nhất, anh lại đang “mây mưa” với người phụ nữ khác trong khách sạn. Sáng hôm qua lúc cô yêu cầu anh giải thích thì một chữ anh cũng không nói, vậy mà lúc này anh còn muốn nói chuyện với cô:

“Tôi không rảnh, xin anh tránh ra!”

Ánh mắt lạnh lùng của cô như một con dao đâm vào tim khiến Mặc Tử Hiên vô cùng đau xót, anh vươn tay kéo cô lại:

“Ôn Nhiên, tối hôm đó, anh thật sự không biết tại sao mình lại lên giường với Chu Lâm. Em nghe anh giải thích đã…”

“Mặc Tử Hiên, anh buông tay ra!”

Sắc mặt Ôn Nhiên thay đổi. Cô ra sức giật mạnh bàn tay đang bị anh giữ chặt, trên khuôn mặt trắng nõn chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và căm ghét.

Lòng bàn tay của Mặc Tử Hiên trống rỗng, sắc mặt anh thay đổi, giọng điệu càng kích động hơn:

“Ôn Nhiên, anh yêu em, em không thể gả cho Mặc Tu Trần được, bây giờ em hãy trở về với anh, anh…”

Ôn Nhiên lùi về phía sau hai bước, tránh bàn tay đang cố nắm lấy của anh. Cô vẫy một chiếc xe taxi bên đường. Mặc Tử Hiên muốn ngăn cô lại, nhưng chuông điện thoại di động trong túi quần đột nhiên vang lên khiến anh ấy giật mình. Ôn Nhiên nhân cơ hội này mà chạy đến lề đường, leo lên chiếc taxi rồi phóng đi.

***

Trong chiếc xe thương vụ đang đi đến sân bay, người lái xe Tiểu Lưu cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng, cắt ngang người đàn ông đang lẩm bẩm đọc hồ sơ: “Cậu chủ lớn, anh để cô chủ ở đó, không sợ cậu hai sẽ quấy rầy cô ấy sao?”

Nghe vậy, Mặc Tu Trần ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ, trong đôi mắt không rõ cảm xúc bất chợt xẹt qua một tia thâm thúy, anh thản nhiên nói: “Cho dù Mặc Tử Hiên có quấy rầy cô ấy thì cũng vô dụng.”

Tiểu Lưu nhíu mày, lo lắng hỏi: “Cô chủ lớn đã từng qua lại với cậu hai…”

Nếu như cô chủ lớn và cậu hai lại có gì đó, vậy chẳng phải cậu chủ lớn sẽ bị chê cười sao?

Mặc Tu Trần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Đó là lúc trước, sau này, bọn họ sẽ chẳng còn quan hệ gì cả.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương