Đồng Uy dừng lại, nghiến răng nghiến lợi rít lên từng tiếng qua kẽ răng: “Tôi muốn đi bắt tội phạm, bảo vệ trong sạch của con gái.”

“Hả?” Vị cảnh sát nghe không hiểu ra sao.

“Siêu Quân, chuyện ở cục cậu xử lý đi, có chuyện gì quan trọng thì gọi cho tôi.” Đồng Uy phân phó.

“Vâng” Lạc Siêu Quân kính cẩn nói.

Đồng Uy vào xe, nổ máy, từ cảnh cục trực tiếp chạy đến nhà trọ của Mộc Tiệp.

Ông hổn hển xông lên lầu, lấy chìa khoá dự phòng ra mở cửa, thấy quần áo hỗn độn trên mặt đất, từ cửa lớn cho đến cửa phòng ngủ đang đóng chặt, chứng tỏ mọi chuyện đã muộn rồi…

“Đồng Mộc Tiệp!” Đồng Uy tức giận đến đỏ bừng mặt, ông giận dữ rống lên, thanh âm lớn đến nỗi suýt sập nhà.

Bên trong phòng ngủ, Mộc Tiệp đang nằm vô cùng thoải mái trong ngực Hàn Thận Kì, hai người ôm nhau mà ngủ.

Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, đánh thức cả hai người.

Cô nhập nhèm mở mắt, mơ mơ màng màng nói: “Xảy ra chuyện gì thế, không phải động đất đấy chứ?”

“Thật ồn ào….” Hàn Thận Kì miễn cưỡng tỉnh dậy, ngáp dài một cái.

“Họ Hàn kia, tao phải giết mày!” Đồng Uy tức giận đến mức đầu bốc khói, không ngừng đập cửa.

“Đó là âm thanh gì?” Hàn Thận Kì trừng mắt nhìn cửa, nhất thời chưa ý thức được tình huống.

“Là ba em…” Đồng Mộc Tiệp sợ tới mức từ trên giường nhảy dựng lên, vội vàng nắm drap che khuất đôi vai trần trắng nõn. “Chết rồi! Ba em đang ở bên ngoài!”

“Ba em?” Hàn Thận Kì khẩn trương lấy gối che khuất bộ vị trọng yếu.

“Họ Hàn, tao phải làm thịt mày. Mày, đồ ti bỉ, hạ lưu, vô sỉ, dụ dỗ con gái nhà lành, đồ dâm tặc!” Ngoài cửa, Đồng Uy giận dữ mắng.

Hàn Thận Kì vội vàng xuống giường tìm kiếm quần áo, nhanh chóng mặc quần, lúc này anh có cảm giác như bị “Bắt gian tại giường” vậy.

Đồng Mộc Tiệp cũng nhanh chóng lấy quần áo trong tủ, vì quá khẩn trương nên chân tay cô luống cuống mãi mà không mặc vào được.

“Để anh giúp em.” Anh dịu dàng giúp cô mặc áo.

Cô bất chấp e lệ, hoảng loạn miễn cưỡng mặc áo thun cùng quần bò.

“Họ Hàn, tao đếm đến ba, mày mau lăn ra đây ngay!” Đồng Uy tức đến xanh cả mặt.

Hai người nhìn cánh cửa rung lên bần bật, á khẩu không sao trả lời được.

“Ba em sẽ giống như đang truy bắt tội phạm, tiến hành phá cửa sao?” Hàn Thận Kì bất đắc dĩ nói.

“Chắc là thế!” Cô chỉ có thể cười khổ, kéo vội khoá quần bò, ngẩng đầu phát hiện nửa người trên của anh vẫn trần trụi, chỉ mặc độc một cái quần bò. “Áo của anh đâu ? ”

“Hình như vứt ở phòng khách…”

Rầm!

Sấm dậy đất bằng, trong phòng trọ nhỏ vang lên một tiếng nổ.

Ván cửa màu trắng đổ rầm xuống.

“Ba …”

“Bác…”

Toàn thân Đồng Uy bốc hoả, sắc mặt xanh mét giống như mới từ địa ngục trở về, lúc này ai nhìn thấy đều sẽ không hoài nghi nếu ông muốn giết người…

“Hay là em nghĩ sẽ quất ngựa truy phong, ăn sạch sành sanh anh rồi chùi mép?”

Ánh ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng khách nhỏ được bố trí tao nhã, bên cửa sổ đặt một hàng hoa bách hợp trắng noãn thoảng hương thơm khắp phòng, giống như những buổi sáng yên tĩnh thường ngày, nhưng bầu không khí tĩnh mịch, xơ xác, tiêu điều cứ như ở linh đường đưa tiễn.

Mặt Đồng Uy đen như than, ông ẩn nhẫn ý định giết người, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn tên đã ăn sạch sành sanh con gái của mình.

Nếu người này chưa có việc làm thì không tính, cố tình lại là kẻ làm trong giới giải trí hỗn loạn, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết mặc mỗi cái quần lót đi tới đi lui trên sân khấu.

Vốn nghĩ sẽ hạn chế tự do của hai người bọn họ, ở nhà suy nghĩ sai lầm, không nghĩ tới lại vẽ đường cho hươu chạy.

“Mày chính là người mẫu trên tạp chí?” Đồng Uy vứt quyển tạp chí nam lên bàn trà, trang giấy bị vò nát không thương tiếc, biểu hiện rõ hiện giờ ông đang phẫn nộ đến mức nào.

“Đúng vậy, cháu chính là Hàn Thận Kì.” Hàn Thận Kì mặc lại bộ quần áo hôm qua, anh cúi đầu khiến mái tóc rũ loà xoà trên trán, càng tỏ ra sự hào sảng không kiềm chế được.

Đồng Mộc Tiệp ngồi ngay ngắn ở một bên sofa, cúi đầu, hai tay an phận đặt trên đầu gối, ngay cả ngước mắt nhìn cha cũng không dám.

Cô buồn bực nhíu mày, thật sự không hiểu vì sao chuyện Hàn Thận Kì qua đêm ở nhà mình, ông cũng biết được? Chẳng lẽ là bác quản lý Hách lại mách với ông.

“Làm thế nào mày quen với con gái của tao?” Giọng của Đồng Uy lạnh lẽo không chút độ ấm.

“Ba…” Cô cố lấy dũng khí nhìn cha đang tức giận, chủ động mở miệng nói: “Thận Kì là em trai của đồng nghiệp của con, chúng con quen nhau ở một party.”

“Mày là người mẫu chụp quảng cáo?” Đồng Uy xác nhận lại thân phận cùng công việc của anh.

“Phải, cháu là người mẫu.” Hàn Thận Kì nhìn Đồng Uy, thẳng thắn nói.

Đồng Uy hít sâu một hơi cố gắng kìm nén tức giận, nhưng quay đầu nhìn thấy trên cổ con gái còn lưu lại dấu vết “phạm tội” liền tức giận mắng to.

“Ta cực khổ nuôi dạy con nên người, cho con đi Anh du học, chính là hy vọng con có thể gả cho người tốt, có tương lai hạnh phúc, không nghĩ tới con lại cùng loại đàn ông này ở chung với nhau!”

“Con xin lỗi…” Cô xấu hổ cúi đầu, bất lực cắn môi.

Đối với chuyện tình đêm qua cô còn chưa có thời gian sắp xếp tâm tình đối mặt với Hàn Thận Kì, không nghĩ tới cha lại nhảy vào góp vui trước.

Hàn Thận Kì thấy cô tự trách, cúi đầu, bộ dáng yếu ớt vô tội, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc.

Đối với trò chơi tình dục anh không xa lạ, nhưng giống như học sinh trung học vụng trộm ăn trái cấm bị cha mẹ bắt được như này thì đây là lần đầu tiên.

Anh có thể hiểu tình cảnh hiện tại của cô có bao nhiêu khổ sở, cha là cục trưởng cục cảnh sát, cô lại là giảng viên đại học, có thể biết được từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc thế nào, ngay cả yêu cầu về đạo đức cũng cao hơn người thường.

Là do anh, tên vô lại là anh không nên dụ dỗ một cô gái ngoan như cô chơi trò tình ái, lại không nên để cho mình cô nhận hết trách nhiệm.

Hàn Thận Kì nắm chặt tay cô, mang lại cho cô sự an ổn và ấm áp.

“Bác, cháu sẽ chịu trách nhiệm.” Ánh mắt kiên định của Hàn Thận Kì nhìn Đồng Uy, dù sao anh cũng thích cô, mong muốn chính thức kết giao cùng cô.

“Phụ trách?” Đồng Uy kích động đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Hàn Thận Kì quát: “Mày lấy cái gì phụ trách với con gái tao?”

“Cháu nguyện ý kết hôn với Mộc Tiệp.” Hàn Thận Kì lớn mật mở miệng, tuy rằng thốt ra như vậy có chút xúc động, nhưng cái chính là anh đau xót khi thấy cô buồn bã vì bị cha mình trách cứ.

Mộc Tiệp kinh ngạc nhìn anh, hoài nghi lỗ tai mình đã nghe nhầm, anh lại nói muốn cùng cô kết hôn…

“Mày muốn tao đem con gái gả cho người ngay cả công việc ổn định cũng không có sao?” Đồng Uy tức giận giơ chân đá.

Trước đây, ông chỉ huy cấp dưới đi càn quét đã bắt được một số người là ngôi sao, model đang ở khách sạn chơi ma tuý, làm cho ông cực đoan tin rằng giới điện ảnh là nơi đầy hỗn loạn.

“Ba…” Mộc Tiệp khó xử đứng giữa hai người, muốn thử làm dịu bớt cơn tức giận của cha.

“Loại đàn ông dựa vào nhan sắc để kiếm tiền như mày lấy cái gì để nuôi con gái tao? Mày có thể cho nó hạnh phúc được sao? Mày dựa vào cái gì nói muốn phụ trách với nó?” Đồng Uy quát to, lời lẽ sắc bén đâm trúng những nhược điểm của Hàn Thận Kì.

“Đủ rồi!” Mộc Tiệp không chịu nổi thái độ bức người của cha, hét lên ngăn lại, bất đắc dĩ cầu xin nói: “Chuyện của con có thể để cho con tự mình xử lý được không ba?”

“Mặt mũi của ta đều bị con làm mất hết, con còn muốn tự mình xử lý?”

“Ba có thể tôn trọng quyền riêng tư của con một lần được không, không nên hơi một tí là xông tới, con là con gái của ba, không phải tội phạm!” Cô phiền chán nhăn mày, không thể chịu đựng được việc cha biến nhà trọ của mình trở thành hiện trường phạm tội, không nói không rằng đã phá cửa mà vào.

Hàn Thận Kì xấu hổ đứng giữa hai người, nhạy cảm phát hiện trọng tâm đề tài mà hai người đang tranh luận không có chỗ thích hợp cho anh tham gia.

“Con….” Đồng Uy tức giận đến mức trán nổi gân xanh.

“Nếu không phải ba xen vào việc của con, đem hai bọn con còng lại với nhau, việc này sẽ không phát sinh.” Cô nhịn không được quở trách hành vi độc đoán, ngang ngược của cha.

Cô dịu xuống, cười buồn, cầu xin cha: “Có thể hay không cho con một chút riêng tư, cho con một chút tự do, cho con quyền lợi được lựa chọn, cho chúng con bình tĩnh một chút… Con đã trưởng thành, không còn là con nít nữa, con biết mình đang làm cái gì.”

Đồng Uy liếc mắt nhìn con gái một cái, tức giận đến mức đem chìa khoá dự phòng trong ví tiền đặt trên bàn, xoay người rời đi, cố ý đóng sầm cánh cửa, biểu hiện tức giận trong lòng.

Đồng Uy rời đi, cơn gió tranh chấp tạm thời bình ổn.

Mộc Tiệp lặng im ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn chìa khoá trên bàn, ảo não cắn môi, cô biết hành vi của mình không chỉ làm cho cha thất vọng, mà còn đem sự tình biến thành phức tạp hơn.

Nguyên bản chính là tưởng thuận theo cảm giác trong lòng đơn thuần cùng Hàn Thận Kì một đêm yêu đương, không nghĩ tới sự việc lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Muốn cô dùng phương thức này để giữ Hàn Thận Kì, yêu cầu anh cưới cô, chịu trách nhiệm đối với cô, Đồng Mộc Tiệp thực sự làm không được.

Hàn Thận Kì thừa dịp cô còn sững sờ liền đi đến phòng bếp, pha hai ly cà phê nóng đặt lên bàn.

Mùi hương cà phê tràn ngập mũi, đem suy nghĩ của Mộc Tiệp kéo về thực tại, cô ngẩng đầu, mỉm cười áy náy nhìn Hàn Thận Kì.

“Xấu hổ rồi, ba em làm cảnh sát đã lâu, hễ gặp chuyện mà ông không cho là đúng thì sẽ hành xử giống như cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, nói năng có hơi khó nghe một chút.” Cô có chút bối rối, cảm thấy cha phê phán công việc của anh có chút quá đáng, quá mức đả thương người.

Hàn Thận Kì không nói gì, bưng cà phê lên uống, rồi liếc mắt nhìn nửa gương mặt xinh đẹp của cô, thấy hàng lông mày của cô ủ rũ, dáng vẻ buồn rầu, làm cho ngực anh cảm thấy đau đớn, có chút thương xót.

“Từ nhỏ ba em quản giáo em rất nghiêm, hồi năm nhất trung học, ba phát hiện có một nam sinh viết thư cho em, quyết liệt muốn em chuyển đến trường nữ…” Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi. “Chắc là ở cục cảnh sát nhìn thấy nhiều thanh niên, thiếu nữ học cái xấu, gặp phải một đống phiền toái, cho nên ba luôn quan tâm em, lại quên em sớm đã trưởng thành.”

“Mộc Tiệp, anh thực sự muốn chịu trách nhiệm đối với em.” Anh ngồi ở bên cạnh cô, thực tự nhiên ôm eo, kéo mặt cô dựa vào ngực mình.

Mộc Tiệp cúi đầu, một chút xấu hổ xuất hiện trên má, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ôm hôn kích tình hôm qua khiến cô có chút cứng đờ, không được tự nhiên.

“Chuyện kia…kỳ thực… mọi người đều là người trưởng thành, tối hôm qua là anh tình em nguyện, anh không cần sợ uy hiếp của ba em mà miễn cưỡng kết hôn với em, em không còn là cô gái nhỏ 18 tuổi, không cần anh phải phụ trách với mình.” Cô nhẹ giọng nói, biết rõ người đàn ông giống như Hàn Thận Kì đều rất đào hoa, phong lưu, có lẽ đã có nhiều mối tình lãng mạn, nhưng kết hôn đối với anh mà nói là vô cùng miễn cưỡng.

Cô cũng từng chờ mong tình yêu giữa hai người, cho nên lúc anh đề nghị theo đuổi, cô không cự tuyệt, chẳng qua tốc độ tiến triển của hai người quá nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của cô mà thôi.

“Tối hôm qua anh không sử dụng biện pháp an toàn.” Anh nhắc nhở cô.

Cô thoáng chốc đỏ mặt, lộ ra biểu cảm thẹn thùng bình thường của thiếu nữ, lắp bắp nói: “ Em biết, cho nên ý của em là nói…. Nếu em thực sự mang thai, cũng sẽ không dùng nó để mà bám dính anh không tha, cố tình muốn anh phụ trách.”

“Vì sao?” Anh biết cô không phải cô gái tuỳ tiện, không hiểu được cô cố chấp chuyện gì?

“Em không hy vọng làm cho anh khó xử, ba em lúc nổi nóng nên thì nói chuyện có vẻ hung dữ một chút thôi, kỳ thật ba rất thương em, sợ em bị uỷ khuất, qua vài ngày nữa, chờ ba hết giận, em nói chuyện cùng ba thì sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Cô tốt bụng suy nghĩ cho người khác làm cho Hàn Thận Kì cảm động sâu sắc, nếu nói một đêm hoan ái ngày hôm qua là sự hấp dẫn đơn thuần giữa nam và nữ thì hiện tại, sự thấu tình đạt lý của cô lại khiến anh càng thêm say đắm.

Trong nhận thức của anh, cô không giống những người con gái khác, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, suy nghĩ cho anh, đặt anh lên vị trí hàng đầu. Cô là người phụ nữ đáng để anh yêu, bởi vì trên người cô anh có thể tìm thấy sự ấm áp và yên bình.

“Không phải anh vì sợ lời uy hiếp của ba em mà đưa ra yêu cầu kết hôn…”

Anh luôn bộn bề công việc toàn đi công tác, một năm thì hết mười tháng ở khách sạn, căn bản không biết nhà ở nơi nào, luôn có một đống vali để đó rồi nhấc lên liền đi, đổi qua vô số khách sạn, tựa như con quay xoay tròn, không biết vì ai bận rộn, cũng không biết vì ai trả giá.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh khát vọng tới gần một người con gái, khát vọng vì cô dừng bước lãng du.

“Vậy vì cái gì?” Mộc Tiệp nghi hoặc hỏi, tuy biết anh thích cô, nhưng cô không tin tưởng tình cảm của hai người sâu đậm đến mức có thể kết hôn được.

“Bởi vì anh thích em, nhận thấy sự hấp dẫn của em, muốn cùng em nắm tay đến cuối cuộc đời, như thế không được sao ?” Anh nâng cằm cô lên, phát hiện trừ bỏ vẻ ngoài xinh đẹp, Đồng Mộc Tiệp còn rất đáng yêu nữa.

Làm gì có cô gái nào khi đối mặt với lời cầu hôn, không những bình tĩnh, còn nghi vấn kỹ càng tỉ mỉ như vậy?

“Em không biết mình có bao nhiêu mê người sao?” Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mềm mại của cô, đột nhiên lại muốn hôn cô.

Anh đã gặp qua nhiều người phụ nữ, cô không phải là mỹ nữ, cũng không phải quá mê người, nhưng lại làm cho anh động lòng, si mê quấn quít.

Cô không chỉ thông minh, tao nhã mê người, còn nấu ăn rất ngon, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn người vợ hiền đảm đang lý tưởng của anh, ở bên cạnh cô có cảm giác thật là thoải mái.

Tuy rằng mọi chuyện đến quá đột ngột, anh chưa bao giờ nghĩ tình một đêm có thể biến thành phụ trách cả đời, nhưng anh luyến tiếc không muốn nó kết thúc, muốn cảm giác hạnh phúc này luôn kéo dài, không bao giờ chấm dứt.

Muốn cùng sống bên em suốt đời….

Tim Đồng Mộc Tiệp vì những lời chân thật của anh mà rung động, trong lòng nổi lên từng đợt sóng ngọt ngào hạnh phúc.

Anh là người đầu tiên có dũng khí đương đầu! Cô biết bản thân cũng không tệ, nhưng bao nhiêu người theo đuổi đều không qua được cửa ải cha cô, dù ai theo đuổi cô ông cũng xem như phạm nhân mà tra hỏi, kiểm tra rõ ràng thành phần gia đình, dòng họ, cuối cùng không chịu nổi áp lực của ông mà từng người từng người bỏ cuộc.

Cô cũng từng nghe lời cha ngoan ngoãn đi xem mắt, nhưng đối phương không là luật sư thì cũng là cảnh sát trưởng, mỗi ngày đều bận bịu với mấy vụ án lớn, không có kiên nhẫn đối với việc bồi dưỡng tình cảm.

Nhịp sống hối hả hiện nay khiến người ta sống vội hơn, ngay cả yêu cũng vội, ai có đủ thời gian và kiên nhẫn chậm rãi cùng cô bồi đắp cảm tình?

“Anh thực sự chắc chắn, sẽ không hối tiếc?” Cô ôn nhu nhìn anh.

“Tiểu thư, anh thực sự không hối hận, cũng không cảm thấy miễn cưỡng.” Anh thở dài, nâng cằm cô, trêu tức nói: “Hay là em nghĩ sẽ quất ngựa truy phong, ăn sạch sành sanh anh rồi chùi mép? Hả?”

“Đâu có.” Cô liếc anh một cái, trừng phạt anh bằng một cú đấm yêu ở ngực, thấp giọng nói: “Rõ ràng em mới là người bị ăn…”

Anh cố ý trêu chọc lại cô, giam cô giữa sofa và ngực anh, xấu xa nhích đôi môi đến gần. “Vậy bây giờ để cho em khi dễ lại đó, anh cam đoan tuyệt đối không phản kháng.”

“Anh thực nhàm chán quá đi!” Cô nũng nịu kháng nghị, quay đầu né tránh nụ hôn của anh, cảm giác nhột nhột khi môi anh hạ xuống khẽ cắn vành tai cô.

Lớp râu lún phún dưới cằm anh ma sát vào da thịt non mềm của cô, nụ hôn nóng rực lướt tới vùng cổ mẫn cảm, lửa tình tối qua mới bình ổn, giờ đây lại bùng cháy lên trong lòng hai người.

Môi của anh hôn dọc theo cái gáy trắng nõn, hướng về phía trước tìm kiếm đôi môi mềm mại của cô, cùng cô triền miên quấn quít, bá đạo đoạt đi hô hấp của Mộc Tiệp.

Cô thở dốc sau nụ hôn nồng nhiệt, đè lại đôi tay to đang dao động trên đùi mình, cô dịu dàng nhìn anh, lo lắng nói: “Ba em đối với anh có nhiều thành kiến, ông nhất định sẽ tìm mọi biện pháp làm khó dễ anh.”

“Con gái xinh đẹp của ông qua một đêm đã bị anh bắt cóc, ông cho dù tức giận đối với anh cũng là điều hiển nhiên mà.” Anh nhìn cô, nhợt nhạt cười.

“Em đang nghiêm túc, không phải nói đùa.”

“Vậy em có bằng lòng cùng anh đối mặt với khó dễ của cha không?” Anh đem cô ép sát trên sofa, tư thái thân mật thể hiện ham muốn chiếm hữu.

Cô gật đầu, không nghĩ tới anh thoạt nhìn bất cần đời, nhưng một khi đã nghiêm túc thì cố chấp không ai bằng.

“Có em giúp anh, vậy chuyện gì cũng dễ dàng vượt qua thôi.” Anh nắm chặt bàn tay cô, mười ngón đan xen vào nhau.

Khi bàn tay to, thô ráp của anh nắm chặt bàn tay cô, bỗng nhiên có một dòng nước ấm áp xuyên thấu qua đầu ngón tay lan toả khắp thân thể Mộc Tiệp.

Cô thích câu nói kia của anh: “Anh muốn cùng em nắm tay nhau đi đến cuối con đường”, tuy rằng không lãng mạn, nhưng sự chân thành, tha thiết, thẳng thắn của anh đã làm cô xúc động.

Chỉ trải qua một ngày ở chung liền quyết định kết hôn, kể ra thì có chút bốc đồng, tuy nhiên kết hôn cũng cần một chút mù quáng không phải sao?

Cá tính bảo thủ lại chuyên chế của Đồng Uy sau khi biết con gái cùng Hàn Thận Kì ở chung, ngay lập tức đem thân thế của Hàn Thận Kì điều tra từ đầu đến đuôi.

Vốn tưởng rằng Hàn Thận Kì tham gia vào giới giải trí, nhất định là đầu óc không thông minh, có thể học chưa xong, còn đang bảo lưu ba năm tại đại học, chỉ biết dựa vào khuôn mặt làm cần câu cơm, không học vấn không nghể nghiệp.

Nhưng thật bất ngờ, sau khi điều tra mới biết Hàn Thận kì tốt nghiệp đại học Westminter[1] của Anh, chuyên ngành kiến trúc, đã được cấp giấy phép kiến trúc sư chuyên nghiệp, ngoại trừ việc người này đang làm cái nghề người mẫu có cuộc sống sa đọa thì hầu như mọi điều kiện đều phù hợp con gái bảo bối của ông.

Buổi tối thứ bảy, Đồng mộc Tiệp vâng lời cha mẹ dẫn Hàn Thận Kì về nhà ăn cơm.

Hàn Thận Kì lịch sự mua hai chai rượu vang đỏ cao cấp làm quà, cùng nắm tay Đồng Mộc Tiệp đi vào phòng khách, chỉ thấy Đồng Uy nghiêm mặt, đang ngồi ở sofa đọc báo.

“Ba, chúng con đã về. “ Mộc Tiệp sợ hãi liếc nhìn cha.

“Chào bác, bác khoẻ chứ ạ?” Hàn Thận Kì đem hai chai vang đỏ trên bàn trà, sóng vai cùng cô ngồi ngay ngắn trên sofa.”

“Ừm.” Đồng Uy ho nhẹ một tiếng, xem như chào hỏi qua.

Bà Đồng mặc tạp dề, bưng nồi canh nóng từ trong bếp đi ra.

Bà liếc nhìn phòng khách, phát hiện người đã đến, lập tức thân thiện nói với ba người: “Này ông, gọi con gái cùng con rể tương lai đến đây ăn cơm nào!”

Sau khi nghe con gái kể hết mọi chuyện, bà biết ngay vấn đề nằm ở nơi nào, lập tức hung hăng giáo huấn chồng một chút.

Đối với chuyện tình cảm, bà theo khuynh hướng không can thiệp vào, tuy rằng mới quen biết chưa lâu mà đã quyết định kết hôn thì quá mức xúc động, nhưng chỉ cần hai người nghiêm túc quen nhau, bà tin tưởng với trí tuệ của con gái đủ để duy trì một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

“Ăn cơm”. Lời nói của vợ là thánh chỉ đối với Đồng Uy, xếp tờ báo lại, lạnh lùng phán xuống một câu, xem như hoàn thành nhiệm vụ mà vợ giao, thẳng hướng đến nhà ăn.

“Ba em còn đang tức giận?” Hàn Thận Kì không nghĩ tới đã qua một tuần mà bố vợ tương lai vẫn còn giận.

Đồng Mộc Tiệp bất đắc dĩ cười khổ, nắm tay anh đi vào nhà ăn.

Bà Đồng mang món cuối cùng ra bàn, cởi tạp dề trên người, thấy bên cạnh con gái là một người đàn ông anh tuấn, ánh mắt bà sáng hẳn lên.

“Mẹ, đây là Hàn Thận Kì…” Mộc Tiệp ngước mắt cười dịu dàng với anh, giới thiệu hai người quen biết. “Thận Kì, đây là mẹ em.”

“Chào bác gái, bác có khoẻ không ạ?” Hàn Thận Kì tao nhã lễ phép chào.

“Bác đã nghe Mộc Tiệp nói con làm người mẫu, quả nhiên bộ dáng rất tuấn tú, người thật còn đẹp hơn trên hình.” Bà Đồng mỉm cười nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.

“Hoá ra bác gái là một đại mỹ nhân, khó trách có thể sinh ra một tiểu mỹ nhân như Mộc Tiệp vậy.” Hàn Thận Kì bày ra nụ cười đẹp mắt, một câu thành công ca ngợi cả hai người phụ nữ, cũng lấy lòng được mẹ vợ tương lai.

“May mắn Mộc Tiệp di truyền từ bác, nếu nó giống cha nó nghiêm khắc, bác nghĩ nếu đăng báo tìm bạn trăm năm chắc cũng không ai dám cưới nó về nhà.” Bà Đồng sang sảng trêu ghẹo, cùng Đồng Uy khác nhau hoàn toàn.

“Mẹ!” Mộc Tiệp hờn dỗi, lôi kéo Hàn Thận Kì ngồi vào bàn.

“Bác cũng luôn nói chồng bác, tư tưởng không cần bảo thủ quá như vậy, thời đại nào rồi còn bắt quen nhau thì phải kết hôn, bác nhìn thấy hiện nay có rất nhiều sinh viên yêu đương sống chung với nhau, tốc độ đổi bạn trai so với các công ty bách hoá thay đổi thời trang mặc theo mùa còn nhanh hơn.” Bà Đồng lảm nhảm.

“Không phải nói ăn cơm, còn nói nhiều như vậy.” Đồng Uy tức giận ngăn vợ lải nhải, mãnh liệt và cơm trong bát vào miệng.

“Thận Kì, không biết con bình thường thích ăn cái gì, bác tuỳ tiện làm vài món ăn gia đình…” Bà Đồng nhiệt tình tiếp đón con rể dùng cơm, gắp một miếng thịt bò vào bát anh. “Đây là thịt bò nướng hầm với chút rượu vang đỏ, con ăn xem có hợp khẩu vị không?”

“Cám ơn bác gái.” Hàn Thận Kì gắp miếng thịt bò đưa vào miệng, thật tình ca ngợi: “Ngon lắm ạ, rất có hương vị gia đình.”

“Thích thì ăn nhiều một chút.” Bác Đồng vui vẻ lại tiếp tục gắp một cái đùi gà vào bát Hàn Thận Kì.

“Đùi gà là của tôi….” Đồng uy tiếc hận nhìn đùi gà mình thích bị vợ nhanh tay gắp mất, khó chịu nói thầm.

“Bác sĩ không phải nói lượng cholesterol trong cơ thể mình quá cao, tốt nhất nên ăn nhiều rau xanh đi!” Bà Đồng liếc chồng một cái.

“Ba, ăn miếng cá này đi!” Mộc Tiệp đem một miếng cá ngâm dấm đường đặt vào bát ông.

“Ừ” Đồng Uy ăn mấy miếng cơm trắng, thấy đồ ăn trong bát Hàn Thận Kì càng lúc càng cao lên, trong lòng liền khó chịu.

Hàn Thận Kì âu yếm nhìn Mộc Tiệp, cô quay lại nhìn thấy trong mắt anh toát ra tình yêu cuồng nhiệt.

Nói cô không cảm động là gạt người! Đặc biệt là hôm nay, bởi vì cha nói có chuyện muốn tuyên bố, cô báo cho Hàn Thận Kì biết phải về nhà ăn cơm chiều, rõ ràng lịch làm việc của anh đã xếp kín mít, anh lại nguyện ý vì cô nhất định dời các công việc không quan trọng lại, cùng cô về nhà.

Anh nói anh sẽ cố gắng đối tốt với cô, cô cũng thật sự cảm nhận được dụng tâm của anh, tới ngày thứ ba hai người quen nhau, anh tặng cô một cái nhẫn kim cương giá trị xa xỉ, còn có rất nhiều âu phục cùng giày cao gót mới tung ra thị trường, cơ hồ anh dùng tất cả các loại phương thức để thấy được cô vui.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương