Cưới Tình Yêu Cũ
-
Chương 3
Tô Tuyết vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Thiển Hi lộ ra bộ dáng đáng thương, cô toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, trên người khắp nơi đều là vết bẩn, cả người thật giống như một người điên. Vậy nên, thời điểm Tô Tuyết mở cửa liền có chút nhận không ra Cố Thiển Hi.
Cố Thiển Hi nói: “Tiểu Tuyết, mình có thể ở chỗ cậu được không?”
Tô Tuyết đưa Cố Thiển Hi vào phòng, cả người đầy kinh ngạc: “Trời ạ, Cố Thiên Hi cậu vừa phát bệnh thần kinh à? Sao lại biến mình thành cái bộ dạng này, ông chồng thân ái của cậu đâu?”
Nhắc tới hắn ta, Cố Thiển Hi lỗ mũi liền ê ẩm, nước mắt không khắc chế được rơi xuống. Nàng cũng không quan tâm đến vẻ mặt Tô Tuyết, cả người nhào vào trong ngực Tô Tuyết, hiếm khi khóc đến ầm ĩ: “Tiểu Tuyết, mình ly hôn rồi!”
Một câu nói đơn giản đủ để làm cho Tô Tuyết chính nghĩa hùng hổ trong nháy mắt nổi bão. Cô một tay túm Cổ Thiển Hi: “Câu nói cái gì? Tên khốn kiếp kia lại để nghị ly hôn ư?” Tô Tuyết khí thế vội vàng, lôi kéo Cô Thiển Hi không nói hai lởi liền đi tìm Quý Vĩ tính sổ: “Đi, mình dẫn cậu đi tìm cái tên trứng thối khốn nạn kia.”
Cố Thiển Hi ngồi im ở một bên, liều mạng lắc đầu: Chuyện đã đi đến nước nay, còn có thể vãn hồi sao? Cho dù có quay lại, Cố Thiển Hi cũng không xác định mình có thể tiếp nhận một người đàn ông đã phản bội cô.
Tô Tuyết thấy bộ dạng hèn yếu của Thiên Hi, trong lòng thở ra một cỗ tức giận. Nhưng khi nhìn bạn tốt khóc thật thương tâm, cô cũng mơ hồ cảm thấy đau lòng. Ngồi xuống bên người Cố Thiển Hi, Tô Tuyết áp chế ngọn lửa đang nổi bão trong mắt tố chỉ trích: “Tên khốn kiếp này đánh cậu phải không?”
Cố Thiển Hi không nói lời nào, nhớ tới mặt của mình, chẳng qua là cúi đầu khóc: “Tiểu Tuyết, câu nói mình nên làm gì bây giờ!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu và hắn ta ngày hôm qua không phải rất tốt sao, không phải còn tính đến chuyện ăn mừng kỷ niệm kết hôn sao?” Tô Tuyết nhìn Thiển Hi, đôi mắt sưng đỏ, trong ánh mắt mang theo phiền muộn cùng bi thương. Đây là lần đầu Tô Tuyết nhìn thấy vẻ mặt Cố Thiển Hi đau khổ, cả người chán chường đến cực điểm.
Cố Thiển Hi ôm Tô Tuyết, đem chuyện đại khái kể lại một lần. Trừ Tô Tuyết ra, cô thật sự không thể tìm ai khác tâm sự!
Tô Tuyết không biết mình nên an ủi cái gì, cô nhẹ nhàng ôm lấy Cố Thiển Hi: “Quý Vĩ hắn không biết quý trọng, là tổn thất của hắn. Cậu nhìn mình xem, tốt xấu cũng đều hai mươi bảy tuổi, ngay cả bạn trai cũng không có, không phải vẫn sống rất tốt sao? Đàn ông ấy à, giống như quần áo vậy, không thích thì ném đi thay cái mới là được, tại sao phải tự mình treo cổ lên cây, đem mình giống như oán phụ. Thiển Hi, cậu nghe mình, đem cái tên khốn kiếp ấy quên sạch đi, đêm hôm nay mình sẽ dẫn cậu đi gặp bạn mình, muốn bao nhiêu đàn ông tốt cậu có thể tùy tiện chọn!”
Tô Tuyết nói hồi lâu, Cố Thiển Hi cũng không có phản ứng. Cô cúi đầu nhìn, mới phát hiện Cố Thiển Hi lại ở trong ngực mình ngủ thiếp đi… Mưa to bàng bạc không biết đã dừng từ lúc nào, ánh sáng e thẹn từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên mặt Cố Thiển Hi.
Haiz… Nói nhiều như vậy, thật vô ích rồi! Tô Tuyết thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt Thiển Hi xuống, tìm quần áo của mình thay cho Cố Thiển Hi, lúc này mới yên lặng ngồi một bên lẳng lặng nhìn Cố Thiển Hi.
Năm đó thời điểm cô ấy cùng Quý Vĩ kết hôn, Tô Tuyết đã rất chướng mắt với tên đàn ông này.
Một nghèo hai trắng, cái gì cũng không có. Còn có cha mẹ hắn, hai người cùng kính hiển vi thật giống nhau, phàm một chút chuyện cỏn con cũng muốn xen vào, nhìn đã biết không phải người dễ sống chung. Nhưng Cố Thiển Hi kể từ sau khi thoát khỏi tai nạn xe cộ, đầu óc như là bị đụng hư, đối với tên Quý Vĩ kia quả thực khăng khăng một mực. Chỉ mấy lời ngon ngọt đã đem Thiển Hi quấn quít bên người!
Nhất là cha ghẻ của Cố Thiển Hi, nhận mười vạn đồng sính lễ của nhà Quý Vĩ liền đem Cố Thiển Hi như đồ chơi mà bán ra ngoài. Mẹ cô trời sinh tính tình nhát gan, chỉ dám rơi nước mắt, một câu cũng không nói… Cũng may khi đó Cố Thiển Hi đối với Quý Vĩ yêu đến nồng nhiệt, đối với cha ghẻ làm như thế mặc dù có chút tức giận, thế nhưng vẫn hớn hở đồng ý hôn sự.
Tô Tuyết thở dài một hơi, nghĩ tới nếu người nhà Cố Thiển Hi biết chuyện cô ly hôn, không biết sẽ nhìn Cố Thiển Hi bằng ánh mắt gì.
♥♥♥
Quý Vĩ ngồi trong phòng làm việc, vò đầu bứt tai. Trợ lý Tiểu Trần gõ cửa phòng làm việc đi vào: “Ông chủ, tập đoàn Phó thị nửa giờ trước đã rút lại tất cả đầu tư, còn có mấy hạng mục quan trọng đã được ký kết hợp tác, thiệt hại ngân sách đã lên đến hai nghìn vạn! Nếu như xử kíp trễ, chỉ sợ những thương nhân khác đã hợp tác cũng sẽ hủy đầu tư!”
“Biết rồi!” Quý Vĩ có chút tâm phiền ý loạn, hắn đốt một điếu thuốc rồi rít một ngụm. Nhìn Tiểu Trần đem tài liệu đặt trên bàn làm việc, đột nhiên hỏi: “Vậy bọn họ không có thông báo gì sao?”
Tiểu Trần lắc đầu: “Không có bất kỳ thông báo nào trước, xảy ra rất đột ngột.”
“Ra ngoài đi, trước tiên trấn an mọi người, chuyện này tôi sẽ xử lý!” Quý Vĩ thở dài một hơi, suy tư hồi lâu vẫn là gọi điện thoại cho Phó Hữu Minh. Một hồi lâu bên kia mới vang lên âm thanh đanh ác của Phó Hữu Minh, anh tựa hồ đã sớm dự liệu được, đối với điện thoại của Quý Vĩ gọi tới, không có nửa phần kinh ngạc.
Quý Vĩ kéo thấp khẩu khí: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi!”
“Được!” Phó Hữu Minh nói dứt khoát lưu loát: “Địa điểm anh chọn!”
Quý Vĩ có chút kinh ngạc, không nghĩ Phó Hữu Minh lại đồng ý sảng khoái như vậy, hắn thậm chí còn chưa kịp hỏi Phó Hữu Minh điều gì bên kia đã cúp điện thoại. Hắn dập tắt điếu thuốc, nhìn trên bàn làm việc còn một đống chuyện phải xử lý, ngẩng đầu rồi xoay ngược rời khỏi phòng làm việc.
“Tổng giám đốc, Mike tiên sinh có hẹn vào khoảng tám giờ tối nay.” Tôn Nghệ báo cáo lịch trình công việc ngày hôm nay một cách đơn giản, rồi do dự đem phần lý lịch sơ lược đưa cho Phó Hữu Minh: “Em gái Cố tiểu thư hôm nay tới bộ phận PR nộp đơn đề cử chức chủ nhiệm, đây là hồ sơ của cô ấy, anh xem…”
Phó Hữu Minh cầm lấy áo khoác của mình, không thèm nhìn nói: “Công ty không nuôi người rảnh rỗi, chuyện như vậy các ngươi tự xử lý được rồi. Trừ tin tức của cô ấy, những thứ khác đều không cần báo lại cho tôi! Đúng rồi, Tôn Nghệ, gọi điện cho bà nội báo tối nay tôi không về nhà, dặn bà đi ngủ sớm một chút.”
Tôn Nghệ nhanh chóng ghi chép lại, lúc này mới đưa Phó Hữu Minh ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn.
Hai người hẹn nhau ở một nơi rất thanh nhã, là một quán cà phê ở trung tâm đô thị. Quý Vĩ thật ra rất thích uống cà phê, chẳng qua Cố Thiển Hi luôn như quản gia đem toàn bộ cà phê ném hết hoặc là tặng cho người khác, cô luôn nói uống nhiều cà phê sẽ không tốt cho cơ thể, dần dà hắn cũng rất ít uống cà phê.
Lúc Phó Hữu Minh đến, Quý Vĩ đã đợi khoảng nửa giờ, trên khuôn mặt đã dần mất kiên nhẫn. Nhìn thấy Phó Hữu Minh từ từ bước tới, Quý Vĩ lúc này mới trưng ra vẻ mặt chào hỏi, cho tới bây giờ hắn cũng không thích Phó Hữu Minh. Nhất là khuôn mặt của Phó Hữu Minh kia, Quý Vĩ mỗi lần nhìn đều cảm thấy trên mặt tràn đầy cao ngạo cùng khinh bỉ đối với mọi người.
Đàn ông luôn thích phân đo cao thấp qua vật chất. Giống như Quý Vĩ lòng hư vinh rất mạnh mẽ, không thích những người trưng ra nụ cười châm chọc trước mặt hắn.
“Nghe nói Phó tiên sinh rất thích uống cà phê, quán cà phê mới mở này cũng không tệ.” Quý Vĩ cố gắng tìm một đề tài nói.
Phó Hữu Minh nhìn một quanh một lượt, có chút không kiên nhẫn nói: “Tôi tưởng anh biết, tôi không thích nghe những lời nói nhảm!” Lời của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng Quý Vĩ cảm thấy sắc như dao.
Quý Vĩ lúng túng ho khụ, cũng không nói vòng vo nữa: “Tại sao muốn hủy bỏ quan hệ hợp tác của chúng ta, lúc này đã có mấy hạng mục công trình đã bắt đầu khởi công. Nếu như anh rút đầu tư bây giờ, đối với cả hai chúng ta cũng đều tổn thất rất lớn. Huống chi, hiệp ước giữa chúng ta…”
“Anh thật muốn biết?” Phó Hữu Minh không đợi Quý Vĩ nói xong, ghé mắt gần lại nhìn hắn.
Thái độ của anh luôn yên tĩnh lạnh lùng, nhìn như đối với mọi việc trên đời đều không để ý. Nhưng chỉ khẽ nheo mắt lại, lại làm cho lòng người run đến phát rét.
Quý Vĩ nhìn hắn, có chút không rõ ý tứ của hắn.
“Công ty của chúng tôi chỉ cùng những người có nhân phẩm tốt hợp tác, mà Quý tổng hiển nhiên không đủ tư cách này! Nói cho anh biết, đối với việc đầu tư cho công ty của anh, không chỉ bắt đầu từ hôm nay, thậm chí sau này tôi sẽ không trợ giúp dù chỉ một đồng. Nếu anh nghĩ lợi dụng hợp đồng mà đi kiện, tôi rất sẵn sàng đón tiếp!” Phó Hữu Minh đứng dậy, ngay cả chén nước cũng không đụng tới, nhấc chân liền rời đi.
Quý Vĩ nghe lời nói cự tuyệt như vậy, rõ ràng là đuổi hắn đến đường cùng. Hắn “ba” một tiếng đứng lên, rống giọng lớn tiếng nói: “Phó Hữu Minh, anh đứng lại đó cho tôi!” Hắn bước đến trước mặt Phó Hữu Minh, tức giận quát lớn: “Nếu như anh thật sự làm như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không vể mặt. Anh nên biết hậu quả khi ép tôi vào đường cùng!”
Uy hiếp? Phó Hữu Minh nhướng mày, có ý: Tôi giống như lần đầu tiên bị uy hiếp sao?
“Hậu quả?” Anh như đang nghe truyện cười, hừ lạnh hai tiếng: “Năm đó ba không thừa nhận sự tồn tại của anh, xem ra cũng có dự kiến trước. Anh cho rằng chỉ bằng một câu nói của anh là có thể thay đổi càn khôn sao?”
Phó Hữu Minh có chút nổi giận, gã đàn ông trước mặt này cùng Quý Vĩ đơn thuần không có tư tâm trước kia là một sao?
Anh tựa hồ cảm thấy có lẽ hẳn nên nghe lời cha nói.. để cho bí mật của gia tộc Phó thị vĩnh viễn chôn vùi trong lòng.
“Anh làm sao biết có thể hay không? Nói như thế nào, trên người tôi cũng có dòng máu của ông ta… Chuyện lớn như vậy mà truyền ra ngoài, anh không phải cũng sẽ tay rối chân loạn sao?” Quý Vĩ lộ vẻ mặt giảo hoạt cùng nụ cười xấu xa. Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, công ty mới từ từ đi vào quỹ đạo, hắn làm sao bởi vì một câu nói của Phó Hữu Minh, sẽ làm cho sự nghiệp của chính mình khổ sở gây dựng nên đi đến con đường bị hủy diệt?
Phó Hữu Minh vẫn bình thản trước lời uy hiếp, mặc dù lời nói của Quý Vĩ nhất định khiến anh nổi cơn thịnh nộ. Nhưng Phó Hữu Minh vẫn là vẻ mặt cùng bộ dạng lạnh nhạt: “Vậy chúng ta trước hết cứ chờ xem, xem là anh đi phá sản trước, hay là tôi tay rối chân loạn trước!”
Xoay người, anh nổi giận rời khỏi quán cà phê.
Quý Vĩ ơi là Quý Vĩ, vốn muốn cho anh một đường lui, nhưng là anh thật khiến cho tôi thất vọng.
Quý Vĩ nghiến răng nghiến lời nhìn bóng lưng Phó Hữu Minh rời đi, trong lòng thầm suy nghĩ lúc này vội vàng muốn về nhà cùng Trầm Tùy Tâm bàn bạc một chút. Dù sao Thẩm gia ở thành phố A cũng có thế lực nhất định, nếu như có thể nhận được sự trợ giúp của cha Trầm Tùy Tâm, Trầm Chấn Đông, ít nhất chuyện này có thể giải quyết đơn giản hơn.
Cố Thiển Hi nói: “Tiểu Tuyết, mình có thể ở chỗ cậu được không?”
Tô Tuyết đưa Cố Thiển Hi vào phòng, cả người đầy kinh ngạc: “Trời ạ, Cố Thiên Hi cậu vừa phát bệnh thần kinh à? Sao lại biến mình thành cái bộ dạng này, ông chồng thân ái của cậu đâu?”
Nhắc tới hắn ta, Cố Thiển Hi lỗ mũi liền ê ẩm, nước mắt không khắc chế được rơi xuống. Nàng cũng không quan tâm đến vẻ mặt Tô Tuyết, cả người nhào vào trong ngực Tô Tuyết, hiếm khi khóc đến ầm ĩ: “Tiểu Tuyết, mình ly hôn rồi!”
Một câu nói đơn giản đủ để làm cho Tô Tuyết chính nghĩa hùng hổ trong nháy mắt nổi bão. Cô một tay túm Cổ Thiển Hi: “Câu nói cái gì? Tên khốn kiếp kia lại để nghị ly hôn ư?” Tô Tuyết khí thế vội vàng, lôi kéo Cô Thiển Hi không nói hai lởi liền đi tìm Quý Vĩ tính sổ: “Đi, mình dẫn cậu đi tìm cái tên trứng thối khốn nạn kia.”
Cố Thiển Hi ngồi im ở một bên, liều mạng lắc đầu: Chuyện đã đi đến nước nay, còn có thể vãn hồi sao? Cho dù có quay lại, Cố Thiển Hi cũng không xác định mình có thể tiếp nhận một người đàn ông đã phản bội cô.
Tô Tuyết thấy bộ dạng hèn yếu của Thiên Hi, trong lòng thở ra một cỗ tức giận. Nhưng khi nhìn bạn tốt khóc thật thương tâm, cô cũng mơ hồ cảm thấy đau lòng. Ngồi xuống bên người Cố Thiển Hi, Tô Tuyết áp chế ngọn lửa đang nổi bão trong mắt tố chỉ trích: “Tên khốn kiếp này đánh cậu phải không?”
Cố Thiển Hi không nói lời nào, nhớ tới mặt của mình, chẳng qua là cúi đầu khóc: “Tiểu Tuyết, câu nói mình nên làm gì bây giờ!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu và hắn ta ngày hôm qua không phải rất tốt sao, không phải còn tính đến chuyện ăn mừng kỷ niệm kết hôn sao?” Tô Tuyết nhìn Thiển Hi, đôi mắt sưng đỏ, trong ánh mắt mang theo phiền muộn cùng bi thương. Đây là lần đầu Tô Tuyết nhìn thấy vẻ mặt Cố Thiển Hi đau khổ, cả người chán chường đến cực điểm.
Cố Thiển Hi ôm Tô Tuyết, đem chuyện đại khái kể lại một lần. Trừ Tô Tuyết ra, cô thật sự không thể tìm ai khác tâm sự!
Tô Tuyết không biết mình nên an ủi cái gì, cô nhẹ nhàng ôm lấy Cố Thiển Hi: “Quý Vĩ hắn không biết quý trọng, là tổn thất của hắn. Cậu nhìn mình xem, tốt xấu cũng đều hai mươi bảy tuổi, ngay cả bạn trai cũng không có, không phải vẫn sống rất tốt sao? Đàn ông ấy à, giống như quần áo vậy, không thích thì ném đi thay cái mới là được, tại sao phải tự mình treo cổ lên cây, đem mình giống như oán phụ. Thiển Hi, cậu nghe mình, đem cái tên khốn kiếp ấy quên sạch đi, đêm hôm nay mình sẽ dẫn cậu đi gặp bạn mình, muốn bao nhiêu đàn ông tốt cậu có thể tùy tiện chọn!”
Tô Tuyết nói hồi lâu, Cố Thiển Hi cũng không có phản ứng. Cô cúi đầu nhìn, mới phát hiện Cố Thiển Hi lại ở trong ngực mình ngủ thiếp đi… Mưa to bàng bạc không biết đã dừng từ lúc nào, ánh sáng e thẹn từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên mặt Cố Thiển Hi.
Haiz… Nói nhiều như vậy, thật vô ích rồi! Tô Tuyết thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt Thiển Hi xuống, tìm quần áo của mình thay cho Cố Thiển Hi, lúc này mới yên lặng ngồi một bên lẳng lặng nhìn Cố Thiển Hi.
Năm đó thời điểm cô ấy cùng Quý Vĩ kết hôn, Tô Tuyết đã rất chướng mắt với tên đàn ông này.
Một nghèo hai trắng, cái gì cũng không có. Còn có cha mẹ hắn, hai người cùng kính hiển vi thật giống nhau, phàm một chút chuyện cỏn con cũng muốn xen vào, nhìn đã biết không phải người dễ sống chung. Nhưng Cố Thiển Hi kể từ sau khi thoát khỏi tai nạn xe cộ, đầu óc như là bị đụng hư, đối với tên Quý Vĩ kia quả thực khăng khăng một mực. Chỉ mấy lời ngon ngọt đã đem Thiển Hi quấn quít bên người!
Nhất là cha ghẻ của Cố Thiển Hi, nhận mười vạn đồng sính lễ của nhà Quý Vĩ liền đem Cố Thiển Hi như đồ chơi mà bán ra ngoài. Mẹ cô trời sinh tính tình nhát gan, chỉ dám rơi nước mắt, một câu cũng không nói… Cũng may khi đó Cố Thiển Hi đối với Quý Vĩ yêu đến nồng nhiệt, đối với cha ghẻ làm như thế mặc dù có chút tức giận, thế nhưng vẫn hớn hở đồng ý hôn sự.
Tô Tuyết thở dài một hơi, nghĩ tới nếu người nhà Cố Thiển Hi biết chuyện cô ly hôn, không biết sẽ nhìn Cố Thiển Hi bằng ánh mắt gì.
♥♥♥
Quý Vĩ ngồi trong phòng làm việc, vò đầu bứt tai. Trợ lý Tiểu Trần gõ cửa phòng làm việc đi vào: “Ông chủ, tập đoàn Phó thị nửa giờ trước đã rút lại tất cả đầu tư, còn có mấy hạng mục quan trọng đã được ký kết hợp tác, thiệt hại ngân sách đã lên đến hai nghìn vạn! Nếu như xử kíp trễ, chỉ sợ những thương nhân khác đã hợp tác cũng sẽ hủy đầu tư!”
“Biết rồi!” Quý Vĩ có chút tâm phiền ý loạn, hắn đốt một điếu thuốc rồi rít một ngụm. Nhìn Tiểu Trần đem tài liệu đặt trên bàn làm việc, đột nhiên hỏi: “Vậy bọn họ không có thông báo gì sao?”
Tiểu Trần lắc đầu: “Không có bất kỳ thông báo nào trước, xảy ra rất đột ngột.”
“Ra ngoài đi, trước tiên trấn an mọi người, chuyện này tôi sẽ xử lý!” Quý Vĩ thở dài một hơi, suy tư hồi lâu vẫn là gọi điện thoại cho Phó Hữu Minh. Một hồi lâu bên kia mới vang lên âm thanh đanh ác của Phó Hữu Minh, anh tựa hồ đã sớm dự liệu được, đối với điện thoại của Quý Vĩ gọi tới, không có nửa phần kinh ngạc.
Quý Vĩ kéo thấp khẩu khí: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi!”
“Được!” Phó Hữu Minh nói dứt khoát lưu loát: “Địa điểm anh chọn!”
Quý Vĩ có chút kinh ngạc, không nghĩ Phó Hữu Minh lại đồng ý sảng khoái như vậy, hắn thậm chí còn chưa kịp hỏi Phó Hữu Minh điều gì bên kia đã cúp điện thoại. Hắn dập tắt điếu thuốc, nhìn trên bàn làm việc còn một đống chuyện phải xử lý, ngẩng đầu rồi xoay ngược rời khỏi phòng làm việc.
“Tổng giám đốc, Mike tiên sinh có hẹn vào khoảng tám giờ tối nay.” Tôn Nghệ báo cáo lịch trình công việc ngày hôm nay một cách đơn giản, rồi do dự đem phần lý lịch sơ lược đưa cho Phó Hữu Minh: “Em gái Cố tiểu thư hôm nay tới bộ phận PR nộp đơn đề cử chức chủ nhiệm, đây là hồ sơ của cô ấy, anh xem…”
Phó Hữu Minh cầm lấy áo khoác của mình, không thèm nhìn nói: “Công ty không nuôi người rảnh rỗi, chuyện như vậy các ngươi tự xử lý được rồi. Trừ tin tức của cô ấy, những thứ khác đều không cần báo lại cho tôi! Đúng rồi, Tôn Nghệ, gọi điện cho bà nội báo tối nay tôi không về nhà, dặn bà đi ngủ sớm một chút.”
Tôn Nghệ nhanh chóng ghi chép lại, lúc này mới đưa Phó Hữu Minh ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn.
Hai người hẹn nhau ở một nơi rất thanh nhã, là một quán cà phê ở trung tâm đô thị. Quý Vĩ thật ra rất thích uống cà phê, chẳng qua Cố Thiển Hi luôn như quản gia đem toàn bộ cà phê ném hết hoặc là tặng cho người khác, cô luôn nói uống nhiều cà phê sẽ không tốt cho cơ thể, dần dà hắn cũng rất ít uống cà phê.
Lúc Phó Hữu Minh đến, Quý Vĩ đã đợi khoảng nửa giờ, trên khuôn mặt đã dần mất kiên nhẫn. Nhìn thấy Phó Hữu Minh từ từ bước tới, Quý Vĩ lúc này mới trưng ra vẻ mặt chào hỏi, cho tới bây giờ hắn cũng không thích Phó Hữu Minh. Nhất là khuôn mặt của Phó Hữu Minh kia, Quý Vĩ mỗi lần nhìn đều cảm thấy trên mặt tràn đầy cao ngạo cùng khinh bỉ đối với mọi người.
Đàn ông luôn thích phân đo cao thấp qua vật chất. Giống như Quý Vĩ lòng hư vinh rất mạnh mẽ, không thích những người trưng ra nụ cười châm chọc trước mặt hắn.
“Nghe nói Phó tiên sinh rất thích uống cà phê, quán cà phê mới mở này cũng không tệ.” Quý Vĩ cố gắng tìm một đề tài nói.
Phó Hữu Minh nhìn một quanh một lượt, có chút không kiên nhẫn nói: “Tôi tưởng anh biết, tôi không thích nghe những lời nói nhảm!” Lời của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng Quý Vĩ cảm thấy sắc như dao.
Quý Vĩ lúng túng ho khụ, cũng không nói vòng vo nữa: “Tại sao muốn hủy bỏ quan hệ hợp tác của chúng ta, lúc này đã có mấy hạng mục công trình đã bắt đầu khởi công. Nếu như anh rút đầu tư bây giờ, đối với cả hai chúng ta cũng đều tổn thất rất lớn. Huống chi, hiệp ước giữa chúng ta…”
“Anh thật muốn biết?” Phó Hữu Minh không đợi Quý Vĩ nói xong, ghé mắt gần lại nhìn hắn.
Thái độ của anh luôn yên tĩnh lạnh lùng, nhìn như đối với mọi việc trên đời đều không để ý. Nhưng chỉ khẽ nheo mắt lại, lại làm cho lòng người run đến phát rét.
Quý Vĩ nhìn hắn, có chút không rõ ý tứ của hắn.
“Công ty của chúng tôi chỉ cùng những người có nhân phẩm tốt hợp tác, mà Quý tổng hiển nhiên không đủ tư cách này! Nói cho anh biết, đối với việc đầu tư cho công ty của anh, không chỉ bắt đầu từ hôm nay, thậm chí sau này tôi sẽ không trợ giúp dù chỉ một đồng. Nếu anh nghĩ lợi dụng hợp đồng mà đi kiện, tôi rất sẵn sàng đón tiếp!” Phó Hữu Minh đứng dậy, ngay cả chén nước cũng không đụng tới, nhấc chân liền rời đi.
Quý Vĩ nghe lời nói cự tuyệt như vậy, rõ ràng là đuổi hắn đến đường cùng. Hắn “ba” một tiếng đứng lên, rống giọng lớn tiếng nói: “Phó Hữu Minh, anh đứng lại đó cho tôi!” Hắn bước đến trước mặt Phó Hữu Minh, tức giận quát lớn: “Nếu như anh thật sự làm như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không vể mặt. Anh nên biết hậu quả khi ép tôi vào đường cùng!”
Uy hiếp? Phó Hữu Minh nhướng mày, có ý: Tôi giống như lần đầu tiên bị uy hiếp sao?
“Hậu quả?” Anh như đang nghe truyện cười, hừ lạnh hai tiếng: “Năm đó ba không thừa nhận sự tồn tại của anh, xem ra cũng có dự kiến trước. Anh cho rằng chỉ bằng một câu nói của anh là có thể thay đổi càn khôn sao?”
Phó Hữu Minh có chút nổi giận, gã đàn ông trước mặt này cùng Quý Vĩ đơn thuần không có tư tâm trước kia là một sao?
Anh tựa hồ cảm thấy có lẽ hẳn nên nghe lời cha nói.. để cho bí mật của gia tộc Phó thị vĩnh viễn chôn vùi trong lòng.
“Anh làm sao biết có thể hay không? Nói như thế nào, trên người tôi cũng có dòng máu của ông ta… Chuyện lớn như vậy mà truyền ra ngoài, anh không phải cũng sẽ tay rối chân loạn sao?” Quý Vĩ lộ vẻ mặt giảo hoạt cùng nụ cười xấu xa. Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, công ty mới từ từ đi vào quỹ đạo, hắn làm sao bởi vì một câu nói của Phó Hữu Minh, sẽ làm cho sự nghiệp của chính mình khổ sở gây dựng nên đi đến con đường bị hủy diệt?
Phó Hữu Minh vẫn bình thản trước lời uy hiếp, mặc dù lời nói của Quý Vĩ nhất định khiến anh nổi cơn thịnh nộ. Nhưng Phó Hữu Minh vẫn là vẻ mặt cùng bộ dạng lạnh nhạt: “Vậy chúng ta trước hết cứ chờ xem, xem là anh đi phá sản trước, hay là tôi tay rối chân loạn trước!”
Xoay người, anh nổi giận rời khỏi quán cà phê.
Quý Vĩ ơi là Quý Vĩ, vốn muốn cho anh một đường lui, nhưng là anh thật khiến cho tôi thất vọng.
Quý Vĩ nghiến răng nghiến lời nhìn bóng lưng Phó Hữu Minh rời đi, trong lòng thầm suy nghĩ lúc này vội vàng muốn về nhà cùng Trầm Tùy Tâm bàn bạc một chút. Dù sao Thẩm gia ở thành phố A cũng có thế lực nhất định, nếu như có thể nhận được sự trợ giúp của cha Trầm Tùy Tâm, Trầm Chấn Đông, ít nhất chuyện này có thể giải quyết đơn giản hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook